“Người nào… Nguyệt tỷ?!”.

Đám người nhìn thấy được Dạ Nguyệt, ai nấy sắc mặt đều tái xanh.

“Lời của ta, các ngươi nghe không rõ?”. Dạ Nguyệt híp mắt lại hỏi.

“Không… không có. Nghe… nghe rõ”. Đám người lắp bắp nói.

“Còn không lăn?”. Dạ Nguyệt cau mày nói.

“Chúng ta lăn! Lập tức lăn!”.

Đám người kêu lên, sau đó lập tức chạy bán sống bán chết.

Dương Phong thấy cảnh này liền ngẩn ra. Hắn không nghĩ tới Dạ Nguyệt trong khu trung tâm lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy.

Đám người kia vừa rồi còn phách lối vô cùng, nàng quát một tiếng liền giống như từ một con sói biến thành chó ngoan. Loại tốc độ trở mặt này, hắn thật đúng là làm không được.

“Ngươi là Dương Phong?”. Dạ Nguyệt lúc này quay người lại nhìn Dương Phong dò hỏi.

“Là ta”. Dương Phong ngẩn ra vô thức đáp.

“Ngươi cho người điều tra ta?”. Dạ Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

Dương Phong ngẩn ra, vẻ mặt này…

Chịu không được!

Ông trời ơi!

Làm sao lại đáng yêu như vậy?!

Dạ Nguyệt thấy Dương Phong ngẩn ra, sau đó gương mặt đỏ bừng. Nàng hơi nhíu mày nghĩ:

Người này có bệnh?!

“Ta đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy?”. Dạ Nguyệt nhịn không được hỏi.

“A… ngươi nói gì?”. Dương Phong vô thức hỏi.

“… Ta hỏi, là ngươi cho người điều tra ta?”. Dạ Nguyệt cắn răng hỏi lại.

“Cái này… đúng vậy”. Dương Phong nghe vậy, có chút xấu hổ nói.

Điều tra người khác, còn bị người ta ở trước mặt hỏi trực tiếp như vậy, quả thực có chút xấu hổ.

“Lý do?”. Dạ Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Dương Phong ngẩn ra, hắn nhìn ra được vẻ mặt tức giận của Dạ Nguyệt. Lúc này hắn xem như rõ ràng, Dạ Nguyệt là đang tức giận vì hắn cho người điều tra nàng.

“Ta chỉ là muốn tìm hiểu về ngươi mà thôi”. Do dự một chút, Dương Phong liền thẳng thắn đáp.

“Ngươi thích ta?”. Dạ Nguyệt trực tiếp hỏi.

Thẳng thắn như vậy?!

“Có chút cảm xúc, nhưng chưa được nói là thích. Chỉ là có chút động tâm, cho nên liền muốn tìm hiểu, ngươi không cần nghĩ nhiều”. Dương Phong đáp.

Dạ Nguyệt hơi cau mày, nàng nhìn vào mắt hắn, thấy được trong mắt hắn sự chân thành, cũng không giống như những người khác.

Về phần dục vọng…

Đừng đùa.

Có nam nhân nào thấy qua nàng mà không nổi lên dục vọng? Trừ khi nam nhân đó phía dưới hỏng, nếu không không có khả năng.

Nàng vô cùng rõ ràng mị lực của mình cường đại tới mức nào.

Điều làm nàng kinh ngạc không phải là Dương Phong không có dục vọng.

Nàng thấy được dục vọng trong mắt hắn, nhưng so với những người khác có thể nói cực kỳ ít. Hơn nữa lời nói của hắn rất chân thành, nàng có cảm giác hắn động tâm là thật, nhưng nếu có chuyện gì chạm tới ranh giới của hắn, để hắn chọn điều đó cùng nàng, hắn sẽ chọn điều trước mà không phải nàng.

Nghĩ tới đây, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút hoang đường.

Chỉ là một tên tiểu tử 15 tuổi, làm sao có tình cảm phức tạp như vậy được. Chẳng lẽ nàng nhìn sai?!

“Ngươi muốn điều tra ta cái gì? Gia cảnh? Vẫn là cái gì khác? Điều tra ra, sau đó thì sao? Ngươi lại làm gì?”. Dạ Nguyệt dò hỏi.

Nàng cảm thấy có chút hoang đường khi mình hỏi ra lời này.

“Không có. Chỉ là muốn biết ngươi là ai mà thôi. Ngày đó gặp ngươi, ngươi để lại cho ta ấn tượng rất sâu, có chút động tâm, cho nên muốn biết ngươi là người như thế nào. Cũng không có ý gì khác, nếu ngươi cảm thấy tức giận, ta rất xin lỗi”. Dương Phong thẳng thắn nói.

Dạ Nguyệt nghe vậy sửng sốt trong giây lát, ánh mắt nhìn hắn cũng hòa hoãn đi đôi chút. Dù sao học tại nơi này 2 năm qua, nàng gặp không ít trường hợp như vậy.

Có mấy lần khiến nàng cực kỳ tức giận, nếu không phải học viện đứng ra giải quyết, nàng sợ sẽ nhịn không được động thủ giết người.

“Ngươi là học viên mới?”. Dạ Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, ngươi là học viên năm hai sao?”.

“Nhìn không giống?”.

“Không có. Chỉ là không nghĩ tới học viên năm hai lại có uy vọng cao như vậy”. Dương Phong cười lắc đầu nói.

“Ngươi là đang nói đám người kia sao? Một đám ngu xuẩn mà thôi. Nhìn ngươi cũng không giống như chúng, nguyên giáo của ngươi đâu? Sao không dẫn ngươi đi vào?”.

“Còn ở bên ngoài, ta nghe được một nửa liền đi ra”.

“Nguyên giáo của ngươi là ai?”.

“Hàn lão”.

“Hàn lão? Ngươi vậy mà dám rời đi?”. Dạ Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Ông ta rất khó chơi sao?”. Dương Phong ngẩn ra khó hiểu hỏi.

“Khó chơi? Cái từ này dùng rất đúng. Lão đầu kia nhưng là trưởng lão Dược Viện. Nếu như bị thương, cũng chỉ có Dược Viện có nguyên dịch trị thương. Nhưng nếu đắc tội lão đầu kia, muốn lấy được nguyên dịch từ ông ta, cơ bản rất khó”.

“Ngươi là học viên mới, lại dám bỏ đi giữa chừng, lợi hại”. Dạ Nguyệt bội phục nói.

Dương Phong nghe xong có chút kỳ quái. Cũng không phải là lời nàng nói, mà là thái độ của nàng.

Không phải nói Dạ Nguyệt tính cách rất cổ quái sao? Hắn nhìn thế nào cũng không giống. Ngược lại lại giống một thiếu nữ có khí chất ngự tỷ thì đúng hơn.

Làm sao lại bị nói thành tính tình cổ quái đâu?!

“Ngươi nhìn cái gì?”.

Bị Dương Phong nhìn chằm chằm, Dạ Nguyệt khó chịu hỏi.

“Không có, chỉ là cảm thấy ngươi cùng trong lời đồng không giống”. Dương Phong cười cười lắc đầu nói.

“Không giống? Là mỹ mạo của ta không đủ ưu tú? Hay là thực lực của ta không đủ xuất chúng?”. Dạ Nguyệt khó hiểu hỏi.

“Không phải, ta nghe nói ngươi tính tình cổ quái, nhưng hiện tại lại cảm thấy... không giống lắm”. Dương Phong đáp.

“Nha... là như vậy sao? Xem ra có hiệu quả”. Dạ Nguyệt ngẩn ra, sau đó vô thức nói.

“Gì?”.

Dạ Nguyệt sửng sốt trong giây lát, nàng biết mình vừa mới lỡ miệng nói ra. Nàng có chút cầu khẩn mong rằng Dương Phong không hiểu, thế là nói.

“Không có gì”.

“Ngươi cố ý sao? Đem tính cách của mình thay đổi, không muốn ngươi khác biết?”.

“Ngươi nếu dám nói ra tuyệt đối chết chắc”. Dạ Nguyệt cắn răng nhìn Dương Phong cảnh cáo nói.

“Ta cũng không phải người nhiều chuyện. Lại nói, ta hẳn là may mắn mới đúng, có thể thấy được tính cách chân thực của ngươi”. Dương Phong cười đáp.

“Ha ha, nam nhân”. Dạ Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn, nhưng sau đó nàng do dự một chút rồi nói.

“Thực ra cũng không có gì. Bị làm phiền nhiều, cho nên muốn để người khác tránh xa một chút, chỉ có thể thay đổi”.

“Vì vậy ta mới cố để cho tính cách mình trở lên cổ quái, vui buồn thất thường. Như vậy ngươi khác sẽ không còn chú ý tới ta, ta sẽ có được thời gian thanh tịnh rất nhiều”.

“Xem ra hiệu quả thật không tệ”. Dạ Nguyệt nói.

“Ta cảm thấy, ngươi đứng ở bất kỳ nói nào đều có thể trở thành tâm điểm, giống như bây giờ, rất nhiều người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía này”. Dương Phong lắc đầu nói

Dạ Nguyệt nghe vậy, nàng liền đảo mắt xung quanh một vòng.

Quả đúng như Dương Phong nói. Ánh mắt nàng hơi lạnh xuống, nhưng lần này nàng cũng không có lên tiếng, chỉ giữ sự im lặng.

“Ta khá là hiếu kỳ, tại sao ngươi muốn nói với ta những thứ này?”. Dương Phong tò mò hỏi.

“Cảm thấy ngươi thuận mắt mà thôi. Ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều, giữa chúng ta không có khả năng”. Dạ Nguyệt đáp.

Dương Phong:...

Tính cách, xác thực ‘cổ quái’. Cái này mẹ nó tự luyến đến phía chân trời rồi có được hay không?!

Thôi được rồi.

Nhan sắc của nàng xác thực nói không có vấn đề gì. Ai bảo nàng đứng đầu trong bảng mỹ nữ học viện đâu.

“Ha ha”.

Dạ Nguyệt thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Dương Phong, nàng nhịn không được bật cười. Sau đoa nàng nhìn hắn hỏi.

“Tiểu đệ đệ, muốn tỷ tỷ dẫn ngươi đi thăm quan một vòng không? Đừng nhìn nơi này đông người, nhưng thực tế nơi này chỉ là nơi vui chơi mà thôi”.

“Muốn chứng kiến như thế nào là khu trung tâm, ngươi cần phải xuống bên dưới”.

“Kiến trúc dưới lòng đất?”. Dương Phong kinh ngạc thốt lên.

Điểm này, hắn thật đúng là không nghĩ tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play