“Anh qua chỗ thím Vương lấy đồ mang về nhà, đoán chừng buổi chiều chúng ta cũng không thể đi làm, đồ đạc cũng đừng làm phiền thím Lâm mang về.

”Vạn Kim Chi vô cùng thương cảm cho ông chồng của mình, tìm một công việc thoải mái cho anh ta, Lăng Quốc Đống cảm thấy cũng đúng, khẽ gật đầu.

“Chị dâu Đại Thành, hai bộ quần áo này là của nhà chị à, thật sự cảm ơn chị, đến lúc đó tôi giặt xong sẽ đưa đến cho chị.

” Lăng Quốc Đống tinh mắt nhìn thấy được quần áo hai chị em khoác trên người, một trong số đó anh ta nhớ kỹ là đồ mà con trai út nhà Giang Đại Thành thường xuyên mặc, vội vàng nói cảm ơn với vợ anh ta.

“Cậu khách khí làm gì, hai vợ chồng vẫn nên đưa đứa nhỏ về nhà đi.

” Vợ Đại Thành vội vàng xua tay, bỏ qua phương diện khác, mặc dù thằng hai nhà họ Lăng là một phế vật, nhưng dáng dấp rất tốt, nói chuyện còn ôn hòa, giống như mấy người đọc sách vậy, nếu như cô ta cũng tài giỏi như Vạn Kim Chi, cô ta cũng nguyện ý gả cho một người đàn ông như thế, ít nhất cũng là cảnh đẹp ý vui.

“Vậy được rồi, cà và đậu đũa trong sân nhà chúng tôi đều có thể ăn được rồi, đến lúc đó tôi sẽ bảo Kim Chi mang sang nhà chị một ít.

” Lăng Quốc Đống cũng không nghĩ nên cảm ơn như thế nào, dứt khoát mang rau quả trong nhà ra để làm quà cảm ơn.

Ánh mắt vợ Giang Đại Thành sáng lên, cũng không từ chối.

Đừng nhìn thể lực Lăng Quốc Đống này là vứt đi, nhưng chăm sóc luống rau nhà mình rất tốt, nhất là những rau xanh trái cây, từ trong tay anh ta trồng luôn ăn ngon hơn những nhà khác, có lẽ là gánh nặng nuôi gia đình đều đè nặng trên vai Vạn Kim Chi, tâm tư của Lăng Quốc Đống dồn toàn bộ vào vườn rau trong vườn, hàng năm rau xanh đều được thu hoạch sớm hơn người ta, số lượng lại nhiều, đi qua sân vườn nhà Lăng Quốc Đống, một mảnh xanh xum tươi tốt, nhìn thấy cũng khiến người ta trông mà thèm.

Cả nhà Giang Đại Thành đều thích ăn cà, thế nhưng cà mà nhà mình trồng quả nhỏ, cho dù đã chăm bón đầy đủ, trái lại cà trong vườn Lăng Quốc Đống, từng quả to tròn, màu sắc tươi sáng, nhìn cũng đủ khiến người ta muốn ăn.

Đáng tiếc cà cũng không phải thứ gì nhỏ như cọng hành, trong nhà không có đi xin nhà người khác cũng không có gì đáng ngại, bây giờ nghe Lăng Quốc Đống chủ động muốn tặng cà cho nhà mình, trong lòng vợ Giang Đại Thành vô cùng vui vẻ.

Bên cạnh cũng có rất nhiều người phụ nữ hâm mộ, sớm biết giúp đỡ một cái áo có thể nhận được hồi báo tốt như thế, bọn họ cũng sẽ làm vậy.

Không nán lại hàn huyên, hai vợ chồng dẫn con tranh thủ đi về nhà.

“Mẹ, thả con xuống đi, con tự đi được.

”Mặc dù là ở trong mơ, nhưng Lăng Điềm vẫn cảm thấy ngượng ngùng, dù sao cô nhìn thấy mình và cô nhóc tám tuổi bên cạnh cũng không nhỏ, để một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi bế, thật đúng là quá băn khoăn.

“Mẹ không mệt.

” Vạn Kim Chi cảm động không thôi, bạn nói xem, sao con gái của cô ấy lại hiếu thuận như vậy chứ, vừa mới chịu hoảng sợ lớn như vậy, bây giờ lấy lại tinh thần, câu đầu tiên chính là sợ người làm mẹ như cô ấy bị liên lụy.

Chỉ là lần này con gái rơi xuống nước vẫn còn hoảng sợ đến ngơ ngác, quên mất người làm mẹ như cô ấy có sức lớn đến đâu, bế hai chị em cô nhóc còn không phải là chuyện đơn giản à, đừng nói là hai cô nhóc, cho dù là cha bọn họ, cô ấy cũng có thể ôm vừa đi vừa về mười mấy vòng quanh thôn Đường Thạch.

Lăng Kiều im lặng không lên tiếng nhìn người mẹ ruột này, cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không hài hòa, cảm giác như kiếp này, cha mẹ có chút không giống người bình thường.

Chẳng qua là một người cuồng sủng em gái, mắt nhìn em gái mũm mĩm trắng trẻo bên cạnh, mọi muộn phiền trong lòng cô ấy đều biến mất.

Cho dù là chuyện kỳ quái gì, hiện tại ít nhất cha mẹ cô ấy nhìn qua cũng khá tốt, ít nhất tốt hơn cặp cha mẹ bỏ đi kia nhiều, cô ấy còn gì mà phải ngại chứ?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play