Các vết xước trên hộp súng do xô xát ban nãy được Diệp Chi lau sạch sẽ, cô thỏa lòng thở phào một hơi, đưa hộp súng lại cho Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông cuối đầu nhìn cô. Mái tóc ngắn mềm mại của cô do động tác ban nãy mà có vài sợi rủ xuống, nhẹ nhàng rũ bên tai. Như hoàn thành xong một việc cực kỳ quan trọng, hít thở một cách chậm rãi, ngay cả động tác giao lại hộp súng cho Lâm Mộ Đông cũng có vẻ rất trịnh trọng.
Những hoa văn bằng vàng được khắc trên hộp đã mờ nhạt đi, không biết có phải vì lâu quá kỹ, mà có vẻ chúng bỗng sáng lại ánh sáng mà từ lâu không còn nữa.
Sáng đến mức nóng cả mắt. Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, trầm mặc mà chuyển tầm nhìn ra chỗ khác.
Nhân viên an ninh ngàn lần cảm ơn mà cầm lấy hộp súng, còn đặc biệt dùng cái túi chưa mở ra bao lại. Cam đoan lần nữa sẽ không để kẻ xấu đụng vào, chắc chắn sẽ bảo mật để vào trong kho cất giữ, cho đến lúc chính Lâm Mộ Đông đến lấy.
Diệp Chi nhanh chóng đi theo, dựa vào vành cách ly mà nghiêng người về phía trước đích thân giám sát bọn họ, xem hộp súng để ở vị trí nào, có bị va đập hay không.
Có Lâm Mộ Đông ở đây, đường trở về không còn khó tìm nữa.
Làm xong chuyện cần làm, Diệp Chi an tâm mà xách balo lên, muốn theo Lâm Mộ Đông trở về tìm đội của mình, bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Diệp Chi sờ túi áo, đứng nguyên tại chỗ mà nghĩ ngợi một lát. Bảng tên không biết nằm ở đâu rồi. Trước lúc xung đột với tên vận động viên ấy, cô bị tên đó đẩy một cái, sau đó thì không biết bảng tên rơi ở đâu mất rồi, còn chưa kịp nhặt nó về.
Bảng tên đó dùng để làm chứng minh thư, một khi bị mất muốn làm lại cực kỳ phiền phức. Diệp Chi muốn đi tìm lại nó, nhưng lại không biết có thể bảo Lâm Mộ Đông chờ cô một chút được không, tiến lên rồi lại lùi xuống ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng kia đang dần đi xa, cô vẫn quyết định quay trở lại tìm bảng tên.
Về chỗ cũ trước. Đoạn đường ngắn như vậy, nhanh chân đuổi theo một chút sẽ theo kịp thôi.
Diệp Chi tự động viên bản thân, khẽ bặm môi, cẩn thận nhìn quanh một vòng. Trên đường chẳng thấy chút dấu vết nào, hỏi nhân viên gần đó cũng không ai nhặt được. Vẫn tiếp tục tìm đến góc xó của sân bay, Diệp Chi cuối cùng cũng mỏi mắt mà tìm ra được bảng tên dán hình của cô. Nằm trong khe hở của chiếc xe đẩy hành lý, mắc lắc lư trong đó, muốn với tới nó cần một chút sức lực. Diệp Chi ngồi xổm xuống, thử duỗi cả cánh tay vào trong đó, mặc sức với lấy nó, còn thiếu chút nữa là tới.
Sân bay mở hệ thống sưởi rất ấm áp, cô lại mặc đồ vừa dày vừa ấm, lăn qua lăn lại một hồi, trán đã lấm tấm mồ hôi. Bốn phía yên tĩnh, ánh sáng cũng không đủ, thỉnh thoảng có một hai người đi qua, bỗng có tiếng bước chân vang dội khác thường khiến cho người ta hết sức hồi hộp. Diệp Chi có chút sợ hãi, vỗ nhẹ ngực nhè nhẹ hít thở, vừa định đứng lên, một bàn tay đã lướt qua trước mặt cô.
Áo khoác dù vương hơi lạnh cọ vào chóp mũi Diệp Chi, có chút thăm dò, nhẹ nhàng bắt lấy bảng tên nằm trong đống hành lý ra. Diệp Chi chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên. Cô còn nghĩ Lâm Mộ Đông đã đi rồi nhưng không biết anh đã quay lại đây từ lúc nào, tay phải anh cầm bảng tên cô, tay trái anh chống trên tay vịn của xe đẩy, Lâm Mộ Đông đang cúi đầu nhìn cô. Chỗ này rất vắng vẻ, ánh sáng sáng bóng nhợt nhạt của đèn pha sân bay chiếu đến nơi đây, chỉ còn lại ánh sáng mờ mịt ảm đạm, phủ xuống bóng lưng Lâm Mộ Đông, càng tăng thêm sự anh tuấn trên đường nét khuôn mặt Lâm Mộ Đông, như xuyên qua bóng của anh.
Gần như tạo cho người anh một sự ảo tưởng ấm áp dịu dàng. Ít nhất bây giờ Diệp Chi đang ngồi xổm giữa Lâm Mộ Đông và trong khe hở hình tam giác của xe đẩy hành lý, so với khi cô lạc đường hay gặp phải tên vận động viên ngoại quốc kia, khi cô ôm lấy hộp súng xô xát với tên đó, đều an toàn hơn rất nhiều. Lúc cô buộc phải tách khỏi Lâm Mộ Đông, một mình trở lại tìm bảng tên, bị một nơi vắng vẻ yên tĩnh làm cho sợ hãi, mọi thứ đều được xoa dịu đi.
Đặc biệt khi cô chớp mắt, ngồi xổm xuống mà ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sâu thẳm bỗng cong nhẹ lên như vầng trăng xinh đẹp.
Động tác đứng lên của Lâm Mộ Đông ngừng lại một chút, ánh mắt anh như đang rơi vào đôi mắt biết cười đáng yêu của Diệp Chi.
Hàng lông mi của cô hình như cũng rất đỗi dịu dàng, nhè nhẹ chớp một cái, đầu lông mi hơi nhếch lên một chút, run rẩy khiến ánh sáng lọt xuống khe hở, hình như chỉ cần run nhẹ một cái thì có thể rơi ra hàng ngàn vì sao bé nhỏ.
Căn bản là nghĩ không ra sao Diệp Chi lại to gan như thế, dám giành giật ôm chặt hộp súng với gã vận động viên to xác kia. Lâm Mộ Đông dời ánh mắt đi, lông mày khẽ chau lại. Lâm Mộ Đông không quen với việc phân tán suy nghĩ như vậy, anh muốn nén lại ý niệm trong đầu mình, ngực bỗng nhiên truyền đến chút đè nén.
Còn có cô gái đau đến mức khẽ hít nhẹ một hơi. Lâm Mộ Đông thu lại tinh thần, cúi đầu nhìn cô. Diệp Chi một tay cầm bảng tên của mình, ấn vào tóc, khó khăn duy trì độ cao vừa tới ngực anh, không dám động đậy mà chỉ nhè nhẹ hít thở. Vừa thấy Lâm Mộ Đông muốn đứng lên, Diệp Chi đang ngồi xổm cũng chuẩn bị đứng lên theo. Anh cứ đứng lên một nửa lại đột nhiên đột ngột ngừng lại, Diệp Chi phản ứng không kịp, động tác của hai người vô tình lặp lại y hệt nhau. Sức lực của Diệp Chi không lớn, theo lý thì cho dù có đụng một cái cũng không sao. Nhưng phương hướng của động tác trùng lặp nhau có chút chênh lệch, tóc không cẩn thận mắc vào khóa kéo áo khoác của Lâm Mộ Đông. Diệp Chi đau đến mức không dám động đậy, cũng không thể ngẩng đầu lên, sờ vài cái cũng không có cách gở ra. Vừa định thử thêm lần nữa, đầu ngón tay cô đột nhiên bị một bàn tay khác ngăn lại. Lâm Mộ Đông đỡ lấy Diệp Chi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh nhẹ nhàng truyền vào tai cô:”Đừng động đậy.”
Diệp CHi khẽ giật mình, không kịp phản ứng, một mảng hơi ấm được phủ xuống đầu. Lực vừa đủ nhẹ nhàng mà ấm áp.
Gần như cách một hồi lâu, DIệp CHi mới ý thức là Lâm Mộ Đông đang đỡ lấy đầu cô, giúp cô gỡ rối tóc mắc trong khóa kéo.
Lâm Mộ Đông nói một câu xong thì cũng chẳng lên tiếng thêm, yên lặng mà gỡ rối tóc cho Diệp Chi. Sự nhẹ nhàng mơ hồ truyền đến, Lâm Mộ Đông giúp cô không phải chịu thêm một chút đau đớn nào nữa. Lòng bàn tay anh phủ trên đầu cô.
Sự ấm áp chân thực đang dần ngấm vào góc tối yên lặng vắng vẻ, tiếng ồn xung quanh gần như mơ hồ biến thành sự an tĩnh. Tay của Lâm Mộ Đông thật ấm áp. DIệp Chi cúi đầu, nghiêm túc mà suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mạch suy nghĩ trở nên rõ ràng như tháo gỡ cuộn len bị rối lại.
Không phải là rất ấm, nhưng cũng có chút nhiệt độ, có lực ổn định, không giống cái vẻ lạnh lẽo băng giá tí nào. CŨng không thể là coca ướp lạnh. Diệp Chi cúi đầu, nhè nhẹ chớp mắt, cảm thấy bản thân hình như có chút tiếc nuối.
Đứng vậy thực sự tốn sức lắm, Lâm Mộ Đông đỡ đầu Diệp Chi, nhưng không hề để tay ra ngay lập tức,ngược lại còn dùng tí lực, lần nữa lên tiếng:”quay trước”
Diệp Chi bị anh dùng lực nhẹ, thử thò ra trước một tí, trán cô liền dựa lên ngực Lâm Mộ Đông. Cùng là ấm áp.
Áo khoác dù đương nhiên lạnh, nhưng khi quen cái tầng lạnh lẽo phía ngoài ngăn cách đó thì có thể cảm nhận được hơi ấm bị chặn lại bên dưới, cảm thấy có chút ấm áp. Ngực và vai của anh rắn chắn cường tráng vẫn không chút động đậy, chỉ có nhịp tim của anh vẫn kiên trì đập theo quy luật. Chút lực cuối cùng bắt đầu ổn định, tóc bị quấn trong dây kéo xem như đã được lấy ra. Diệp Chi thở phào một hơi dài, đứng lên muốn bày tỏ ý cảm ơn. Lâm Mộ Đông cũng đã lùi về phía sau nửa bước, xoay người hướng về chỗ đội tập họp nói:”Đi thôi, đến giờ rồi.”
Thời gian hai người họ lưu lại nơi này cũng không còn sớm, xe buýt sắp đến nơi, lúc này ba chi đại biểu của đội bắt đầu chỉnh lý đội hình chuẩn bị lên xe. Chút tiếc nuối về coca đã sớm biến mất không còn chút vết tích, Diệp CHi nhanh chống theo sau, vừa chạy vừa lặng lẽ lấy ra cuốn sổ nho nhỏ từ túi ra, mượn đèn của hành lang, sửa lại một cách đúng nhất về vòm ngực và vai của Lâm Mộ Đông. Cô gái y tế này làm việc quá tận tuỵ rồi, vừa đi vừa viết, không chút để ý liền đi chậm hơn chút. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Lâm Mộ Đông đã sớm đi xa. Lúc này vừa ngẩng đầu lên đã có thể thấy xe buýt tới, đèn sáng trưng nơi xa xa tiếng người ồn ào, logo của đội tuyển Trung Quốc nhìn một cái là biết, nhắm mắt lại cũng không lạc đường.
Lòng Diệp Chi có chút trầm lại, không còn hồi hộp nữa. Cất sổ tay đi, mở balo ra, chuẩn bị để bảng tên vào. Vừa để balo xuống, Lâm Mộ Đông đang đi ở trước bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn cô đi đến.
Bên ngoài cửa sổ sát sàn của sân bay, màn đêm đen kịt dày đặc, có ánh đèn xe màu vàng nhạt thỉnh thoảng hiện lên, đèn xanh và đỏ dùng để báo hiện sự cho phép. Đậm đậm nhạt nhạt, như tạo ra một quầng sáng mờ nhạt. CHÚt ánh sáng mờ nhạt đó chiếu vào đôi mắt của Lâm Mộ Đông, còn chưa kịp phản chiếu lại thì như bị nuốt trọn vào đáy mắt đen láy, nhưng cũng giống như quấy trong con ngươi đen láy kia vậy. Đáy mắt luôn lạnh nhạt, bỗng nhiên lại xuôi theo cái bóng ấm áp kia. Diệp Chi cừa để bảng tên vào trong balo, còn chưa kịp đeo lại đàng hoàng, đón lấy ánh mắt của Lâm Mộ Đông, cô vội vàng chạy theo:”Cảm ơn anh, huấn luyện viên Lâm.”
“Đi theo.”
Người mà huấn luyện viên Lâm nhớ mà đã xa xôi tìm về một lần, anh thuận tay xách balo từ trong lòng cô lên, nhìn cô gái bên cạnh mình, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ:”Đừng để lạc nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT