Linh lực trong thân thể Mạc Huyền Vũ không chỉ ít ỏi đến đáng thương, mà thể chất cũng chẳng ra gì, cũng may Mạc Huyền Vũ còn tương đối trẻ tuổi, rèn luyện vẫn còn kịp. Vì thế sau khi thành hôn với Lam Vong Cơ, việc mỗi ngày phải rèn luyện thân thể đã trở thành môn bắt buộc đối với Ngụy Vô Tiện.

Lúc mới bắt đầu, Ngụy Vô Tiện cũng muốn cùng Lam Trạm giờ Mẹo dậy, còn nói với Lam Trạm khi rời giường nhớ đem hắn từ trên giường kéo dậy, Lam Trạm nghe xong nhướng mày nhưng không nói thêm gì, sáng sớm hôm sau cũng theo lời gọi hắn dậy.

Lam Vong Cơ mặc chỉnh tề đứng ở mép giường, vỗ nhẹ vai Ngụy Anh, "Ngụy Anh, giờ Mẹo."

"......" Không có phản ứng.

Lam Vong Cơ thở dài, tối qua sợ hắn không dậy nổi, cho nên không lăn lộn hắn quá nhiều, nhưng quả nhiên vẫn là không dậy nổi.

Lam Vong Cơ cầm lấy y phục trên giá, muốn mặc vào cho hắn trước. Một tay kéo Ngụy Anh từ trong chăn ra, lại phát hiện dây lưng áo trong của tiểu đạo lữ nhà mình không biết tuột từ khi nào, lúc này áo trong lỏng lẻo treo ở trên người hắn, lộ vùng da lớn ra bên ngoài, đầu một bên vai cũng lộ.

Ánh sáng từ cửa ngoài sổ chiếu vào làm cho làn da của tiểu đạo lữ mịn màng như tuyết.

Vừa bị kéo từ trong chăn ra, lan da trần của Ngụy Anh cảm nhận được một chút lạnh lẽo, cuối cùng mới chịu hé mở hai mắt, con ngươi nhập nhèm, viền mắt vẫn còn đỏ hoe, Ngụy Anh nửa mơ nửa tỉnh hỏi: "Giờ Mẹo rồi sao?"

Lúc này xung quanh mang theo sự yên tĩnh của sáng sớm, Lam Trạm không khỏi thấp giọng, "Ừm, giờ Mẹo." Lam Trạm lúc này có chút tâm viên ý mã*, ánh mắt tối sầm lại, nhưng chỉ đem dây lưng áo trong của Ngụy Vô Tiện buộc lại, chuẩn bị giúp hắn mặc y phục.

(*Tâm viên ý mã: Tâm vừa nghĩ chuyện này vội vàng nghĩ sang chuyện khác, những chuyện xa cách nhau về thời gian và không gian, những chuyện không liên can gì đến nhau, tâm ý không lúc nào ngừng chuyển động.)

Ngụy Anh vươn tay ôm cổ Lam Trạm, giọng nói mang theo âm thanh ngái ngủ, lại mang theo chút mềm mại vừa mới tỉnh: "Nhị ca ca, buồn ngủ."

Lam Vong Cơ thuận thế cúi đầu hôn lên môi cùng mắt của tiểu đạo lữ nhà mình, "...... Vậy ngươi ngủ thêm một lát, ta giúp ngươi mặc y phục rửa mặt trước."

Ngụy Anh mở miệng đáp: "Như thế nào không biết xấu hổ......" Nhưng lời còn chưa dứt thì lại ngủ rồi.

"......"

Tay Lam Vong Cơ tăng tốc độ giúp tiểu đạo lữ nhà mình mặc đồ chỉnh tề, sau đó đặt hắn xuống giường, đắp lại chăn; rồi đi ra ngoài lấy cơm sáng về; lại tự mình mang nước vào, rửa mặt cho hắn; cuối cùng đem tiểu đạo lữ đặt ở trên đùi, giúp hắn chải tóc và buộc lại.

Làm xong mọi chuyện, Lam Trạm lần nữa nhẹ giọng gọi Ngụy Anh: "Ngụy Anh, dậy dùng đồ ăn sáng."

Sau một phen lăn lộn, Ngụy Anh cũng thanh tỉnh hơn chút, lại lần nữa dùng tay vòng lấy cổ Lam Vong Cơ, đưa môi tiến gần đến bên miệng Lam Vong Cơ hôn loạn một hồi. Lam Vong Cơ dùng một tay đặt ở dưới gáy Ngụy Anh, hôn một nụ hôn dài và sâu đã hoàn toàn đem Ngụy Anh thoát khỏi cơn buồn ngủ, nhưng lại khiến cho Ngụy Anh choáng váng.

Sau khi môi hai người tách ra, Lam Vong Cơ hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại, bế Ngụy Anh lên nói: "Súc miệng rồi dùng bữa đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội."

......

Hai người dính lấy nhau hết nửa ngày, Lam Tư Truy trong thư phòng cũng đã đọc sách được nửa canh giờ, nhưng vẫn không thấy Hàm Quang Quân tới dạy.

Lại qua mười lăm phút, Hàm Quang Quân đến muộn, tuy sắc mặt như cũ vô biểu tình, nhưng đường nét trên mặt lại làm người khác cảm thấy nhu hoà hơn không ít. Lam Tư Truy biết, nhất định là do Ngụy tiền bối y∩__∩y.

......

Như vậy qua được ba bốn ngày, Ngụy Anh cũng ý thức được cái gọi là dậy sớm tập thể dục buổi sáng của mình chỉ là làm tốn thời gian của Lam Trạm, vì thế mà mềm mềm mại mại đối Lam Trạm nói: "Nhị ca ca, giờ Mẹo quá sớm, Tiện Tiện không dậy nổi ~"

Lam Trạm sớm đã đoán trước được kết quả này, hôn lên thái dương của hắn: "Không sao, buổi tối tập cũng giống nhau."

Ngụy Anh vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, về sau ta sẽ tập luyện vào buổi tối," nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Nhưng mà...... Nếu buổi tối tập sẽ không thể cùng ngươi thức dậy."

Lam Vong Cơ biết hắn nhất định có ý khác, thuận thế dỗ dành nói: "Vậy ngươi có chủ ý gì?"

Ngụy Vô Tiện nghe được lời này lập tức có tinh thần, tiến lại gần nói: "Nhị ca ca, ngươi sau này khi dậy thì đem ta ôm đến thư phòng để ta ngủ ở đó đi, ta nhớ là trong thư phòng có một cái giường."

Lam Vong Cơ nghe vậy môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Được, theo ý ngươi." Suy cho cùng Lam Trạm sao có thể không muốn cùng Ngụy Anh của y thời thời khắc khắc ở bên nhau cơ chứ.

......

Vì thế sau này, mỗi ngày Lam Tư Truy đều có thể nhìn thấy Hàm Quang Quân đem Ngụy tiền bối cùng chiếc chăn ôm vào trong thư phòng.

Mùa hè là giường tơ tằm chăn mỏng; mùa đông là đệm mềm chăn dày.

Nếu Ngụy tiền bối khi còn tỉnh sẽ từ trong chăn vươn một tay ra chào hỏi cậu một cái, nhưng rất nhanh bàn tay này sẽ bị Hàm Quang Quân nhét lại vào trong chăn.

Nếu Lam Tư Truy trong lúc nào đó vô tình làm ra một tiếng động, Hàm Quang Quân sẽ nhàn nhạt liếc cậu một cái, Tư Truy biết là Hàm Quang Quân muốn cậu giữ im lặng.

Kể từ lúc đó, vốn là thời gian Hàm Quang Quân dạy học giờ lại triệt để biến thành thời gian tự học. Cũng may Ngụy tiền bối sau khi tỉnh lại, Hàm Quang Quân sẽ không còn phải một mình bỏ ra thời gian dạy cho bọn nhỏ. Ngụy tiền bối hiểu nhiều, biết nhiều, cho nên thường thường cũng sẽ chỉ dạy vài câu.

Nhưng mà không quá mấy ngày, "giường" của Ngụy tiền bối ở trong thư phòng biến thành chỗ Hàm Quang Quân ngồi, gối cũng biến thành chân của Hàm Quang Quân......

Và cũng không biết đó là chủ ý của Hàm Quang Quân hay là chủ ý của Ngụy tiền bối.

End.

23/12/21

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play