Quý Trạch ngồi thẳng lên một chút.
Bên cạnh, mấy tên nam sinh ăn mặc đồng phục giống nhau vẫn còn trêu chọc thảo luận vị nữ lão sư vừa mới đi qua.
Đây là thời kỳ trưởng thành hormone tản ra trên người bọn con trai cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà Quý Trạch nghe vậy lại cảm thấy có chút chói tai.
Liếc xéo qua bên cạnh, cặp mắt xếch ẩn chứa mũi nhọn.
Nháy mắt cả người cùng khí tràng làm cho mấy tên nam sinh kia phát giác, thanh âm bất tri bất giác nhỏ xuống rồi dần biến mất.
Trong lòng thấp thỏm không yên lại không nhịn được bất an suy đoán:
Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ thanh âm nói chuyện quá lớn làm Quý thiếu gia mất hứng?
Dưới ánh mặt trời rực rõ chói mắt, khuôn mặt thiếu niên đẹp đẽ như bức tranh quý giá, môi đỏ tươi khẽ mở, một chữ lại một chữ chầm chậm cất lời:
"Về sau ta không hi vọng từ trong miệng các ngươi nghe thấy những lời bàn tán về Nhan lão sư nữa."
"..."
Quý Trạch có thân phận cùng bối cảnh hắc đạo, trong trường quý tộc này không người không biết không người không hiểu.
Đi học cũng có thể mang theo súng lục, ai dám gây sự với hắn?
Những nam sinh tuy trong lòng bồn chồn nhưng lại không dám có chút ý kiến nào cũng không dám làm trái ý vị thiếu chủ hắc đạo này.
Từng người từng người vội vàng gật đầu cam đoan.
"Đã biết, Quý thiếu!"
Thiếu niên không nói gì, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, một tay cắm vào túi quần liền quay người tiến vào phòng học.
Đi đến bên cạnh bàn học của một cô gái chung lớp thì dừng lại.
Quý Trạch suy nghĩ trong chốc lát, cánh môi mấp máy nói ra một cái tên: "... Lâm Yên?"
Lâm Yên bị làm cho hoảng sợ:
"Quý Trạch, Quý đồng học..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng lên, nong nóng.
Tên của mình, có một ngày vậy mà sẽ từ trong miệng Quý Trạch kêu ra a...
Chỉ cần ngẫm lại đều cảm thấy tim đập rộn lên.
Đây chính là Quý Trạch nha.
Tuy Quý Trạch học trong trường quý tộc này nhưng không có ai dám trêu chọc hắn.
Bất quá với thân phận, dung mạo cùng khí thế đều làm các cô gái nhỏ tuổi xuân tâm nhộn nhạo, tim dễ dàng đập thình thịch đấy. Trời ơi.
Vừa nghĩ tới Quý Trạch chủ động nói chuyện với mình, Lâm Yên vừa cất lời đã lắp bắp:
"Quý Trạch đồng học, xin hỏi, xin hỏi ngươi có chuyện gì không?"
"Lâm Yên, Đại biểu lớp Anh ngữ phải không?"
Quý Trạch đôi tay với khớp xương cân xứng, trắng nõn thon dài đặt trên bàn học của Lâm Yên như có như không gõ nhẹ vài cái.
Nhìn chằm chằm bàn tay thiếu niên, ánh mắt Lâm Yên có chút sững lại, trong miệng lí nhí hồi đáp:
"... Đúng vậy."
"Đây là bài tập phải nộp hôm nay đúng không?"
Quý Trạch ngón tay chỉ đến một chồng sách bài tập trên bàn. Vươn tay tùy ý mở ra.
Chỉ là một động tác nho nhỏ mà hắn làm đều thành cảnh đẹp ý vui như vậy.
"Bài tập này ta giúp ngươi đưa đến văn phòng, có người hỏi tới liền nói ngươi không thoải mái đi."
Ngữ khí cùng tư thái không cho phép cự tuyệt lại ẩn ẩn giọng điệu mệnh lệnh.
Nhưng mà lời đề nghị giúp đỡ này vừa nói ra không khỏi làm Lâm Yên cảm thấy mình có chút không giống với người khác nha.
Quý Trạch tại sao phải giúp nàng chứ? Chẳng lẽ...
Lâm Yên thò tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nóng hổi, thẹn thùng cúi đầu nói:
"Quý Trạch đồng học, thật ra loại chuyện đưa bài tập này, ta có thể chính mình đi, không cần làm phiền ngươi á..."
Thật lâu sau không có nghe được câu trả lời. Lâm Yên ngẩng đầu lên, trước mặt nào còn trông thấy bóng dáng Quý Trạch nữa?
"Thùng thùng."
Thiếu niên nghiêng người tựa vào cạnh cửa, một tay gõ cửa, đôi môi đỏ có chút cong lên, hỏi:
"Lão sư, ta có thể vào không?"
Phong Hoa ngẩn đầu liền gặp được bộ dáng lười biếng đứng ngay cửa ra vào của Quý Trạch.
Trên người đồng phục có chút mở rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo như ngọc, mang theo ánh sáng rực rỡ giống như thiếu niên không bị trói buộc từ trong tranh vẽ bước ra...