Mỗi một bước, đều như đạp lên đường lên vương tọa cao cao tại thượng.
Như mỹ nhân ngư diễm lệ đang thống khổ khiêu vũ trên mũi đao, lại tựa như người đã hạ quyết tâm, kiên định, quyết tuyệt.
Phong Hoa ngẩng đầu, có điểm kinh ngạc: "Quý Trạch..."
"Lão sư, nam nhân kia là ai?"
Trong thanh âm lạnh lẽo hàm chứa lệ khí hắc ám che trời lấp đất, gằn từng chữ một hỏi.
Phong Hoa hơi hơi dựa vào ghế phía sau, tư thái lười biếng, không có một tia chần chờ trả lời hắn: "Bạn trai."
Bạn. Trai.
Hai chữ này, làm mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên hiện lên một màu đỏ tươi.
Khóe môi lạnh lùng gợi lên một cái độ cung bất thường, lạnh giọng chất vấn.
"Các ngươi tối hôm qua... làm?"
Quý Trạch rõ ràng thấy ——
Ngón tay nữ nhân đang thưởng thức cây bút máy xinh đẹp, bỗng nhiên ngừng lại.
... Không có gì sai nữa.
Phản ứng theo bản năng, đã xác định phỏng đoán của hắn.
Trong ngực Quý Trạch vỡ ra một cái động, nỗi đau tràn ngập nhè nhẹ thâm nhập vào trong xương tủy lạnh lẽo, thực lạnh lẽo, còn có... Sự tuyệt vọng che trời lấp đất.
Nàng thật sự...ngủ cùng nam nhân kia.
Thật đáng buồn chính là...
Hắn thế nhưng vẫn vô pháp buông tay nàng.
"... Ngươi, thích hắn?" Quý Trạch nghe được thanh âm chính mình có chút run rẩy vang lên.
"Không liên quan đến ngươi, đi ra ngoài."
Phong Hoa sắc mặt nhàn nhạt, hạ lệnh đuổi khách.
Thiếu niên sắc mặt trắng bệch như tuyết, môi đỏ cắn ra rách cả môi làm máu tươi tràn ra, bỗng nhiên bắt được cổ tay của nàng: "... Lão sư, ta sai rồi."
"..."
"Ta về sau đều ngoan ngoãn nghe lời."
"..."
"Ngươi không cần cùng hắn ở bên nhau, có được không?"
Thiếu niên một câu lại một câu, tư thái cúi đầu cực thấp mà nhận sai, trong thanh âm gần như có thể coi như đang... Cầu xin.
"—— không được."
Phong Hoa môi đỏ nhẹ nhàng nhả ra từng chữ, muốn rút tay mình trở về.
Ai ngờ, lại bị Quý Trạch càng kiên định cầm thật chặt.
Phảng phất như khi hắn vừa buông ra, nàng liền sẽ biến mất tăm hơi.
"Lão sư, ta biết ngươi còn giận dỗi ta, bất quá không quan hệ, chỉ cần ngươi rời khỏi hắn ta, chuyện tối hôm qua hết thảy......"
Thiếu niên thanh âm ẩn nhẫn mà giãy giụa, hỗn loạn ẩn chứa một tia thống khổ, cuối cùng chậm rãi nói: "Ta có thể xem như không có xảy ra cái gì cả."
Lời này, nhưng thật là làm Phong Hoa lau mắt mà nhìn.
Quý thiếu gia đãtrưởng thành a.
Nàng thần sắc nghiền ngẫm cười cười: "Ngươi thật sự không ngại?"
"..."
Nói không thèm để ý, là giả.
Chính là, so với nàng, những cái đó... liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Tuy rằng trong lòng ghen ghét vạn phần.
Quý Trạch rầu rĩ "Ân" một tiếng.
Phong Hoa kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn: "Liền tính ta cùng hắn từng kết giao, từng hẹn hò, từng hôn môi, thậm chí lăn..."
Giường.
Cái chữ này Phong Hoa còn chưa kịp nói ra, đã bị thiếu niên lấp kín môi đỏ.
Hắn không muốn nghe!
Khi tưởng tượng đến, nam nhân kia cũng từng như vậy hôn nàng, thậm chí đã làm ra hành động càng thân mật giữa nam nữ...
Quý Trạch liền ghen ghét đến muốn mạng!
Giờ khắc này, hắn chỉ nghĩ để dấu vết của chính mình trên người nàng, hủy diệt đi tất cả hơi thở của nam nhân khác.
Tưởng tượng như thế liền...một lần không thể vãn hồi.
Từ trên môi đỏ diễm lệ một đường lưu luyến đi xuống đến gáy ngọc trắng nõn thon dài, tiếp tới xương quai xanh tinh xảo duyên dáng...
Hàm răng, nhẹ nhàng cắn một cái mút một chút.
Mê hoặc, tuyệt mỹ.
Áo sơmi trắng trước ngực hơi hơi rộng mở, lộ ra một mảng lớn cảnh xuân oánh bạch dụ hoặc.
Mắt phượng thiếu niên sáng quắc, cúi đầu...
Khi ngón tay thon dài trắng nõn, chạm đến đến bên cạnh nơi bí ẩn nào đó, Phong Hoa vẫn như cũ duy trì cuối cùng một tia lý trí, bắt được cổ tay của hắn, thanh âm mất tiếng hơi hơi thở dốc nói: "... Quý Trạch, không được."