Thậm chí ngay cả chuyện ấm giường đều đem ra hết, hi sinh lớn như vậy...
Phong Hoa không khỏi co rút khóe môi: "Đúng."
Vì vậy, Phong · lão sư · Hoa cùng Quý · đồng học · Trạch chính thức kéo ra màn che mà ở chung.
Quý thiếu gia là ví dụ điển hình mười ngón không dính nước mùa xuân, nấu một chén đường đỏ nước ngược lại là có thể nhưng trông cậy vào hắn nấu cơm...Ha ha.
Đem phòng bếp thiêu hủy cho ngươi xem, ngươi tin hay không?
Phong Hoa thở dài, đành phải chính mình xuống bếp.
Đem đồ ăn đẹp mắt, hương khí mười phần ba mặn một canh bưng lên bàn, lập tức nghênh đón tiếng ca ngợi không chút nào sợ nhiều nhiều của Qúy Trạch.
"Lão sư, ngươi làm đồ ăn với ngươi thật giống nha đều rất xinh đẹp."
"Lão sư, ngươi làm đồ ăn với ngươi đồng dạng... Ăn ngon."
"... Ăn cơm đều chặn không được cái miệng của ngươi!"
Phong Hoa thời thời khắc khắc sinh hoạt đều bị Quý thiếu gia lời tâm tình làm cho sợ hãi.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, lúc hắn đang định mở miệng lần nữa, kẹp lên khối cà rốt nhét vào trong miệng hắn.
Theo tư liệu điều tra của Nhan Phi cho biết, cà rốt là thứ Quý Trạch ghét nhất, không hề sai.
Đúng vậy, nàng chính là cố ý đấy. Nữ hoàng bệ hạ mặt không biểu tình nhưng trong lòng mỉm cười # ác ý tràn đầy # .
Ai ngờ... lông mày thiếu niên đều không có nhăn một chút nào, hé miệng liền đem cà rốt được đút cho nuốt vào.
Không phải nuốt cả miếng, mà nhai từ từ lại chầm chậm nuốt xuống.
Giống như hắn không phải đang ăn thứ chính mình ghét nhất mà đang nhấm nháp món ngon mỹ vị .
Gặp bộ dạng thiếu niên ăn ngon lành, Phong Hoa bề ngoài không đếm xỉa tới hỏi một câu:
"Ngươi không phải ghét nhất ăn cà rốt sao?"
Quý Trạch mắt phượng nháy nháy ẩn chứa hào quang, thanh âm nhẹ nhàng bên trong mang theo một tia kinh hỉ.
"Lão sư thậm chí ngay cả ta chán ghét ăn cà rốt cũng biết sao?"
"..." Kỳ thật cũng không muốn biết đấy, cám ơn.
Để Quý Trạch khỏi nhạy cảm đoán già đoán non, Phong Hoa thuận miệng qua loa một câu:
"Trong lúc vô tình nghe được đấy."
Cho dù là vô ý ghi nhớ, cũng đủ lại để cho Quý thiếu gia đắc ý thật lâu thật lâu rồi.
"A... ta chán ghét ăn cà rốt, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là lão sư đút cho ăn, coi như là độc dược ta cũng vui vẻ chịu đựng, huống hồ cái này chỉ là cà rốt đâu này?"
"..."
"Lão sư ngươi biết rõ ta ghét nhất ăn cà rốt, vậy ngươi biết rõ ta thích ăn nhất cái gì sao?"
Ánh mắt hỏi thăm, chuyên chú nhìn về phía cô.
Phong Hoa yên lặng bưng chén lên, lãnh diễm nói hai chữ: "... Ăn cơm."
"Không. Trả lời sai rồi."
Thiếu niên môi đỏ có cong cong lên, ngữ điệu đẹp đẽ, lười biếng, nhẹ mà chậm nhấn mạnh:
"Lúc trước không có thích nhất đấy, nhưng là hiện tại thích nhất cùng muốn ăn nhất... là lão sư nha."
Phong Hoa: "..." Ngươi tùy tiện trêu chọc, nếu trẫm động một cái, tính cho trẫm thua.
Mắt phượng của thiếu niên khẽ nhướng, bỗng nhiên chớp chớp hỏi: "Lão sư, ngươi đã từng làm cơm cho người khác ăn sao?"
Vấn đề này, Quý Trạch đã sớm muốn hỏi rồi.
Lão sư nấu cơm ăn ngon như vậy, tài nấu nướng của nàng nhất định cũng có người khác tới trước hắn nhấm nháp qua a.
Có cái nhận thức này... Thật là khiến người đố kỵ quá đây này.
Phong Hoa ngữ điệu lười biếng trả lời hai chữ: "Không có."
"Thật vậy chăng?"
Bên trong đôi mắt hắn phản chiếu blingbling ánh sáng.
Trong thanh âm nhẹ mà chậm như trước lại có thể tinh tường nghe ra một tia vui sướng.
"Ân." Ít nhất trong cái thế giới này, không có.
Nữ hoàng bệ hạ một chút cũng không có tâm lý gánh nặng khi lừa gạt bạn học Quý.
Nghe được câu trả lời khẳng định liên tục, khóe môi thiếu niên chậm rãi vẽ ra một nụ cười.
chương này khá ngắn hôm qua cúp điện không có ra chương nhưng hôm kia đã ra 4 chương rồi nha mình sẽ cố gắng hơn đang ôn thi gấp quá