Từ xưa đến nay, giống nhau đều chỉ là nữ hài tử nằm dưới thừa hoan, ngày hôm sau liền có các loại suy yếu không xuống giường được.
Giống như người thiếu niên này, phát sốt suốt đêm, đại khái vẫn là... người thứ nhất.
Phong Hoa nhịn không được hơi hơi cánh môi đỏ nở cười, "Đói bụng không?"
Tô Mạch chớp chớp lông mi, mặt mày xinh đẹp trắng nõn tràn ngập nhàn nhạt ửng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng ' ân ' một tiếng.
"Người bệnh không thể dính đến thức ăn mặn, em đã nấu cháo rồi đây." Nữ hài bưng lên một chén sứ con mạ vàng màu trắng bóng , bên trong là cháo đặc sệt, điểm xuyết hoa hồng của cẩu kỷ, sắc thái tươi đẹp mắt sáng làm người thoạt nhìn liền rất muốn ăn.
Tuy rằng không có cá mà miêu thích nhất, bất quá hôm nay đích xác đã dính đến ' thức ăn mặn ' đủ nhiều, lại ăn một chút thanh đạm cũng tốt.
Tô Mạch nghĩ thầm.
Nữ hài ở mép giường ngồi xuống, ngón tay quấy quấy cháo cẩu kỷ trong chén trên tay nhẹ nhàng thổi thổi.
Nàng hơi hơi cúi đầu, tóc đen như mực nhẹ nhàng chảy xuống ở trên da thịt như ngọc bên má, rơi trên cổ thiên nga trắng nõn cong ra một cái độ cung tốt đẹp.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng xán kim sái lạc tiến vào ở trên mặt mày mỹ diễm của nữ hài mạ lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt.
Thiếu nữ ngây ngô lột xác thành nữ nhân tuyệt sắc, càng thêm câu hồn đoạt phách.
Tô Mạch đôi mắt không chớp nhìn một màn này chỉ cảm thấy nữ hài trước mắt thật là... ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
Tim đập ẩn ẩn không chịu khống chế mà hỗn độn lên, ở trong lồng ngực tươi tỉnh nhảy lên.
' phanh phanh phanh...'
[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tô Mạch, độ hảo cảm +5, tiến độ công lược hoàn thành 65! ]
"... Tô Tô, Tô Tô?" Nữ hài thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai lập tức đem thiếu niên từ trạng thái thất thần kéo trở về.
"Há mồm." Màu trắng của thìa sứ ánh vào trong mắt người nọ đưa đến thiếu niên bên môi, Phong Hoa nhẹ nhàng nói.
Tô Mạch nhấp môi hơi hơi mở ra, đem cháo ăn vào.
Sinh bệnh sốt cao cho nên đầu lưỡi nếm không đến cái hương vị gì, nhưng khi muỗng cháo đó ăn vào trong miệng lại theo yết hầu một đường lướt qua thực quản, có một chút ngọt ngào đi đến tận đáy lòng.
Nuốt xuống cháo ngọt ngọt ngào ngào cánh môi tươi thắm của thiếu niên lặng yên nhếch lên.
Độ cung so với cháo trong miệng càng thêm ngọt ngào.
So với lần trước, lúc này nữ hoàng bệ hạ đút đồ ăn cho hắn ngoài có chút ngạo kiều còn xen vào tí ngượng ngùng.
Trước mắt, tiểu nãi miêu có thể nói là ngoan ngoãn phối hợp vô cùng, nói há mồm liền há mồm, bảo nuốt vào liền nuốt vào...
Một chén cháo thực mau đã thấy đáy.
Thiếu niên không tự giác liếm liếm cánh môi, đồng tử xinh đẹp màu lục bảo nhìn Phong Hoa, con ngươi không hề giống người bệnh đang sốt cao mà còn ẩn chứa sáng ngời kinh người, lưu chuyển quang mang lấp lánh, giống như có chút chưa đã thèm hỏi: "Loan Loan, đây là cháo gì thế? Ăn ngon thật."
Phong Hoa duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của hắn, "Cháo hoa hồng cẩu kỷ ăn nhiều đối với thân thể ngài có chỗ lợi."
... Cẩu kỷ?
Tô Mạch lập tức sửng sốt.
Một ít tri thức chuyên nghiệp bất giác từ trong đầu hiện lên.
Cẩu kỷ công hiệu:
Bổ thận tráng dương dưỡng gan bổ huyết an thần, sinh tân ngăn khát. Trị gan thận âm mệt, eo đầu gối bủn rủn, đầu váng mắt hoa, hư lao ho khan, bệnh tiêu khát... Di.jing.
?!!
Thiếu niên một trương mặt mày xinh đẹp tức khắc hồng đến thấy máu, lại thấy Phong Hoa xoay thân, bả vai mảnh khảnh nhẹ nhàng run rẩy thực rõ ràng nàng đang cười trộm.
"... Loan Loan!"
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận, anh hiện tại sinh bệnh cẩu kỷ có công hiệu tốt không phải cũng nên áp dụng sao."
"..."
Tiểu nãi miêu phát điên, đem nữ hài ấn ngã trên giường lớn mềm mại xoã tung, hung hăng ở môi nàng hôn một cái, "... Anh có cần uống cái cháo này hay không, ân, có cần hay không?"
*Cẩu kỷ mình tra gg thấy là Câu kỷ tử, một vị thuốc bắc nha~~~
790 words.