Loan Loan.

Hai chữ này, từ trên môi cùng đầu lưỡi mảnh khảnh đỏ bừng không ngừng một tiếng lại một tiếng nhẹ kêu.

Thoáng như trở lại trong làn lửa nóng mà kiều diễm kia vậy, một lần lại một lần nói nhỏ nỉ non bên tai...

Tô Mạch thân thể hơi hơi nóng lên.

Bên tai, vọng ra tiếng Tần Xuyên cà lơ phất phơ cười nhạo:

' Cô gái trong mộng cùng cậu ooxx, cậu nhận thức, hay vẫn là không quen biết? '

' Mơ thấy một cái nữ nhân mà mình biết, còn ở trong mộng đối với nàng muốn làm gì thì làm, chỉ có hai loại khả năng ——'

' Thứ nhất, cậu thích cô ấy. '

' Thứ hai, cậu muốn ngủ cô ta. '

Thiếu niên suy nghĩ có chút trầm trọng vì đầu óc còn mãi choáng váng, bỗng nhiên hiện lên một ý niệm ——

Làm sao bây giờ.

Hắn đại khái, khả năng, có lẽ... đã thích Thẩm Loan.


Thẩm Loan.

Loan Loan.

Cánh môi mỏng đỏ bừng kéo ra một tia ý cười ngọt ngào mềm mại.

[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tô Mạch, độ hảo cảm +10, tiến độ công lược hoàn thành 50! ]

Mới buổi sáng, đột nhiên có tiếng tim đập gia tốc, Phong Hoa muốn không tỉnh lại đều không được.

Nàng hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ mỹ diễm lười biếng mà mị hoặc, ở trong ánh mắt thiếu niên khϊếp sợ dại ra, hôn một cái lên cánh môi hắn, "Chào buổi sáng, Tô Tô."

"..."

Tô Mạch chậm chạp không có đáp lại.

Đều sợ ngây người rồi có được không?!

Trong não, trống rỗng.

Hình ảnh trước mắt trực tiếp nổ bay toàn bộ lý trí của Tô Mạch.

Hiện tại, đại khái cũng chỉ dư lại ——

Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?

Một giây.

Hai giây.

Ba giây...

Thiếu niên với đôi hàng mi nhỏ dài cong vút, bỗng nhiên trì độn chớp hai cái, thanh tuyến vốn ngọt mềm lại tựa như nuốt phải sáp...


Lộ ra một cổ hương vị không thể tin tưởng, "Cô, tôi, chúng ta... tối hôm qua..."

Tối hôm qua, thế nhưng không phải mộng!!

Mà là thật sự!!

Hắn thật sự ——!

Nữ hài với khuôn mặt nhỏ mỹ diễm liền lộ ra ý cười lười biếng, pha chút nhè nhẹ hài hước, môi đỏ cong cong từng chữ ái muội nói:

"Tối hôm qua còn một ngụm một ngụm gọi người ta Loan Loan sao, hiện tại là muốn trở mặt không nhận người sao? Chính là thiếu gia ngài quần đều còn không có mặc vào đâu..."

"..."

Mặt mày trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên ' cọ cọ cọ ' hồng đến thấy máu.

Quần của hắn, đích xác còn chưa có mặc vào.

Không chỉ như vậy, còn...

Thân mật khăng khít, nơi nào đó còn đang cùng nàng âm dương kết hợp ở bên nhau.

"Loan, Loan Loan, ta ngày hôm qua say..." Tiểu nãi miêu ngữ khí lắp bắp, thực trịnh trọng nói: "Thực xin lỗi."


"Say?" Phong Hoa nhíu nhíu đôi mày tinh xảo, ngón tay nhỏ dài gợi lên cằm của thiếu niên, "Thế để cho em tới giúp anh hồi tưởng lại hồi ức một chút, thế nào?"

Nàng nói, hơi hơi cúi đầu, môi đỏ bao lại cánh môi đỏ thắm của thiếu niên, từ từ thâm nhập...

Tô Mạch đột nhiên mở to hai mắt, mắt mèo như đá quý màu lục đậm xinh đẹp, con ngươi chớp cũng không chớp nhìn cô gái gần trong gang tấc.

Lông mi nhỏ dài cong vút như môi răng giao triền, trong lúc lơ đãng nhẹ nhàng đảo qua mí mắt cùng da thịt trắng nõn của người kia, hơi hơi câu nhân tâm ngứa ngáy.

Theo nụ hôn này, những cái suy nghĩ hỗn độn hỗn loạn đó tựa như thủy triều chậm rãi hồi hợp lại.

Mảnh nhỏ ký ức nào đó, ở trong đầu hiện lên rõ mồn một.

' Loan Loan, anh muốn tắm rửa, chỉ là không có nước. '

' Loan Loan, không cần đi...'
' Nơi này... rất khó chịu. '

Phong Hoa hơi hơi thối lui, đầu ngón tay oánh bạch xẹt qua cánh môi mỏng đng ướŧ áŧ của, thanh âm thanh mị nhiễm một tia mất tiếng dục hoặc, cười nhẹ nói: "Xem ra, thân thể thiếu gia so miệng của anh, càng thành thật hơn nha."

Tô Mạch sắc mặt hồng đến thấy máu, hơi hơi nhấp nhấp cánh môi, căn bản nói không ra lời.

Nữ hài lại bỗng nhiên khởi động thân thể mảnh khảnh, nghiêng mắt hướng phía hắn cười, mị hoặc lại quyến rũ, "... Ngô, hay vẫn là nói, thiếu gia tưởng lại hồi tưởng một lần chuyện tối hôm qua?"

774 words.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play