Có quỷ.

Ánh mắt từ trên khuôn mặt đang biến sắc của thiếu niên nhẹ nhàng xẹt qua, Phong Hoa thần sắc nghiền ngẫm cười, đột nhiên hỏi:"Chào buổi sáng, thiếu gia tối hôm qua ngủ ngon sao?"

Tối hôm qua... hắn... ngủ...

Nữ hài khuôn mặt nho nhỏ mỹ diễm tràn ngập tươi cười, thấy thế nào cũng có vẻ có một loại ý vị thâm trường, phảng phất đã nhìn thấu hết thảy.

Tô Mạch bỗng chốc muốn bốc khói, mặt mày ' cọ cọ cọ ' nhanh chóng đỏ lên.

Xưa nay thanh âm ưu nhã khéo léo tựa như gặp biến bất kinh, có chút lắp bắp: "Rất, khá tốt."

Tốt cái gì mà tốt.

Nửa đêm trước, là cái giấc mộng màu hồng phấn vô biên đầy kiều mỵ hương diễm.

Sau nửa đêm, là dục hỏa đốt người làm hắn trắng đêm trằn trọc không thể ngủ tiếp.

Trả lời như vậy, chỉ vì che giấu chột dạ của hắn mà thôi.


Nhưng hắn không nghĩ tới, thần sắc thiếu niên mới lớn của mình sớm đã đem chính hắn bán đứng đến sạch sẽ mười phần.

Phong Hoa cũng không so đo hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, không có dò hỏi tới cùng, lướt qua thân thể thiếu niên thon dài, ở một vị trí gần nhất bên bàn dài cung đình màu trắng ngồi xuống, bắt đầu thong thả ung dung động tác ưu nhã vùi đầu dùng cơm.

Tô Mạch nhẹ nhàng thở ra, ra lệnh cho người máy nhà chính cầm một ly sữa bò cho chính mình.

Khóe môi đỏ bừng nhẹ nhấp một ngụm sữa bò, đồng tử lục thẫm xinh đẹp lại không tự chủ được ngắm thứ trong tay nữ hài... 

Cơm chiên đó... thơm quá.

Cứ như vậy so sánh xuống, sữa bò ngày xưa thơm nồng đều bỗng nhiên trở nên đần độn vô vị.

Không chút để ý cái miệng nhỏ uống vào.

Uống một ngụm, ngầm liếc mắt một cái.


Lại uống một ngụm, lại liếc mắt một cái.

Nữ hài khi dùng cơm động tác tuyệt đẹp như họa, môi đỏ khẽ nhếch, nhai kỹ nuốt chậm.

Trên môi phủ một tầng ánh nước hơi mỏng oánh bạch bóng loáng lại càng thêm có vẻ kiều diễm ướŧ áŧ.

Chỉ là xem nàng ăn cơm, liền thật sự rất... muốn ăn.

Phong Hoa ăn luôn một ngụm đồ ăn, nhẹ nhàng nuốt xuống rồi lại giống như vô tình thở dài, hạ muỗng bạc xuống không chút để ý quấy quấy trong đĩa cơm chiên, tựa như oán giận lại tựa như tự hỏi nói:

"Thiếu gia đêm qua đều không có mơ thấy nhân gia sao?"

"Ai, thật sự làm người ta thương tâm."

"Ngay cả cơm đều không muốn ăn đâu."

Tô Mạch nghe vậy, không khỏi bị sặc sữa đến không ngừng lại được: "Khụ khụ khụ..."

"Thiếu gia, ngài không sao chứ?"

Nữ hài đứng dậy đứng ở trước mặt hắn.


Đôi mắt xinh đẹp sáng trong tràn đầy tha thiết quan tâm, tựa hồ còn không tự ý thức được chút nào khi một phen lời nói của chính mình sao sẽ làm thiếu niên sinh ra phản ứng kịch liệt như thế.

Nhưng mắt sáng tại chỗ sâu bên trong lại lướt qua một đạo lưu quang.

Thật sâu tỏa ra ý cười, âm thầm chất chứa.

"... Không, không có việc gì." Gương mặt xinh đẹp trắng nõn thật vất vả giáng xuống nhiệt độ, lại lần nữa tăng lên.

Nữ hài gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ mỹ diễm đó làm bên tai Tô Mạch hơi hơi nóng lên, "Chỉ là không cẩn thận bị sặc mà thôi..."

Hắn một bên thấp giọng giải thích, một bên lùi ra sau nửa bước, cùng Phong Hoa kéo ra khoảng cách.

Ai ngờ...

"Như thế nào không cẩn thận thế chứ."

Phong Hoa bỗng nhiên nhón mũi chân, môi đỏ chậm rãi liếm đi vết sữa màu trắng ngà bên khóe miệng thiếu niên.
Thanh âm thanh mị mỉm cười, thấp thấp chui vào lỗ tai Tô Mạch: "Thiếu gia nhớ rõ lần sau nhất định phải chú ý một chút nga."

Sau đó, nàng thối lui.

Đầu lưỡi ở trên cánh môi kiều diễm ướŧ áŧ xẹt qua một vòng.

Nghiêm trang cho lời bình phẩm:

"Ân, hương vị không tồi."

Không biết đang nói hương vị sữa bò không tồi, hay vẫn đang nói... người.

Tóm lại, thiếu niên thân thể thon dài cứng đờ tại chỗ, mặt mày trắng nõn xinh đẹp càng hồng đến kiều diễm ướŧ áŧ.

Hắn nghĩ muốn nói:

... Nàng cũng thế.

[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tô Mạch, độ hảo cảm +5, tiến độ công lược hoàn thành 20! ]

762 words.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play