"Sao lại thế này?"

Người chưa tới, âm thanh tới trước.

Giọng nói rơi xuống, cả phòng yên tĩnh.

Đều do người nọ, thật sự là thanh âm này quá mức nhiếp hồn đoạt phách.

Hoa diễm mà tôn quý, tựa như cao cao tại thượng, nhàn nhạt rơi xuống.

Khiến người ta từ đáy lòng sinh tâm tư một chút ít phản kháng.

Thậm chí, không khỏi muốn... thần phục.

Mọi người ẩn ẩn kinh hãi.

Không nghĩ tới vị Tiêu phu nhân nhìn như lười biếng tản mạn, nghiêm túc lên thế nhưng... có lực chấn nhiếp như thế.

Liền cùng nương nương trong cung không khác chút nào, chỉ nhàn nhạt một câu, đã khiến người ta lập tức im tiếng, không dám mạo phạm.

Tuy nói người của tòa trấn nhỏ Giang Nam ở đây đều chưa từng may mắn gặp qua thiên nhan hoàng thất, nhưng bọn họ nghĩ thầm:

Vị Tiêu phu nhân này đại để liền giống như đế phi trong tưởng tượng bọn họ không sai biệt lắm.


Mà ở phía trước, mọi người không khỏi được cùng Phương Liễu Liễu chung một cái tâm tư.

Bất quá đi nội thất đổi một kiện xiêm y, mà tiểu công chúa nhà hắn thế nhưng khóc đến lợi hại như vậy.

Tiêu Phượng Đình xưa nay sủng ái nhất ngôi sao nhỏ, nghe nàng khóc đến tê tâm liệt phế, mặt mày tuyệt sắc cũng trở nên lạnh lùng.

Buông ra vòng tay đang ôm eo thon của tiểu kiều thê, để Tình Lam đỡ Phong Hoa, chính mình thật nhanh bước tiến lên, từ trong tay bà vú tiếp nhận tiểu công chúa.

Chìm vào trong vòng tay ôm ấp của cha, ngôi sao nhỏ dần dần ngừng tiếng khóc, chỉ còn lại tiếng thút tha thút thít nức nở.

Ngoan vô cùng.

Tiêu Phượng Đình mặt mày vỗn dĩ lạnh lẽo, tức khắc băng tuyết tan rã, tựa như muôn vàn phồn hoa sáng quắc nở rộ.

Phương Liễu Liễu ngốc ngốc nhìn một màn này.


Chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm áy náy nhảy lên, không chịu khống chế nổi.

Một người nam nhân, có thể lạnh lẽo như Tu La, cũng có thể ôn nhu như tiên nhân.

Xin hỏi, có người xuân khuê thiếu nữ nào sẽ không động tâm?

Phương Liễu Liễu quên mất chuyện ngôi sao nhỏ còn gào khóc một khắc trước mà theo bản năng muốn tiến lên, gót sen nhẹ nhàng: "Tiêu công tử..."

Môi anh đào hơi cắn, vô cùng đáng thương.

"Liễu Liễu, Liễu Liễu chỉ muốn ôm Tiêu tiểu thư một chút, ai ngờ nàng lại khóc nháo không ngừng..."

Lời này, thế nhưng mơ hồ có  ý tứ giấu giếm trách cứ ngôi sao nhỏ.

Phương Liễu Liễu không cảm thấy chính mình có cái gì sai, mà là cái tiểu nữ hài tên Tiêu Tinh Thần này quá không ngoan.

Phải làm Tiêu công tử biết ' gương mặt thật ' của nàng mới được.

Bất quá cái tiểu nha đầu, chẳng lẽ Tiêu công tử còn có thể vì Tiêu Tinh Thần, đắc tội nữ nhi huyện lệnh như nàng sao?


Bởi vậy, sắc mặt Phương Liễu Liễu hiện lên tia ôn nhu cùng tấm lòng thành khẩn áy náy, trong lòng lại không cho là đúng.

Tiêu Phượng Đình là người nào?

Đã từng ở trong cung đình phong vân quỷ quyệt cùng Quỷ Vực tâm kế, đều có thể không chút để ý ra tay gϊếŧ người không thấy máu hắn- Nhiếp Chính Vương hoàng triều Đại Hạ!

Nơi nào có thể nhìn không ra kỹ thuật diễn vụng về của Phương Liễu Liễu này, tiểu thông minh tự cho là đúng?

Từ khi có tiểu công chúa đáng yêu về sau, trên người hắn lệ khí thu liễm không ít, giờ phút này chân chân chính chính tức giận.

Khóe môi diễm sắc, chỉ nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Lăn."

"..."

Phương Liễu Liễu như bị sét đánh.

Lăn?

Người nam nhân này thế nhưng kêu Phương Liễu Liễu nàng... lăn?!

"Tiêu công tử, rõ ràng chính là cái tiểu nha đầu này chính mình không nghe lời, ngươi như thế nào cùng không phân xanh đỏ đen trắng như vậy——"
"Nữ nhi của ta như thế nào, còn không tới phiên Phương tiểu thư đây khoa tay múa chân."

Phong Hoa cặp mắt xinh đẹp phiếm ánh sáng lạnh lẽo, lưu chuyển đến trên người kẻ ' đầu sỏ gây tội ' làm hại tiểu công chúa nhà khóc đến mệt mỏi.

Môi đỏ lạnh lùng, âm sắc sâu kín.

"Nàng cho dù gϊếŧ người phóng hỏa, ta cũng đánh yểm trợ cho nàng."

"Tiểu Tinh Nhi ngoan ngoãn nghe lời, rất ít khi gào khóc như vậy, cho nên mặc kệ nàng bởi vì cái gì mà khóc, ở trong mắt ta đều cùng Phương tiểu thư ngươi thoát không được can hệ, hiểu không?"

Nàng thật sự có lặng lẽ đối với tiểu nha đầu nói một ít chuyện đó.

Chính là, cái tiểu nha đầu này rõ ràng mới mấy tháng a!

Có thể nghe hiểu những lời này đó, có phải thành tinh hay không chứ?

Phương Liễu Liễu một nửa xấu hổ buồn bực, một nửa chột dạ, tự tin không đủ: "Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lí!"
Phong Hoa cười lạnh một tiếng.

Cưỡng từ đoạt lí?

Khi dễ tiểu công chúa nhà nàng, trẫm còn dám gϊếŧ ngươi, tin hay không.

"Trước khi sự kiên nhẫn của ta còn không có hao hết, từ nơi này cút đi!"

"Làm càn! Ta chính là tiểu thư phủ huyện lệnh! Ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ cha ta trách tội?"

Phương Liễu Liễu nhìn về phía Tiêu Phượng Đình, sửa lại mặt lạnh lùng sắc bén, toát ra tâm tư trong lòng: "Tiêu công tử, chẳng lẽ ngươi cũng tùy ý phu nhân ngươi...."

Tiêu Phượng Đình hơi hơi nhăn lại đôi mi tinh xảo.

Nữ tử này thanh âm quá ồn ào, ngôi sao nhỏ ẩn ẩn có chút bị dọa đến.

Phương Liễu Liễu trong mắt lại bốc cháy lên một tia ánh sáng.

Hấp dẫn!

Nữ nhân này cậy sủng sinh kiêu như thế, cái nam nhân nào có thể chịu đựng đi?

Ai ngờ, ngay sau đó, thanh âm lạnh lẽo mà hoa diễm vang lên, dập nát tiêu tan hy vọng ảo ảnh trong lòng nàng ta ——
"Thê tử của ta, muốn làm cái gì, nơi nào được đến người như ngươi nói ra nói vào?"

"Không nói là làm nữ nhi của một cái huyện lệnh nho nhỏ lăn ra Tiêu phủ, cho dù nàng ấy muốn gϊếŧ người phóng hỏa, lại như thế nào?"

!!!

Mọi người khiếp sợ.

Này...

Nghe Tiêu công tử này nói, rõ ràng chính là đem Tiêu phu nhân đặt trên đầu quả tim mà sủng nha!

Tiêu Phượng Đình lười cùng Phương Liễu Liễu lãng phí môi lưỡi, trực tiếp gọi người:

"Dạ Linh, dựa theo lời phu nhân nói, thỉnh Phương tiểu thư ' lăn ' đi ra ngoài."

1132 words.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play