Chương 81: Ở nhà bạn trai!
Trần Cảnh Thâm rất ít khi bám giường. Năm nay công ty đang ở giai đoạn thành lập, hắn vừa mở mắt đã bận rộn, cả cuối tuần cũng phải mở họp gõ code, mỗi ngày chỉ ngủ vài tiếng, cố gắng cả năm cũng không thấy mệt, bây giờ lại biếng nhác lạ thường, cảm giác như chim mỏi về tổ.
Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt qua, không cảm xúc ngửi mùi hương sạch sẽ trên gối Dụ Phồn, mãi đến khi điện thoại rung lên ù ù hắn mới mở mắt.
Thấy tên người gọi, hắn bắt máy đặt bên tai, tiếp tục nhắm mắt dựa vào gối bên cạnh: "Nói đi."
"Bà mẹ nó...." Đầu dây bên kia là La Lý Dương tổng thanh tra kỹ thuật công ty, cũng là đàn anh của hắn, tốt nghiệp trước hắn mấy năm. Mặc dù hai người quen biết chưa lâu, nhưng vì tán thưởng năng lực của nhau, lại cùng một ngành, thành ra quan hệ rất tốt.
Nghe giọng nói biếng nhác của Trần Cảnh Thâm, anh ta cầm điện thoại lên kiểm tra lại thời gian, "Anh em à, một giờ chiều rồi, cậu còn ngủ hả? ?"
Trần Cảnh Thâm cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhắc: "Em đang nghỉ phép."
"Ơ kìa, cậu đang đâu đấy?"
"Nhà bạn trai."
"À, chắc máy tính đang trên tay cậu....Đâu cơ? ?"
"Ở nhà bạn trai." Người mà bình thường đi họp có ai không hiểu logic code cũng không muốn nói thêm lần nữa, hôm nay lại cực kì kiên nhẫn lặp lại.
La Lý Dương trợn mắt đứng hình: "Cậu có bạn trai thật á? ?"
"Không thì sao?"
"Anh thấy cậu nói lâu thế, cũng chưa từng thấy cậu gọi điện hay gặp người yêu, còn tưởng là cậu nói linh tinh đuổi người ta..." La Lý Dương hoàn hồn, "Thôi, nói chuyện chính trước. Chắc máy tính đang trên tay cậu phải không? Chương trình vướng bug, người trong nhóm thử mấy lần cũng không được, cậu tranh thủ vào làm đi."
"Không có."
"...."
La Lý Dương lạnh lòng: "Cậu làm lập trình viên mà ra ngoài không mang máy tính hả? Cậu như thế có khác gì ra chiến trường không mang theo kiếm đâu? ? ?"
"Nhà bạn trai em không phải chiến trường." Trần Cảnh Thâm nói.
"...Cậu đang ở đâu? Còn máy tính ở đâu? Anh đưa cho cậu, anh đi tìm cậu ngay."
"Em đang ở Ninh Thành." Trần Cảnh Thâm nói, "Máy tính ở khách sạn."
La Lý Dương lại hoang mang hơn: "Cậu đã ở nhà bạn trai rồi, còn thuê phòng khách sạn làm gì? ?"
Một lời khó nói hết. Trần Cảnh Thâm không nhiều lời: "Em gọi điện nói khách sạn đưa tới. Cúp máy."
-
Dụ Phồn ăn trưa xong mới xác nhận lời mời thêm bạn của ai kia, chưa qua được mấy tiếng lại muốn xóa người này.
【 s: Tôi cũng quên là có tấm hình này.】
【 s: Dậy rồi. 】
【 s: Đặt đồ ăn cho tôi hả? 】
【 s: Mấy giờ thì tan làm.】
Dụ Phồn đọc hết từng tin nhắn một, lại không trả lời cái nào, còn thẹn quá hóa giận xóa thẳng tin nhắn đầu tiên.
Trời bão không chụp ngoại cảnh, công việc hôm nay làm cả trong phim trường, lúc Dụ Phồn chờ người mẫu thay quần áo, lại nhận được thêm một tin nhắn mới: 【T-T】
Dụ Phồn ngồi vắt chân trên ghế, không kiên nhẫn ấn vào nút tin nhắn thoại: "Trần Cảnh Thâm, có gì thì nói, còn phiền nữa tôi xóa luôn cậu."
Bên kia cũng nhanh chóng trả lời, giọng nói trầm thấp vừa tỉnh ngủ, âm điệu lạnh nhạt, không hợp với biểu tượng khóc lớn tí nào: "Bàn đọc sách dùng được không?"
Dụ Phồn: "Trên đấy mọc gai à?"
"Không, tôi sợ lại có thứ gì không thể động vào."
"...."
Chặn tin nhắn hắn, thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.
Dụ Phồn tập trung làm việc, chụp hình xong đã gần bốn rưỡi.
Uông Nguyệt đeo túi xuống lầu, đặt hai bình mật ong cạnh máy tính Dụ Phồn: "Chị lấy từ bạn chị, tự nhiên hết đấy, mang về ngâm uống bồi bổ cho dạ dày đi. Được rồi, tan làm nào."
Mấy năm nay Dụ Phồn bị Uông Nguyệt cưỡng chế nhét đồ thành quen, không còn phản kháng nữa. Cậu nói cảm ơn, sau đó nói: "Bây giờ mới 4 rưỡi."
"Về sớm đi, chưa làm xong thì mang về làm, ở nhà còn có người đang chờ em mà?"
Dụ Phồn dừng tay, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cô: "Sao chị biết."
"Chị đâu có ngốc, cả ngày nhìn điện thoại, còn dây sạc tủ đầu giường gì đó...." Uông Nguyệt thần bí hỏi, "Yêu đương rồi hả?"
"...."
Dụ Phồn vừa há miệng, Uông Nguyệt lại làm động tác "suỵt", vẻ mặt như hiểu rõ hết: "Được rồi, không phải nói nhiều, viết cả trên mặt em mà."
"Trên mặt em?" Dụ Phồn cau mày.
"Đúng rồi, em không phát hiện hả, hôm nay em khác hoàn toàn thường ngày. Liên tục xem tin nhắn, nét mặt dữ hơn bình thường nhiều, còn đỏ mặt nữa." Uông Nguyệt nói, "Cũng nói với khách nhiều hơn."
"...."
Dụ Phồn lạnh lùng nói: "Em không có."
"Được rồi, quan hệ của hai chúng ta thế nào, yêu đương còn muốn giấu chị? Thảo nào hôm qua còn uống nhiều nữa, cãi nhau với người yêu phải không."
Dụ Phồn: "...."
Uông Nguyệt vỗ vai cậu: "Nên như vậy từ lâu rồi, em xem em của mấy năm trước đi, ngoại trừ chị ra thì chẳng có bạn, cô đơn cỡ nào...Chậc, anh rể mới của em vừa gọi điện đến, chị phải đi rồi, em thu dọn đồ về với người ta nhanh đi, nhớ đóng cửa tiệm."
Sau khi Uông Nguyệt đi, Dụ Phồn về lại máy tính ngồi một lúc, mới cúi đầu thu dọn đi về.
Trời bão, người đi trên đường ai cũng vôi vã, Dụ Phồn cầm ô đi trong đám người, như bị ấn chuyển động chậm.
Đầu cậu còn quanh quẩn lời vừa rồi Uông Nguyệt nói.
Uông Nguyệt nói cậu cô đơn, thật ra chính cậu lại không cảm thấy. Lúc vừa tới đây bận rộn kiếm tiền, học tập, mệt thở không nổi, cảm thấy không nói chuyện với người khác vẫn được. Dần dà cũng lười giao tiếp, cảm thấy tách khỏi dòng người cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc Chương Nhàn Tịnh xông về phía cậu, Vương Lộ An Tả Khoan thêm wechat cậu, Trần Cảnh Thâm xuất hiện trong kính ngắm máy ảnh cậu, cậu mới thực sự cảm thấy năm nay không có cảm xúc trọn vẹn, phức tạp.
Như bị chôn trong lòng đất rất lâu, bỗng nhiên được ai kéo lên, được hít từng luồng không khí.
Cậu đến tiệm thịt xông khói thường đến, ông chủ liếc nhìn cậu, theo thói quen hô vào trong bếp: "Một phần thịt xông____"
"...Đợi đã." Dụ Phồn nâng ô, không cảm xúc chỉ tay lên món ăn trưng bày, "Cái này, cái này với cái này, mỗi cái một phần. Lấy hai bát cơm."
Trong thời gian ông chủ đóng gói, Dụ Phồn nhìn chằm chằm con vịt đỏ tươi nóng hổi đang treo, phiền muộn nhắm mắt thở dài, sương trắng thở ra tan trong mưa gió.
Hôm qua uống rượu, vốn đã hơi lâng lâng, Trần Cảnh Thâm còn liên tục đụng cậu như chim gõ kiến, cậu không nghĩ gì đã hộc hết ra....
Tỉnh táo lại mới nhớ, nào có đơn giản như thế, giữa cậu và Trần Cảnh Thâm có một ranh giới sâu không thấy đáy, dù cậu đã cố gắng lấp lại khoản tiền Dụ Khải Minh lấy đó, nhưng vẫn lưu lại một vết rất sâu.
Trần Cảnh Thâm biết chuyện này không?
Khỏi cần phải nghĩ, nếu biết sao còn tìm cậu được nữa. Không sợ bị tống tiền thêm lần nữa hay sao?
Mưa dần nặng hạt, rơi trên mặt ô kêu lên lộp độp, dù nét mặt người dưới tán ô không hề khác gì thời tiết, nhưng khi trông thấy hai người đàn ông đang bung dù ngồi xổm hút thuốc trước cổng tiểu khu nhà mình, nét mặt Dụ Phồn vẫn gần như kết băng.
Thấy cậu, người đàn ông cao lớn thô kệch đứng lên trước, phần da nhăn lại ở cổ giãn ra, lộ mảng hình xăm đầy mình.
"Tan làm rồi?" Đối phương nhìn túi đồ trong tay cậu, ngậm thuốc cười hỏi.
Dụ Phồn đứng yên nhìn người đó, không nói gì.
Người gầy đi cạnh người đàn ông cũng đứng dậy theo, hung ác ra mặt: "Này, nói chuyện với mày____
"Nào." Người đàn ông quay đầu nhìn hắn, ý bảo hắn ngậm miệng. Sau đó cười như không cười nhìn Dụ Phồn, "Cậu nói xem tôi đến đây mấy lần rồi, bên trên cũng hối, nếu cậu không có ý định giúp ba cậu trả ít...."
"Ông ta sắp ra rồi." Dụ Phồn nói, "Lúc đó anh đến canh cổng mà đòi."
"Chậc, khó lắm, chẳng phải ông ta bị ung thư gì đó à...Chắc cậu cũng phải nhận được điện thoại thông báo rồi chứ? Ra ngoài có khi chỉ còn lại nửa cái mạng, với lại ông ta chọc vào nhiều người thế, tôi không nghĩ tôi tìm được ông ta đâu, người khác đến đòi trước rồi."
Dụ Phồn: "Vậy mấy anh đến trước mộ ông ta mà đòi."
"..."
Dụ Phồn nói xong quay người rời đi, người gầy vừa tới kia không nhịn được nữa vươn tay túm cậu, lúc Dụ Phồn quay đầu lại mặt còn hung ác hơn cả người đòi nợ, nâng ô lên đập xuống.
"Ối, đừng," Người đàn ông kéo tay đàn em mình ra, "Thôi, cậu đi đi."
Dụ Phồn âm trầm nhìn người gầy kia một lúc, sau đó chuyển ánh nhìn sang người bên cạnh.
"Thời gian này không được đến đây."
Người gầy đưa mắt nhìn cậu quay người đi vào tiểu khu, bóng lưng cao gầy như một đường thẳng lạnh lẽo, sắc bén trong mưa.
Mãi lâu sau người gầy mới hoàn hồn lại, đờ đẫn nói: "Phắc anh ơi, tình huống gì đây, sao thằng thiếu nợ này còn dữ hơn cả đòi nợ bọn mình thế...."
"Trước lúc đến đã nói với cậu rồi, coi như ra ngoài đi dạo thôi," Người đàn ông nhả khói, cười, trước đây đối phương lấy cứng chọi cứng với đám người hắn ra sao hắn cũng không muốn nhắc lại nữa, "Thằng ngu thiếu tiền chúng ta đó, ba cậu ta, chính tay cậu ta đưa ông già đó vào tù. Cậu thấy cậu ta có thể trả tiền cho thằng ngu đấy được à?"
Người gầy trợn tròn mắt: "Ba ruột á? Không đến nỗi đó chứ."
"Sao không đến, cậu ta đánh nhau với ba cậu ta luôn ra đòn chết đấy, lần đầu anh thấy cậu ta anh sợ xảy ra chuyện gì, cuối cùng anh gọi 120 cho hai người đó." Nói đến đây, tới giờ người đàn ông vẫn thấy đúng là lạ thường, vỗ lên đầu đàn em, "Đừng nhìn nữa, đi thôi."
-
Dụ Phồn dùng một tay cầm ô, một tay xách hộp đồ ăn, đứng trong thang máy thêm mấy phút.
Mãi đến khi đèn liên lạc bật sáng, bảo vệ hỏi thăm cậu có cần giúp đỡ gì không qua bộ đàm trong thang máy, Dụ Phồn mới vươn tay đè xuống nút bấm.
Uống rượu, lại gặp được người mình nhớ bấy lâu, hình như cậu hơi lung lay.
Dụ Phồn đứng trước cửa nhà mình, đón gió lạnh, định nghĩ về quan hệ của mình với Trần Cảnh Thâm, lại chưa qua được mấy giây, "cạch", cánh cửa trước mặt mở ra.
Dụ Phồn lập tức ngẩng đầu, nhìn người mặc áo khoác cầm theo ô đứng trước cửa, hơi sửng sốt: "Trần Cảnh Thâm, cậu làm gì thế?"
Trần Cảnh Thâm nhìn quanh bờ vai thấm nước của cậu, nói: "Định đi đón cậu."
"..."
"Cái gì đây?" Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn thứ cậu cầm trên tay.
"Cơm tối." Dụ Phồn nói, "Mua đại, quán ven đường, thích ăn không..."
Một cái bóng đổ xuống, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu hôn cậu, nói: "Thích ăn."
Trần Cảnh Thâm chạm lên tay cậu, định nhận lấy đồ cậu đang cầm, mới nhận ra cậu đang siết chặt nắm tay, núi ni lông tội nghiệp bị nắm dúm lại.
"Trần Cảnh Thâm." Dụ Phồn nhẹ giọng gọi hắn, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Cảnh Thâm im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó nói: "Ừ, ăn cơm trước rồi nói."
Nghĩ đến gì đó, Trần Cảnh Thâm nói: "Trước khi nói, cậu bỏ chặn wechat tôi trước đi."
"...."