Chương 67: Đợi tôi sau giờ học.

Ngô Tư vừa nói ra, trong nhóm chat thoáng chốc yên tĩnh lại. Qua rất lâu sau mới có người nói chuyện.

【 Vương Lộ An: Hôm nay không phải cá tháng tư, đừng nói linh tinh chứ bạn cùng bàn. Lớp trọng điểm bị bộ Giáo Dục bắt dừng rồi mà? Trung học số Bảy can đảm thế, mới hết một học kì đã lén mở lại hả? 】

【 Ngô Tư: Không nói linh tinh đâu, tôi cũng vừa biết thôi.... 】

【 Ngô Tư: Hình như phụ huynh đoàn kết ký tên, bên kia mới nới lỏng. 】

Trần Cảnh Thâm tựa ra sau ghế, ngón tay khựng trước màn hình, vẫn chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.

Quý Liên Y bưng một cái cốc đi vào: "Mẹ pha cho con một cốc sữa nóng, ngày mai còn phải lên phát biểu cổ vũ lớp 12 mà? Uống đi rồi ngủ."

Ban lãnh đạo Trung học số Bảy Nam Thành nhất trí cho rằng, không chỉ phải quan tâm sát sao đến việc học tập của học sinh cuối cấp, còn phải khích lệ không ngừng, cổ vũ học sinh. Bình thường trường khác chỉ tổ chức lễ tuyên thệ trước kì thi đại học 100 ngày, còn Trung học số Bảy Nam Thành lại bắt đầu từ ngày khai giảng đầu tiên đã làm một trận bơm máu gà trước.

Mấy hôm trước Hồ Bàng liên hệ với Trần Cảnh Thâm, bảo hôm khai giảng đó hắn làm đại diện học sinh lên tiếng.

Sữa nóng được đặt xuống trước mặt, Quý Liên Y liếc nhìn điện thoại hắn: "Trễ thế này rồi còn chơi điện thoại à? Sao mẹ thấy gần đây còn hơi nghiện thiết bị điện tử quá đấy."

Trần Cảnh Thâm thả bút bên tay kia xuống, vẫn nắm điện thoại trong tay. Hắn ấn tắt màn hình, liếc mắt nhìn cốc sữa, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ biết chuyện chuyển lớp lâu rồi phải không?"

Quý Liên Y bị hỏi hơi khựng lại, bà dừng mắt lên mặt Trần Cảnh Thâm: "Phải. Trường đã thông báo với mấy con chưa?"

Mấy hôm nay vốn bà muốn bắt đầu sắp xếp chuyện chuyển lớp, nhưng nhà trường liên hệ với bà, nói trong thời điểm này lại chuyển học sinh lớp trọng điểm sang lớp bình thường, đây là không công bằng đối với những học sinh ấy. Vì chương trình học ở lớp trọng điểm nhanh hơn lớp bình thường nhiều, giữa đường chuyển đi cũng chỉ có thể học lại những nội dung cũ, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích, cho nên trường thu gom chữ ký của phụ huynh, đệ trình xin bộ Giáo Dục.

Bên trên suy nghĩ, cuối cùng đồng ý. Đây cũng là khóa có lớp trọng điểm cuối cùng của Trung học số Bảy Nam Thành.

"Đây là khởi đầu tốt, phải không?" Quý Liên Y vỗ vai hắn, "Uống xong thu xếp đồ ngày mai đến trường rồi đi ngủ đi."

Sau khi Quý Liên Y rời đi, Trần Cảnh Thâm lại mở điện thoại lên, bên trong xuất hiện thêm một tin nhắn chưa đọc.

【-: Ngày mai tôi chuyển sách lên lầu giúp cậu.】

Vì chỉ có 20 ngày nghỉ, bọn họ còn để rất nhiều sách vở trên lớp, không mang về nhà.

Tin nhắn này không có níu kéo, cũng không buồn khổ, tựa như việc không cùng lớp là một chuyện hết sức bình thường, hết sức nhỏ bé đối với cả hai.

Trần Cảnh Cũng cũng chợt thả lỏng theo đó.

Hắn nghĩ đến lời Quý Liên Y nói muốn đưa hắn đến trường, sau vài lần mở đi mở lại ảnh đại diện Dụ Phồn, mới hơi tiếc nuối trả lời: 【Không cần đâu.】

Hôm sau, đến tài xế Quý Liên Y cũng không gọi, tự mình lát xe đưa Trần Cảnh Thâm đến trường.

Trên đường đi, Quý Liên Y nhẹ giọng dặn rất nhiều chuyện, mấy ngày nay bà vẫn như thế, cứ như muốn bổ sung hết mấy lời lải nhải của nửa năm nay về.

Trần Cảnh Thâm im lặng lắng nghe, câu "Về lại lớp ban đầu được không" quanh quẩn bên miệng, cuối cùng vẫn không nói ra.

Quý Liên Y sẽ không đồng ý đòi hỏi này của hắn, hắn cũng không muốn đặt Dụ Phồn trước mắt Quý Liên Y quá sớm.

Bỏ đi, cũng chỉ có hai học kì thôi.

Đến trường rồi, tuy Trần Cảnh Thâm luôn nói không cần, Quý Liên Y vẫn nhịn không được bận trước bận sau.

Bà đi đến văn phòng trò chuyện với giáo viên một lát, lại tìm Trần Cảnh Thâm lấy thẻ ăn cơm ở căn tin, nạp ít tiền vào trong, cuối cùng đến lớp của Trần Cảnh Thâm, giúp hắn thu xếp sách vở.

"Ngồi đây thấy được bảng không?" Quý Liên Y hỏi.

"Được."

"Sau chỗ con có điều hòa, không tốt. Hay là mẹ đi tìm giáo viên, đổi một chỗ khác cho con."

"Không cần."

"Được được. Lần này mẹ về rồi, sau này đưa hết mấy bài thi cho mẹ xem xem, với lại mẹ từng lật xem bài tập con làm sai, nhớ là hơi lộn xộn, cho dù là nháp cũng phải giữ cho ngay ngắn."

"Vâng."

Thân là bạn cùng bàn mới của học bá, Ngô Tư ngồi một bên trợn mắt há mồm, im lặng nghe một lúc lâu. Mãi đến khi người phụ nữ liếc nhìn cậu ta.

"Chào con." Quý Liên Y mỉm cười, "Dì là mẹ của Trần Cảnh Thâm."

Ngô Tư: "....Chào dì ạ."

"Thật ra Cảnh Thâm khá dễ phân tâm, nếu có thể, mong con cố gằng đừng làm phiền nó trong giờ h...."

"Mẹ." Trần Cảnh Thâm ngước mắt lên, nhàn nhạt ngắt lời bà, "Lễ động viên sắp bắt đầu rồi, mẹ về trước đi."

Lúc Quý Liên Y về lại xe, trong trường đã vang lên tiếng nhạc tập hợp.

Thật ra Quý Liên Y rất muốn ở lại xem con trai mình phát biểu, bà cực kì hưởng thụ dáng vẻ Trần Cảnh Thâm tỏa sáng trong đám đông. Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân vô cùng thất bại, buồn cười và nhục nhã, con trai đã trở thành niềm kiêu hãnh của bà, là trụ cột tinh thần lớn nhất của bà.

Tiếc là chưa phải lúc để bà có thể toàn tâm chăm sóc cho con mình, công việc kinh doanh vừa chuyển về nước, có rất nhiều việc chưa ổn định, bà còn phải bận một thời gian nữa.

Quý Liên Y cài dây an toàn, trả lời sơ qua một vài email chưa có thời gian đọc, đeo kính râm lên chuẩn bị lái xe rời đi.

"Rầm rầm", cửa kính xe bà bị ai đó gõ vang.

Quý Liên Y nghiêng đầu, cùng đối diện với người đang khom lưng đứng ngoài cửa xe nhìn bà, vô thức nhíu chặt mày.

Người đó nhếch môi cười với bà, lại vỗ "rầm rầm" hai phát, Quý Liên Y cầm tay lái, nhịn cơn khó chịu vô cớ dâng lên về, hơi kéo cửa sổ xe xuống.

"Có chuyện gì không" Bà hỏi.

-

Ban 1 trước đây để trống giờ đã trở lại, lúc tập hợp dưới sân thể dục lớp nào cũng phải dịch sang bên phải một ít, dành chỗ cho ban 1 xếp hàng.

Trong hàng ngũ ban 7 lớp 12, Vương Lộ An uể oải tinh thần, vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật là đã khai giảng___

"Tại sao phải đi học rồi? Mới nghỉ hôm qua thôi mà? Tại sao nghỉ có 20 ngày lại được gọi là nghỉ hè? Mẹ nó sao chỉ qua một kì nghỉ hè thôi tôi lại không còn bạn cùng bàn nữa?"

"Cậu kêu gào cái vẹo gì đấy?" Tả Khoan đứng hàng kế bên giả vờ giả vịt móc lỗ tai, "Chẳng phải ngồi một mình càng thích hơn à?"

"Thích đếch ấy, trống vắng muốn chết! Đến cả người để nói chuyện cũng không có....Hở?"

Vương Lộ An chợt nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn một người khác trong lớp cũng không có bạn cùng bàn: "Dụ Phồn, vậy chẳng phải hai đứa mình có thể ngồi cùng bàn rồi à?"

Tả Khoan: "Cậu nằm mơ đi, cậu cảm thấy chủ nhiệm lớp cậu có thể cho hai cậu ngồi cùng nhau hay sao?"

"Trước đây thì không thể, bây giờ còn chưa chắc." Vương Lộ An giơ ngón cái ra phía sau, "Anh em của tôi, bây giờ là top 500 toàn khối đó, thành tích của tôi cũng tiến bộ, nếu hai bọn xin Phóng Cầm ngồi cùng, có khi lại được...."

"Không cần." Người phía sau lạnh lùng ngắt lời cậu ta.

"Vì sao? ?"

Dụ Phồn đút hai tay trong túi, mí mắt không còn sức sống hơi rũ xuống: "Ồn quá, ảnh hưởng đến tôi học tập."

Vương Lộ An: "...."

Tả Khoan: "...."

Nói thế nào nhỉ. Tuy rằng đúng là dạo này Dụ Phồn đang học tập, nhưng chắc là khí chất vẫn chưa theo kịp, những lời này nói ra từ miệng cậu, vẫn có hơi ảo diệu.

Vương Lộ An vừa định nói gì đó, góc mắt thoáng liếc thấy một bóng người quen thuộc, bật thốt lên nói: "Này, tới lượt học bá phát biểu rồi."

Cái đầu vốn đang ngáp ngủ lập tức ngẩng lên.

Đồng phục của Trần Cảnh Thâm rất bắt mắt, khiến cho áo trắng của Hồ Bàng đang đứng cạnh hắn cũng trở nên mờ nhạt đi nhiều, bờ vai rộng lớn chống đỡ đồng phục, ngón tay chẳng giấu giếm gì cầm theo bài phát biểu.

"Chào mọi người, em là Trần Cảnh Thâm ban 1 lớp 12." Giọng nói lạnh nhạt của chàng thanh niên vang lên trên sân thể dục.

Hiển nhiên Trần Cảnh Thâm không để tâm đến chuyện phát biểu này lắm, không chuẩn bị gì nhiều, từ đầu đến cuối chỉ nhìn bài phát biểu trên tay. Dụ Phồn cũng không kiêng dè ngước mặt nhìn hắn.

Không cảm xúc đọc xong bài phát biểu, Trần Cảnh Thâm cầm tờ giấy đó bước xuống, lúc sắp trở về hàng lớp mình, Dụ Phồn hơi đứng thẳng người theo thói quen, chuẩn bị đợi Trần Cảnh Thâm đến đây thì nghiêng người nhường cho hắn qua.

Trần Cảnh Thâm bước ngang qua hàng ngũ ban 7, tiếp tục đi lên phía trước.

Dụ Phồn hơi khựng người, lại thờ ơ hạ vai xuống.

Trong lớp cũng có nhiều người giống cậu, cùng quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của Trần Cảnh Thâm.

Vương Lộ An quay đầu nhìn chằm chăm ban 1 phía xa một lát, nhỏ giọng nói thầm: "Chậc, sao tôi lại hơi ngẩn ngơ nhỉ, học bá từng ở cái lớp nhỏ rách bọn mình thật à?"

Dụ Phồn không nói gì, cũng quay đầu nhìn chăm chú qua ban 1. Cậu tìm được cái đầu ngay ngắn nhất trong một đống đầu khác, vẻ mặt càng lúc càng khó chịu hơn.

Bộ đồng phục sạch sẽ chỉnh tề của Trần Cảnh Thâm khi ở ban 7 luôn có vẻ như hạc trong bầy gà, nhưng về lại ban 1 rồi thì tốt hơn nhiều, những học sinh đứng trước đứng sau đều giống hệt hắn, cài cúc áo đến mức chết cứng, chỉ là mặc không đẹp bằng hắn.

Thật ra tối hôm qua Dụ Phồn nghe được chuyện chuyển lớp cũng không thấy có vấn đề gì lớn, vốn Trần Cảnh Thâm không cùng một cấp độ với lớp này, có thể về lại lớp trọng điểm đương nhiên tốt nhất.

Dẫu sao vẫn cùng một trường, hai người có thể gặp nhau bất cứ khi nào.

Nhưng thật sự chia lớp rồi, lại cảm thấy như bỗng cách nhau rất xa. Lớp học cách bốn tầng lầu, tiết thể dục chia khác ngày nhau, đến cả xếp hàng ở sân thể dục cũng cách tận 6 lớp.

Còn cả____

Từ khi lên sân khấu đến khi xuống dưới, mẹ nó Trần Cảnh Thâm không liếc mắt nhìn cậu cái nào.

Chậc.

Ngay lúc Dụ Phồn chuẩn bị thu ánh nhìn về, cái đầu ngay ngắn kia bỗng nhiên cúi xuống, cánh tay cũng cử động.

Theo ngay sau, điện thoại trong túi Dụ Phồn rung lên.

【s: Đợi tôi sau giờ học. 】

"....."

Dụ Phồn nhìn chằm chằm mấy chữ này một lúc, cực kì lạnh lùng trả lời "Ừm", sau đó ngẩng đầu lên, lại trở về với dáng vẻ mệt mỏi như trước.

-

Tiết cuối cùng buổi chiều. Trần Cảnh Thâm đang làm bài, bỗng nhiên nghe thấy xung quanh xôn xao lên tiếng mọi người thì thầm với nhau.

"Sao cậu ấy lại ở đây?"

"Không biết, đáng sợ thật đó, như đang đến gây sự ấy...."

"Chắc chắn là tới đánh ai rồi, tí nữa bọn mình về chung đi."

Trần Cảnh Thâm ngồi ở tổ trong cùng lớp. Hắn ngừng bút ngẩng đầu, cùng nhìn ra cửa trước phòng học theo ánh mắt của người khác.

Thấy được bạn trai của hắn.

Dụ Phồn dựa vào vách tường thấp ngoài hành lang ban 1, áo đồng phục rộng mở lộn xộn trên người, miệng nhai kẹo cao su, bất cần đời đứng dò xét người trong ban 1.

Hai người đối mắt, Dụ Phồn không cảm xúc thổi bể một bong bóng, dùng ánh mắt giục hắn: Nhanh lên.

Trần Cảnh Thâm nhướng mày trả lời: Tôi hết cách rồi.

Từ nhỏ Dụ Phồn đã không có kiên nhẫn. Năm phút sau, cậu quay người, cúi đầu nhìn mấy chấm đen dưới sân bóng rổ của trường tìm mấy anh em bị cậu quỵt mất trận bóng.

Mười phút sau, Dụ Phồn tựa lên mặt tường cạnh khung cửa sổ nào đó của ban 1, âm trầm nhìn chằm chằm bảng đen.

Cái vẹo gì đây, sao nghe chẳng hiểu bài nào hết thế.

Bạn học bên cửa sổ run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Mười lăm phút sau, Dụ Phồn đi tới trước cửa lớp, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn.

Giáo viên chạm mắt với cậu: "....."

Dụ Phồn: "?"

Trần Cảnh Thâm cúi đầu đặt bút viết, không nhịn được nữa nghiêng mặt ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt của bạn trai mình trầm giọng bật cười.

Trần Cảnh Thâm là người đầu tiên ra khỏi lớp sau khi tan học.

Đợi hắn đi đến trước mặt mình, Dụ Phồn lạnh giọng nghiêm mặt chất vấn: "Sao giáo viên của cậu có thể dạy quá giờ vậy chứ?"

Giáo viên đi ngay sau cậu: "...."

"Thỉnh thoảng thôi." Trần Cảnh Thâm hỏi, "Sao lại lên đây."

Dụ Phồn: "Cậu bảo tôi đợi cậu mà?"

"Bảo cậu ngồi ở lớp đợi tôi."

Rất nhiều học sinh của ban 1 sẽ ở lại lớp tự học sau khi tan trường, không giảng bài được. Trần Cảnh Thâm nâng quay cặp lên, ngón tay khẽ chạm lên mu bàn tay Dụ Phồn, "Đi thôi, về lại ban 7."

-

Trang Phóng Cầm mang theo bài tập hè cần nhận xét chữa sai đứng lên, mới vừa ra khỏi văn phòng đã gặp được giáo viên dạy Toán vừa tan tiết.

"Chào cô Trang, cô về à?" Người đó hỏi.

"Vẫn chưa." Trang Phóng Cầm cười, "Sáng mai tôi có việc không đến trường được, đến lớp đặt bài tập lên bàn giáo viên trước, để sáng mai mấy đứa nó phát xuống."

"À." Giáo viên Toán hơi do dự, nói, "Cô Trang à, tôi vừa gặp nam sinh có hai nốt ruồi trên mặt lớp cô đấy, vừa đến cửa ban 1 tìm Trần Cảnh Thâm...."

Nhìn ra ý trong nét mặt của đối phương, Trang Phóng Cầm lập tức gật đầu nói: "Không sao đâu, lúc trước ở lớp tôi hai đứa nó là bạn cùng bàn, quan hệ tốt lắm."

Giáo viên Toán thở phào nhẹ nhõm: "Vậy à, thế thì được rồi, tôi đi trước đây, cô cũng đi nhanh đi."

Tạm biệt giáo viên Toán xong, Trang Phóng Cầm đi về lớp mình.

Đã tan học lâu lắm rồi, cộng thêm hôm nay vừa khai giảng, học sinh đều rời đi từ rất sớm. Lớp học ở lầu ba đã im ắng hết, có vẻ như không có ai.

Trang Phóng Cầm thầm nghĩ đến chuyện đổi chỗ, không biết từ khi nào đã đi đến cửa sau ban 7.

Thế mà trong lớp lại có người.

Giáo viên luôn có vài tật xấu thích tập kích bất ngờ. Nghe thấy tiếng động, Trang Phóng Cầm vô thức thả nhẹ bước chân, đứng sau cửa nghiêng đầu nhìn vào, sau đó vui mừng mỉm cười.

Bàn học ở hàng cuối cùng, hai nam sinh mặc áo đồng phục đang ngồi cạnh nhau, giống như ngày trước.

Một người đang cầm bút viết lên giấy nháp, tiếng giảng bài nhẹ nhàng trầm thấp. Người còn lại ngồi như không ngồi, khoanh tay lên bài gối đầu, nhìn không ra có chăm chú nghe thật không.

Trang Phóng Cầm đang định vào lớp, xong một bài, người giảng bài thả bút xuống, nâng tay lên vén tóc nam sinh bên cạnh ra sau, sau đó nghiêng đầu tiến lại gần.

Mặt trời lặn phía tây, hoàng hôn bị cửa sổ cắt ra thành nhiều mảnh dài.

Hai người ngồi trong ánh trời vàng rực, khi cả trường đã tĩnh lặng xuống, đón nhận một cái hôn yên bình thân mật.

Bàn chân đang nâng lên của Trang Phóng Cầm chợt cứng đờ, trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play