Chương 48: Đừng hòa nhau.
Lưng Dụ Phồn chợt tê dại, thần kinh không thể kiểm soát mà căng thẳng, hoảng hốt.
Đầu cậu trống rỗng mấy giây, vô thức vươn tay đẩy Trần Cảnh Thâm ra, ngồi thẳng lưng muốn đứng lên từ trên tường____
Sau đó bàn tay giữ cổ cậu lại dùng sức, Trần Cảnh Thâm đưa một chân sang bên kia, nửa quỳ đè cậu trở lại, gáy cậu bị ép dán lên mặt tường, bị hôn càng thêm dữ dội. Máu toàn thân Dụ Phồn dồn lên não, thần kinh da đầu nhảy lên thình thịch, cậu có thể cảm nhận được lưỡi của Trần Cảnh Thâm lướt qua vết thương trong miệng cậu, chua chát khóa lại đầu lưỡi cậu.
Thật ra da đầu hơi đau, nhưng ngần ấy đau đớn do bị kéo giữ lại khiến cả người Dụ Phồn mềm nhũn, đôi tay đang đẩy ra của cậu chậm rãi buông lỏng, cuối cùng nắm chặt lấy áo Trần Cảnh Thâm. Cậu ngồi thẳng xuống đất, nhưng lại cảm thấy mình sẽ ngã vào một hố đen không đáy bất cứ khi nào.
Ve hạ đêm nay im lặng lạ thường, khu chung cư yên ắng không một tiếng động, cả thế giới tựa như chỉ còn lại tiếng thở dốc và cọ sát của hai người.
Trần Cảnh Thâm hôn rất dữ dội, người khác hôn cũng như thế à? Cậu nhớ rõ lúc Chu Húc hôn bạn gái không có tiếng động lớn như vậy. Dụ Phồn khẽ híp mắt, mơ màng nghĩ.
Suy nghĩ này vừa thành hình trong đầu, bàn tay đang nắm cổ cậu bỗng thả lỏng. Trần Cảnh Thâm buông cổ cậu ra, chống tay bên người cậu, chầm chậm thả tóc cậu ra, bụng ngón tay xoa từng nhịp lên da đầu cậu, nụ hôn cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Trần Cảnh Thâm cọ môi cậu, đảo qua lưỡi cậu, hôn cậu khắng khít. Rõ ràng là động tác rất khẽ, nhưng toàn thân Dụ Phồn còn căng thẳng hơn cả vừa nãy.
Có lẽ Trần Cảnh Thâm vừa tắm xong, cậu nếm được mùi bạc hà. Bạc hà mát lạnh giải nhiệt, khiến cậu ăn đến nóng bừng cả người.
Ban đầu cậu còn dồn dập thở gấp được mấy hơi, đến sau chỉ có thể vô thức ngừng thở, đầu óc tê dại ngẩng đầu hôn cùng Trần Cảnh Thâm. Trong một tích tắc nào đó, thậm chí cậu cảm thấy mình sắp sửa chết chìm, chết trước mặt Trần Cảnh Thâm, chết trong nụ hôn của Trần Cảnh Thâm.
Mãi đến khi Trần Cảnh Thâm buông cậu ra, cậu mới như vừa nổi lên từ trong mặt nước, bắt đầu dồn dập thở gấp.
Bóng đèn cũ trên đỉnh đầu chớp tắt. Tất cả tái nhợt và âm u trên mặt Dụ Phồn đều rút hết đi, đáy mắt mông lung mê loạn, rũ mắt rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Trần Cảnh Thâm nâng tay lau môi cậu.
Lưỡi Dụ Phồn tê dại, lúc này cậu mới nhớ đến mà buông áo Trần Cảnh Thâm ra, cậu vỗ lên bàn tay Trần Cảnh Thâm vươn tới, lại không đủ sức, không vỗ đi được.
Viền mắt cậu vẫn rất đỏ, nhưng màu đỏ này lại không giống với khi Trần Cảnh Thâm vừa đến trông thấy.
"Mẹ nó tôi....Cho cậu hôn tôi?" Dụ Phồn nghiến răng ngẩng đầu nói. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Trần Cảnh Thâm, mấy từ cuối cùng cũng bất giác trở nên vừa nhỏ vừa chậm.
Trần Cảnh Thâm vẫn không có biểu cảm gì như mọi khi. Nhưng trong đôi mắt thường ngày lạnh nhạt kiềm chế thêm một cảm xúc hỗn loạn mờ ám, cả tai với mặt cũng có màu sắc một cách lạ kỳ.
"Tôi cũng không cho cậu hôn tôi." Trần Cảnh Thâm lau khô môi cậu mới thả tay xuống, giọng hơi khàn.
Dụ Phồn: "...."
Dụ Phồn nhớ lại trong cơn hoảng hốt, hình như cậu, thật sự hôn Trần Cảnh Thâm một cái.
Khi đó cậu đang ở trong tình trạng kiệt sức, mệt đến mức dường như các cơ quan trong người đều cùng đình công. Lúc trông thấy Trần Cảnh Thâm, trong đầu chỉ còn lại câu nói của Dụ Khải Minh liên tục ong ong.
Cậu cảm thấy Dụ Khải Minh nói rất đúng, cậu vẫn luôn cho rằng Dụ Khải Minh nói đúng.
Cậu ghét Dụ Khải Minh, nhưng ở phương diện nào đó, cậu với Dụ Khải Minh là cùng một hạng người.
Cả hai đều thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, từ nhỏ đã vậy. Ngày nhỏ Dụ Khải Minh không đánh cậu nhiều, phần lớn đều trút hết lên người người kia, nhưng mỗi lẫn Dụ Khải Minh xách cây lên, dù rằng cậu biết phản kháng sẽ bị đánh còn mạnh hơn nữa, nhưng lại vẫn muốn cắn răng liều chết với Dụ Khải Minh.
Cuối cùng sau một lần nào đó, cả hai đánh đến cửa đồn cảnh sát, cảnh sát nghe nhân viên xã giải thích rất lâu mới tin Dụ Khải Minh là người khơi mào trước, dù sao rất ít khi nào họ thấy trường hợp trong trận bạo lực gia đình, người bạo lực còn bị thương nặng hơn cả người bị bạo lực.
Sau lần đó, người trong xã cho cậu một địa chỉ để được tư vấn tâm lý.
Nhưng Dụ Phồn không đi.
Cậu biết mình có vấn đề, cho nên cậu kháng cự những người bày tỏ tình cảm với mình, bao gồm cả Trần Cảnh Thâm.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, khi Trần Cảnh Thâm sạch sẽ đứng trước mặt cậu, đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cậu muốn thấm máu lên người Trần Cảnh Thâm.
Con người ta đúng là mâu thuẫn. Cậu muốn Trần Cảnh Thâm đi, lại muốn Trần Cảnh Thâm ở lại.
Cằm bị nắm lấy, nâng lên. Trần Cảnh Thâm liếc nhìn cổ cậu, chắc chắn vừa rồi mình không động vào vết thương của cậu, mới hỏi lại lần nữa: "Người đó đâu rồi?"
"Đánh chạy rồi." Dụ Phồn ngạc nhiên hoàn hồn, giờ mới nhớ hỏi, "...Sao cậu đến đây?"
"Tin nhắn thoại cậu gửi qua, giọng nói ở mấy giây cuối cùng không ổn lắm." Trần Cảnh Thâm hỏi, "Cử động được không?"
"Được."
Hai người dựa vào rất gần. Cảm nhận được hơi thở của Trần Cảnh Thâm, cổ họng Dụ Phồn thít chặt, dời mắt sang một bên thẫn thờ nói, "Nếu cậu còn không buông tay, tôi cắn luôn cậu."
Trần Cảnh Thâm buông cậu ra, Dụ Phồn chống tay xuống đất vừa định cử động, bên eo bỗng nhiên được ai kia chạm lên, Trần Cảnh Thâm dùng một tay đỡ cậu đứng lên.
Dụ Phồn còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Cảnh Thâm đã buông tay ra.
"Muốn thay quần áo không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
"...." Mặt Dụ Phồn vẫn còn đỏ, cậu vươn tay nắm mái tóc hơi rối, "Thay quần áo làm gì?"
"Đến bệnh viện."
Dụ Phồn không buồn suy nghĩ: "Không đi, bôi thuốc là được rồi."
Trần Cảnh Thâm gật đầu: "Vậy tôi gọi xe cứu thương."
"?"
Dụ Phồn thấy mình không cần phải đến bệnh viện thật, đây cũng không phải lần cậu với Dụ Khải Minh đánh ác nhất. Với lại đêm nay Dụ Khải Minh uống ít rượu, không hề có sức lực gì, vết thương trên người cậu nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra chỉ bị thương ngoài da cả thôi.
Dụ Phồn chậc một tiếng, đáp cho có lệ: "Biết rồi, tí nữa đi. Cậu về nhà nhanh đi."
"Tôi đi với cậu."
"?" Dụ Phồn nhíu mày, "Cậu say cơ mà?"
Trần Cảnh Thâm ngẫm nghĩ một lát: "Lúc cậu châm kim tiêm tôi sẽ nhắm mắt lại."
"...."
Hai người giằng co một lát, Trần Cảnh Thâm yên lặng lấy điện thoại ra ấn.
Dụ Phồn trông thấy hắn ấn số 120 trên màn hình, bắt đầu do dự giữa ném điện thoại Trần Cảnh Thâm ra ngoài cửa sổ hay nên đánh ngất hắn.
"....Không cần thay quần áo, chờ một lát," Mãi lâu sau, Dụ Phồn u ám đi vào phòng, "Tôi đi lấy chứng minh thư."
Dụ Phồn vào phòng, rút chứng minh thư ra ném vào túi. Sợ lát nữa Dụ Khải Minh về lại nổi điên, cậu cầm lá thư tình vừa nãy giấu vào góc phòng, cả con chó bông "Trần Cảnh Thâm" ra, nhét nguyên vẹn xuống dưới gối mình.
Trần Cảnh Thâm tới bệnh viện mới hiểu vì sao Dụ Phồn nói không cần thay quần áo.
Ngoài cửa phòng cấp cứu buổi đêm xếp đầy người, phần lớn là bị tai nạn xe hoặc vừa đánh nhau xong, tình cảnh thê thảm, thậm chí có người còn đi chân đất. Dụ Phồn đứng vào trong đám người này, hoàn toàn không hề có vẻ gì khác lạ.
Vết thương trên người đúng như Dụ Phồn nghĩ, nhiều nhưng không sâu, tình trạng bầm tím hơi nhiều, cho nên cũng không cần phải tiêm mũi uốn ván.
Y tá quen tay khử trùng rồi băng bó vết thương cho Dụ Phồn, giữa lúc đó còn ngẩng đầu liếc nhìn cậu, cực kì nghiêm túc dặn dò: "Về nhà hạn chế ăn đồ cay kích thích, hải sản hay nấm cũng đừng chạm vào, tốt nhất bớt ăn nước tương luôn, cậu trông đẹp trai thế này, để lại sẹo trên mặt thì tiếc lắm."
Dụ Phồn không để tâm lắm gật đầu, cũng không biết có nghe vào không.
Động tác của y tá rất nhanh, không qua bao lâu đã băng bó xong.
"Thuốc mỡ này có tác dụng kháng khuẩn tiêu viêm, dùng hai lần một ngày," Y tá nói xong, hất cằm ý chỉ người phía sau Dụ Phồn, thuận miệng nói, "Cậu này cũng dùng được luôn."
Dụ Phồn hơi ngơ ngác: "Vì sao cậu ấy phải dùng?"
"Chỗ này của cậu ấy," Y tá chỉ khóe môi mình, "Cũng rách mà?"
"...."
Dụ Phồn cứng đờ ngồi tại chỗ, trong chốc lát không nhúc nhích được.
Lúc đến đây cậu cố ý ngồi ở ghế lái phụ, mở toang cửa sổ hóng gió suốt dọc đường, vất vả mãi mới đè được hơi nóng khắp cả đầu xuống, giờ đây lại bắt đầu ùn ùn bốc lên.
Sột soạt, ngón tay Trần Cảnh Thâm kéo cái túi lại, nhấc gói thuốc lên: "Vâng hiểu rồi, cảm ơn ạ."
Hôm nay bệnh viện này sửa sang lại nên chỉ có thể đi vào từ cửa sau. Từ cửa sau đi ra sẽ đến một con đường nhỏ rất dài rất tối cách cửa lớn bệnh viện hơi xa, vừa rồi được taxi đưa vào không cảm thấy gì, giờ ra ngoài thế này, Dụ Phồn lại cảm thấy như dài đằng đẵng.
Gió đêm nhè nhẹ, con đường nhỏ trong đêm không có âm thanh gì. Trần Cảnh Thâm liếc nhìn qua, nhìn người bên cạnh đang cách mình mấy bước.
Dụ Phồn cúi đầu đi, vành tai nóng lên, ép mình phải nghĩ đến những chuyện vô bổ____
Dụ Khải Minh trốn rồi nhỉ, vừa nãy cậu nổi giận nên xuống tay hơi mạnh, chắc không gây ra tai nạn chết người đâu phải không?
Đồ cùi bắp Tả Khoan kia còn nôn không?
Sao môi Trần Cảnh Thâm lại rách? Miệng mình cũng đâu có mọc gai.
"....."
Bên cạnh đưa một chai nước khoáng qua, không biết từ khi nào Trần Cảnh Thâm đã kề vai với cậu: "Uống nước không."
Tim Dụ Phồn giật nảy, vô thức nhận lấy. Miệng cậu đúng thật đang rất khô, từ lúc về nhà đến giờ vẫn chưa uống ngụm nước nào.
Cậu vặn mở qua quít uống một hớp, nước tinh khiết mát lạnh bị cậu uống ra vị bạc hà.
"...."
Dụ Phồn nhắm mắt lại, thầm chửi thề một câu trong lòng, cuối cùng lại nhịn không được nhìn người bên cạnh.
Đúng lúc này hai người đi qua một ngọn đèn đường, Dụ Phồn nương theo ánh đèn thấy rõ gì đó, hơi sửng sốt, tựa như vừa phát hiện ra lục địa mới, buột miệng gọi: "Trần Cảnh Thâm."
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu: "Ừ."
"Sao tai cậu vẫn còn đỏ thế?"
"...."
Trần Cảnh Thâm nhàn nhạt nói: "Cậu nói xem."
Lúc một mình đỏ mặt Dụ Phồn còn thấy xấu hổ, nhưng sau khi phát hiện Trần Cảnh Thâm thế mà cũng đỏ mặt, chút cảm xúc không hiểu tại sao ấy bỗng chốc tan biến đi rất nhiều.
Để che dấu nhịp tim vẫn đang đập loạn của mình, Dụ Phồn ra vẻ cao siêu cười nhạo: "Không đến nỗi đó chứ."
"Đến nỗi." Trần Cảnh Thâm nheo mắt nhìn cậu, "Dù sao cũng là lần đầu tiên."
"Tôi cũng____"
Dụ Phồn nhớ tới trước đây mình từng ba hoa có tận 13 người yêu cũ trước mặt Trần Cảnh Thâm, cứng nhắc nuốt thẳng câu tiếp theo về.
Cậu mím môi, nhướng mày.
Lần đầu Trần Cảnh Thâm hôn thật á? Sao cậu thấy đâu có giống? Mẹ nó ai hôn lần đầu tiên mà có thể hôn đến....như vậy chứ.
"Cũng cái gì?" Trần Cảnh Thâm nói.
"....Không gì cả." Dụ Phồn nhanh chóng thu ánh mắt về, đút hai tay vào túi, mà túi thì đang nhét chai nước khoáng phồng cả lên.
Cậu làm bộ mình sành sỏi lắm, lười nhác nói: "Dù sao cũng chỉ chạm môi thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu. Đêm nay cậu một cái tôi một cái, vậy hai chúng ta tính là hòa nhau rồi."
Nói xong những lời này, Dụ Phồn đợi một lát, người bên cạnh lại không hề có động tĩnh gì.
Sao lại không nói gì? Nghe không hiểu ý cậu hả?
Dụ Phồn nhíu mày định hỏi, ngay giây vừa quay đầu, một cái bóng bỗng đổ xuống cậu.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã có một cảm giác ấm mềm lạnh lẽo chạm lên môi cậu.
Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt qua, trao cho cậu một cái hôn ngắn ngủi gượng gạo, đôi mắt rũ xuống khẽ lấp lóe.
"Đừng hòa nhau." Trần Cảnh Thâm nói, "Tôi lại nợ cậu một lần rồi."