Chương 44: Đi ăn với bạn cùng bàn trước của cậu đi.

Dụ Phồn nhìn qua bên cạnh.

Trần Cảnh Thâm vẫn chưa cài cúc áo lại, áo hơi lộn xộn còn tóc trên trán vẫn hơi rối, khí chất mọt sách chỉ mình mới có tan đi rất nhiều, đường nét gương mặt cũng không còn lạnh đến thế nữa.

Khoảnh khắc Trần Cảnh Thâm rũ mắt, Dụ Phồn lập tức quay đầu về.

"....Không phải không được, là không muốn. Cậu phiền quá."

Ra khỏi cổng trường, đường thông thoáng hơn được ít. Dụ Phồn vô thức siết chặt vở bài tập cầm trên tay, vội vã để lại câu "Đi đây" rồi bước vào trong dòng người mà không hề ngoảnh đầu.

Hôm nay là thứ sáu, còn là giờ tan học, đường phố nườm nượp người. Đến cả quán ăn vặt không có tên trước cổng chung cư cũng xếp hàng hết nửa lối đi.

Phía trước nữa là tiệm cắt tóc Dụ Phồn thường đi nhất.

Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, cửa kính mở hé, một bản nhạc DJ quê mùa không biết tên gì vang lên bên trong. Ngoài cửa hàng đặt một cái bảng màu đen, bên trên dùng phấn màu viết: "Ông chủ yêu đương rồi! Hôm nay tất cả các mặt hàng đều được giảm giá!"

Trông thấy chữ giảm giá, Dụ Phồn vô thức dừng lại trước cửa một lát.

Ngay sau đó, cửa kính lập tức rộng mở đón cậu.

Nhân viên cửa hàng với mái tóc tím cực kì mô đen quen cậu, hất cằm với cậu: "Dụ Phồn, tan học rồi hả?"

Hai cha con nhà Dụ Phồn đánh nhau đã tạo nên "tiếng tăm" luôn rồi, hàng xóm láng giềng e ngại tránh còn không kịp. Nhưng đám nhóc đầu xanh đầu đỏ trong tiệm này lại không để ý lắm, mỗi khi Dụ Phồn đến cắt tóc bọn họ luôn nói mấy câu với cậu.

Dụ Phồn nói ừ, chỉ vào tấm bảng: "Chẳng phải ông chủ của mấy cậu có hai đứa rồi à?"

"Ổng nói ổng với bà chủ là tình yêu mặn nồng vĩnh cửu." Đối phương cười hô hố, "Đừng hỏi nữa, cắt tóc không? Hôm nay giảm giá, chỉ tốn 8 tệ thôi. Cắt không?"

Cắt, đương nhiên cắt chứ, còn muốn cạo trọc là đằng khác. Hôm nay cậu đã nói trước mặt Trần Cảnh Thâm rồi, huống chi giờ còn giảm giá nữa.

Dụ Phồn đứng yên tại chỗ.

"Òa, cậu còn mang cả sách giáo khóa về nhà cơ á?" Nhìn thấy thứ trong tay cậu, tóc mô đen giật mình, lại hỏi, "Với cả mái tóc này của cậu, trường không bắt cậu hả?"

Một nhân viên đang cắt tóc cho khách trong tiệm ngâm nga cười: "Chắc là giáo viên cũng thấy thế này cực đẹp trai đó."

Tóc trên trán Dụ Phồn hơi dài, nhưng không phải là kiểu dài thẳng tuột. Chắc là vì thường ngày cậu thích vuốt tóc nên tóc bồng lên rất tự nhiên, là kiểu tóc mà mấy nam sinh khác gội đầu xong phải sấy lên mới được. Cộng thêm hai nốt ruồi nhạt trên mặt cậu, khí chất cực kì nổi bật.

Dụ Phồn đút một tay vào túi, bỗng nhiên nghiêng mặt qua hỏi: "Cậu biết cạo chữ không?"

Đối phương hơi sửng sốt: "Biết. Cả 26 chữ chữ nào tôi cũng cạo được cho cậu."

Dụ Phồn suy nghĩ mấy giấy: "Cạo được rồng bay phượng múa* không?"

"...Không được."

*Gốc là song long hí châu, kiểu vầy 😃???

"À." Dụ Phồn quay người rời đi, để lại một câu trong gió, "Vậy thì không cắt."

"...."

Về đến nhà, Dụ Phồn lập tức vào phòng, lúc lấy chìa khóa phòng mình ra cậu hơi khựng lại.

Cậu nhíu mày, nghiêng người nhìn thật kỹ.

Trên khóa cửa phòng cậu có hai vết xước không rõ nét lắm.

Mấy năm trước an ninh khu này không tốt, cửa nhà cậu thường xuyên bị cạy, ổ khóa không bị cạy mở thì là hỏng, không thì cũng bị rạch đầy vết xước.

Hiển nhiên cái trên cửa phòng cậu nông hơn rất nhiều, cũng ít xước hơn. Nhưng nếu nói là dấu vết của năm tháng, vậy thì lại hơi dài quá.

Dụ Phồn dùng ngón tay sờ qua nơi đó. Sau lại cắm chìa khóa vào, thuận lợi mở cánh cửa ra.

Khóa cửa không bị hư.

Dụ Phồn đứng tại chỗ mấy giây mới bước vào. Trước khi đóng cửa, cậu nhìn lướt qua cửa phòng đang đóng chặt của Dụ Khải Minh bên cạnh.

Chín giờ tối. Cuộc gọi video của Trần Cảnh Thâm nhảy qua, mãi cho đến khi sắp bị ngắt đi mới được nhấc máy.

Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu lên từ bộ đề nhìn màn hình. Người ta còn chưa thấy rõ, đối diện đã kiếm chuyện trước____

"Nhìn gì?" Dụ Phồn ngồi khoanh chân trên ghế lau tóc, nét mặt khó chịu, cứng nhắc nói, "Hôm nay tiệm cắt tóc đóng cửa."

"...."

Trần Cảnh Thâm nói: "Thứ sáu mà cũng đóng cửa à? Vậy là họ không biết làm ăn quá rồi."

Dụ Phồn dời mắt sang một bên, ậm ờ nói ừ: "Mai cắt."

Giảng xong một bài tập căn bản, Trần Cảnh Thâm tìm thêm một bài tương tự cho cậu làm thử. Gần đây những thứ cần học ngày càng khó, Dụ Phồn thấy đau đầu, nằm nhoài người lên bàn vò tóc.

Trong cuộc gọi im lặng hai phút. Trần Cảnh Thâm chợt nói: "Thật ra không cắt cũng được."

Dụ Phồn hơi khựng lại.

Cậu mở camera sau, lúc này điện thoại đang nằm trên bàn, chỉ để cho Trần Cảnh Thâm một màn hình đen thui.

Nhưng Trần Cảnh Thâm vẫn nâng mắt lên, như đang đối diện với cậu.

"Nếu cắt rồi, sau này đi học mà ngủ rất dễ bị phát hiện." Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói.

"....."

Không biết bao lâu rồi chưa được ngủ trong lớp một cách chân chính-Dụ Phồn chớp chớp mắt: "....À, phải không."

"Với lại nếu cạo trọc ngủ cũng không dễ chịu lắm."

"Sao cậu biết?"

"Khi còn nhỏ sợ nóng nên từng cắt. Khoảng thời gian sau đó luôn ngủ không ngon giấc."

"Chậc." Dụ Phồn nương theo bước được nhường đi xuống, giọng điệu còn làm như phiền lắm, "Vậy thì thôi....Sau này tính tiếp."

Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Làm bài được không?"

"Không, đang đọc, đừng hối." Lần này là phiền thật.

Trần Cảnh Thâm cúi đầu xoay bút, nói: "Ừ."

-

Hôm đó Hồ Bàng dẫn theo cả đám người hùng hồn xông vào ban 7 lớp 11, cuối cùng lại chẳng tóm được đứa nào.

Chương Nhàn Tịnh vừa thấy thầy là bịa ra đủ thứ điều, nói Trần Cảnh Thâm bị bệnh, nói Dụ Phồn với Vương Lộ An đưa hắn đến bệnh viện.

Hồ Bàng tin tưởng 100% vào Trần Cảnh Thâm, cho nên tức thì không nói gì nữa, chỉ vung bàn tay lên, để những người phía sau cắt phăng đuôi tóc xoăn cho Chương Nhàn Tịnh.

Cũng vì chuyện này, hôm sau Chương Nhàn Tịnh trút hết cơn tức lên cánh tay Vương Lộ An, suýt nữa thì đập cho cậu ta lên cả cơ bắp.

Không lâu sau kì thi giữa kỳ, lại thêm một đợt thi tháng. Nhưng thi tháng ở Trung học số Bảy Nam Thành không phức tạp như thi giữa kỳ, thậm chí còn không cần đổi chỗ, kiểm tra ngay tại lớp học.

Thứ tư vừa thi xong, đến thứ sáu các giáo viên đã chấm xong hết, bắt đầu phát bài thi xuống giảng đề.

Tan học, Vương Lộ An cầm bài thi Toán của Dụ Phồn, khó khăn nói: "Toán, của cậu, tại sao lại cao hơn tôi 3 điểm...."

Giữa hè nắng như thiêu như đốt, không khí khô nóng, mấy cái quạt điện trên đầu quay cọt kẹt vẫn như chẳng có tác dụng gì.

Dụ Phồn đang gấp bài thi Vật Lý lại quạt, nghe vậy nâng mắt: "Ý gì đây?"

"Không được, cuối học kì trước tôi thi Toán cao hơn cậu tận mấy chục điểm. Lần này đề Toán khó vầy, mẹ nó sao cậu có thể làm được 70 điểm thế...." Vương Lộ An không chấp nhận nổi, "Cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải cậu lén học thêm sau lưng tôi không?"

Chương Nhàn Tịnh lắc lắc cái chân vắt chéo: "Sao có thể chứ, cậu ấy...."

"Xem như là vậy."

Sức tay Dụ Phồn rất khỏe, mỗi một cơn gió cậu quạt ra luôn có thể chầm chậm bay tới mặt bạn cùng bàn của cậu.

Hai người kia cùng sửng sốt.

Chương Nhàn Tịnh hãi hùng nhìn cậu: "Thật không...."

"Tôi biết ngay mà! Nếu không sao thành tích của cậu ấy lên nhanh vậy được!" Vương Lộ An đến gần hỏi, "Cậu học thêm lớp nào đấy? Tôi đi với cậu nữa."

Dụ Phồn chậm lại động tác quạt, vô thức liếc mắt nhìn Trần Cảnh Thâm.

Không biết tại sao, Dụ Phồn có hơi không muốn nói lắm.

Rõ ràng giữa bạn học giúp đỡ nhau là chuyện rất bình thường, nhỉ?

Trần Cảnh Thâm đang làm bài, vẻ mặt lạnh nhạt chăm chú.

Dụ Phồn vốn tưởng hắn không nghe mọi người nói chuyện, ngay sau đó Trần Cảnh Thâm lại nâng mắt lên đối diện với cậu, nhẹ nhàng nói: "Chẳng phải cậu tìm giáo viên dạy riêng à."

Vương Lộ An: "Thật không?"

Dụ Phồn: "....Chắc là vậy."

"Vậy cải thiện nhanh cũng là bình thường, mục đích giáo viên dạy riêng luôn là dạy học mà." Ngô Tư cầm theo bài tập vừa làm xong qua đây, nói xong quay người hỏi, "Học bá ơi, câu này cậu chọn gì thế?"

Bây giờ Ngô Tư ngồi cùng Vương Lộ An. Trước đó lúc Trang Phóng Cầm đến hỏi cậu ta có muốn đổi chỗ không, cậu ta lập tức đồng ý. Một là cậu ta không cận thị, ngồi đâu cũng được; hai là cậu ta cảm thấy bình thường Vương Lộ An nói chuyện cũng rất thú vị.

Ngồi chung một thời gian, cậu ta thấy đổi sang chỗ này cũng không tệ lắm. Mặc dù những bạn học bên cạnh có thành tích hơi thấp, nhưng trong giờ học không ồn ào, tan học lại rất sôi nổi.

Trần Cảnh Thâm rút thẳng bài thi dưới ngăn bàn cho cậu ta xem.

"Ừm ừm, vậy dạy riêng có đắt không?" Vương Lộ An hỏi.

Dụ Phồn lấy điện thoại ra vào game, qua quít nói: "Cũng tạm."

"Trần Cảnh Thâm."

Ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói rất thấp.

Đúng lúc kết thúc một ván rắn săn mồi. Dụ Phồn nâng mắt lên, nghiêng đầu nhìn qua.

Có một nam sinh đứng ngoài cửa sổ.

Đồng phục của người này giống y như ai kia, cũng cài lên tận cúc trên cùng, tóc hơi xoăn tự nhiên.

Chắc là từng nghe không ít sự tích vinh quang của Dụ Phồn, lúc hai người đối mắt với nhau, đối phương hơi sợ lui về sau một bước.

Trần Cảnh Thâm: "Có gì không?"

"Có thể ra ngoài một lát không?" Giọng nam sinh rất khẽ, "Tôi muốn thảo luận với cậu chuyện mai thi đấu Vật Lý."

Trần Cảnh Thâm thả bút xuống ra ngoài.

Trần Cảnh Thâm chuyển đến lớp này lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy có bạn học lớp khác đến tìm hắn.

Vương Lộ An chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi tò mò nói: "Nam sinh này ban mấy thế? Hình như chưa từng gặp lần nào."

"Chắc là ban 5 ấy." Ngô Tư nói.

"Sao cậu biết?"

Ngô Tư ngơ ngác: "Lúc trước tôi cùng lớp với cậu ấy, đương nhiên biết chứ. Hồi còn ở ban 1 cậu ấy là bạn cùng bàn của học bá, cực kì giỏi Vật Lý, trình độ thi đấu luôn ấy, tên là Miêu Thần."

À, là bạn cùng bàn cũ.

Dụ Phồn nhìn ra bên ngoài, lại nhanh chóng thu ánh nhìn về, tiếp tục cúi đầu chơi rắn săn mồi.

"Ra vậy." Vương Lộ An ngơ ngác, "Vậy sao cậu ta không chào cậu?"

Ngô Tư: "Tôi với cậu ấy không thân quen lắm, cậu ấy chơi thân với mấy nữ sinh hơn....cả học bá nữa. Cậu ấy xem như là một trong số ít người trong lớp trước của bọn tôi có thể nói nhiều hơn mấy câu với học bá ấy."

Hai người bên ngoài đang đứng nói chuyện ở cửa sau. Dụ Phồn cách rất gần, nghe được cả hai phía nói.

"Ngày mai thi đấu, bọn mình đi cùng nhau được không?" Miêu Thần phát âm rất rõ, nói chuyện cũng dễ nghe, giống như tiếng loa phát thanh mỗi chiều tan học, "Nơi thi ở trung học Ngự Hà phải không? Tôi không quen đường bên đó lắm."

"Không được." Trần Cảnh Thâm nói.

"À...." Miêu Thần hơi khựng lại, "Vậy thi xong vừa đúng 12 giờ, mình cùng đi ăn cơm trưa được không? Tôi muốn so đáp án nữa."

Tiếng chuông tan học vang lên, For Alise dài đến 10 giây che đi tất cả phần còn lại của đoạn đối thoại.

*For Alise hay Fur Alise là một trong số những bản nhạc nổi tiếng nhất của Beethoven, chắc hầu như ai cũng từng nghe ít nhất một lần rồi

Đến khi tiếng chuông kết thúc, Dụ Phồn chỉ nghe thấy Miêu Thần nói: "Bọn mình nói chuyện trong WeChat đi."

"Ừ."

Trần Cảnh Thâm trở về từ cửa sau, ngồi xuống lấy bài thi thi tháng lần này trong ngăn bàn ra.

Tiết này là tiết tự học, hắn hỏi: "Hôm nay giảng bài có câu nào không hiểu không?"

"Không." Dụ Phồn không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục chơi rắn săn mồi.

Trần Cảnh Thâm quay đầu nhìn cậu: "Bài nâng cao cuối cùng cũng hiểu hả?"

"Ừ."

"Giải thế nào."

"...."

Trần Cảnh Thâm đỡ lấy cây bút lăn đến góc bàn sắp rơi xuống đất của Dụ Phồn, đặt lại xuống trước mặt cậu: "Mang bài thi về nhà đi, tối gọi video tôi giảng lại cho cậu."

Tiếc là tối đó gọi video vẫn không giảng được.

Bởi vì cuộc gọi vừa kết nối, Dụ Phồn đã nghe thấy bên kia có tiếng rung lên ù ù. Cậu hỏi: "Tiếng gì thế?"

Trần Cảnh Thâm vốn đang đặt điện thoại trên bàn, nghe vậy cầm lên xem: "Tin nhắn Wechat."

Dụ Phồn trông thấy Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn màn hình, như đang trả lời tin nhắn.

Trả lời xong, Trần Cảnh Thâm nói: "Ngoại trừ bài cuối thì còn chỗ nào không___"

Điện thoại ù ù, lại rung lên.

Trần Cảnh Thâm: "Chờ một lát."

Sau khi lặp đi lặp lại tận ba lần, Dụ Phồn lạnh mặt, rất là muộn dụi điếu thuốc qua màn hình lên mặt Trần Cảnh Thâm. Cây bút bi cậu tiện tay cầm lên bị cậu ấn vang lên tành tạch.

Trần Cảnh Thâm: "Được rồi. Giảng câu cuối cùng trước...."

"Thôi." Dụ Phồn quăng bút, "Không nghe nữa."

Trần Cảnh Thâm khựng lại, nâng mắt nhìn cậu: "Sao thế?"

Nói xong lại có thêm một tiếng rung.

Dụ Phồn: "Tối nay không muốn học, cúp đi."

Vừa dứt lời, bíp một tiếng, cuộc gọi bị ngắt máy.

Trần Cảnh Thâm im lặng nhìn khung trò chuyện suy nghĩ chốc lát, chắc chắn vừa rồi đúng là mình chưa nói gì thật, điện thoại lại rung lên.

【Mẹ: Mẹ đã nói mấy ứng dụng mạng xã hội này rất vô bổ với con rồi, chỉ tăng thêm mấy lần trao đổi vô nghĩa của con thôi.】

【Mẹ: Lên đại học rồi dùng. Nghe lời mẹ, nhé?】

【Mẹ: Với lại, dạo gần đây con che camera hơi lâu rồi.】

Trần Cảnh Thâm tựa lên ghế, gõ chữ.

【s: Bên mẹ khuya rồi, ngủ sớm đi.】

Cúp điện thoại, Dụ Phồn ra ban công hút thuốc.

Cậu tựa lên song sắt, nhíu chặt lông mày, phía trước lượn lờ đầy khói.

Cậu phiền lòng phun ra một hơi khói, lúc phủi tàn thuốc lại nhịn không được nghĩ____

Mẹ nó mình phiền cái gì?

Nghĩ kỹ lại, vừa rồi Trần Cảnh Thâm chẳng làm gì cả. Chỉ trả lời hai tin nhắn của bạn cùng bàn cũ thôi.

À, không phải hai, theo cậu thấy Trần Cảnh Thâm gõ chữ, đoán chắc cũng phải trả lời ít nhất bảy tin nhắn.

Thế này chẳng phải nói chuyện được lắm à? Thường ngày đám Vương Lộ An réo Trần Cảnh Thâm cả buổi trong nhóm cũng không thấy hắn trả lời đếch gì mấy, hết ừ ừ rồi à à, có lần cậu còn tưởng Trần Cảnh Thâm không có khung trò chuyện cũng không biết gõ chữ nữa ấy.

Dụ Phồn dụi tắt thuốc, vừa định sờ hộp thuốc tiếp, điện thoại lại vang lên.

Đầu tiên Trần Cảnh Thâm gửi cho cậu một đoạn video, nhìn hình ảnh xem trước bên ngoài này, có vẻ là các bước giải bài tập cuối trong đề.

Sau đó thêm một đoạn tin nhắn thoại.

"Nhớ làm bài tập, có chỗ nào không biết làm thì cứ gọi thẳng cho tôi. Tôi phải làm đề thi đấu, tối nay luôn ở đây."

Dụ Phồn không trả lời, tựa vào lưới chống trộm lướt vòng bạn bè.

Đến khi cậu hoàn hồn lại, mình đã ở giao diện trang cá nhân của Trần Cảnh Thâm rồi.

Rất trống. Không có một cái gì từ trang bìa, mô tả ngắn đến trạng thái, nhàm chán y như chính chủ.

Cậu thoát ra khỏi khung trò chuyện với Trần Cảnh Thâm, chuẩn bị về phòng ngủ. Thế nhưng vừa nhảy xuống khỏi lan can, cậu lại không nhịn được ấn vào nút tin nhắn thoại, vừa lười biếng vừa bâng quơ nói.

"Không gọi, ngủ đây, cậu cứ từ từ nói chuyện với bạn cùng bàn cũ đi."

Dụ Phồn không tắt khung trò chuyện, từ lúc cậu gửi tin nhắn thoại qua, bên trên vẫn là chữ "Đang nhập...."

Vì thế cậu cầm theo điện thoại đi rửa mặt, đặt điện thoại lên giá nhìn chằm chằm.

Rửa mặt xong, vẫn còn đang nhập. Cậu lại cầm lên giường, ôm điện thoại nhìn mấy phút.

Cuối cùng không nhịn nổi nữa gửi qua thêm một câu: 【 Cậu nhập cái gì mà nhập lâu vậy hả ? ? 】

Bên kia. Trần Cảnh Thâm nhìn chữ mình vừa gõ ra, thầm nghĩ thôi vậy, gửi qua rồi có khi đến cuối tuần này vẫn chưa được nói chuyện lại mất.

【s: Không. Không nói chuyện với ai cả. Ngủ đi.】

-

Dụ Phồn không ngủ ngon được.

Cậu thức đêm phá kỷ lục rắn săn mồi của Trần Cảnh Thâm, sau đó cầm điện thoại mơ màng ngủ quên mất.

Hôm sau, khi nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào mi mắt, cậu mới nhớ ra lúc mình đi ngủ quên không kéo màn.

Dụ Phồn che mắt vươn tay kéo màn, màn cửa kém chất lượng, hoàn toàn không cản được nắng, khiến cho cả phòng vẫn cứ mờ sáng.

Không ngủ được.

Cậu mơ màng lấy điện thoại ra chơi một hồi, càng chơi càng thấy chán.

Mấy ngày cuối tuần này, hình như trôi qua không có gì thú vị.

Dụ Phồn nằm ỳ trên giường một lúc, Wechat lại nhảy lên một cái @ nhắc đến.

【Tả Khoan: @mọi người chơi LOL đi, năm người vào chơi cả ngày luôn.】

【Vương Lộ An: Bố đây đến rồi mà?】

【Tả Khoan: Đồ đần.】

【Tả Khoan: Dụ Phồn đâu, gọi cậu ta đến luôn đi, thiếu một AD.】

【Vương Lộ An: Chưa đến 11 giờ nữa, cậu ấy chưa dậy đâu....Với lại gần đây cậu ấy cũng không chơi net thì phải.】

【-: Tôi đến đây. Đợi tí, tôi dậy ra ngoài tiệm net đã.】

Hôm nay là cuối tuần, tiệm net dưới lầu lại nhỏ, chắc giờ đã ngồi kín người rồi.

Phải đổi tiệm khác.

Dụ Phồn dụi mắt, mở bản đồ tìm quán net, ấn sắp xếp theo vị trí rồi chậm rãi lướt xuống.

12 giờ trưa, cuộc thi kết thúc, cổng trường trung học Ngự Hà từ từ mở ra.

Ngoài cổng trường có không ít phụ huynh đang đứng. Mặt trời giữa trưa chói chang, ở cổng mênh mông toàn là tán dù.

Trần Cảnh Thâm đi nhanh quá, Miêu Thần vừa ra khỏi phòng thi đã phải chạy một lúc mới đuổi kịp hắn.

"Thi thế nào?" Miêu Thần hỏi.

"Cũng tạm." Trần Cảnh Thâm nói.

"À, vậy thì tốt rồi." Miêu Thầm cười nói, "Phòng học của trường nãy cũng cũ quá, quạt trong phòng thi của tôi hỏng hết....Phía trước có một tiệm bán nước trái cây ép, có muốn mua một ly giải khát không? Tôi mời cậu."

Trần Cảnh Thâm nhìn theo lời cậu ta nói, vừa định bảo không cần, bỗng nhiên lại trông thấy một bóng người cao gầy.

Người nọ vội vàng quay người đi trước khi hắn nhìn qua, hắn chỉ thoáng trông thấy một bên sườn mặt.

Trần Cảnh Thâm không thấy ông đâu phải không?

Dụ Phồn đút hai tay vào túi, cứng người hòa lẫn vào trong dòng người bên trạm xe. Mới vừa bị cái liếc mắt ban nãy làm cho hoảng hốt nên vẫn chưa dám quay đầu nhìn lại.

Tóc bị nắng chiếu tưởng chừng như sắp bốc cháy đến nơi. Dụ Phồn lạnh mặt nghĩ lại, cảm thấy chắc là hôm qua mình ngủ không ngon, đầu óc có vấn đề mới chạy đến Ngự Hà bên này chơi net.

Rốt cuộc Trần Cảnh Thâm có nhìn thấy mình không?

Cậu ta không cho là mình tới tìm cậu ta chứ?

Lại thêm một chiếc xe buýt chạy qua. Dụ Phồn hơi do dự, lén la lén lút quay đầu lại nhìn____

Đâu rồi?

Dụ Phồn nhíu mày nhìn quanh một vòng khu vực gần cổng, cuối cùng trông thấy bạn cùng bàn của mình xếp hàng trước tiệm nước ép trái cây.

Và cả bạn cùng bàn cũ của bạn cùng bàn của cậu.

Hai người đứng xếp hàng liền nhau, thỉnh thoảng Miêu Thần sẽ ló đầu lên phía trước nói gì đó. Trần Cảnh Thâm cúi đầu, mũ lưỡi trai trắng cụp xuống che đi đôi mắt, khiến cho người ta không thể thấy rõ nét mặt của hắn.

Chút căng thẳng vừa rồi lập tức tan biến chẳng còn.

Mí mắt Dụ Phồn dần kéo căng, lần nữa quay đầu về lại, lấy điện thoại ra mở chỉ đường, tìm kiếm những tiệm net khác gần đây.

Một tin nhắn đúng lúc nhảy ra.

【Vương Lộ An: Anh em à, trên đường ra tiệm net cậu bị người ta chặn đường hả? Chờ cậu 10 phút rồi đó.】

Dụ Phồn xoay người đi theo chỉ đường, vừa đi vừa gõ chữ: Tiệm net vừa tìm hết chỗ rồi, đang tìm cái khác, mấy cậu....

Áo phông bị ai đó nắm lại từ sau, Dụ Phồn khựng lại, quay đầu nhìn.

Bỗng nhiên va vào ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, đầu óc Dụ Phồn trống rỗng, buột miệng nói: "Đám Vương Lộ An gọi tôi chơi game mà tiệm net dưới nhà tôi hết chỗ cho nên tôi tới chỗ này chơi net....."

Đầu chợt nặng xuống. Dụ Phồn thoáng trông thấy trên đầu bỗng xuất hiện vành nón màu trắng, tức khắc im bặt.

Mái tóc phơi nắng cả buổi lập tức trở nên mát mẻ.

"Ừ." Trần Cảnh Thâm nhấc tay, chỉnh lại vành nón giúp cậu, "Vậy nếu đã gặp được rồi có muốn cùng đi ăn cơm không?"

Dụ Phồn chỉ sững sờ một giây.

Cậu nhìn hai ly nước trái cây Trần Cảnh Thâm cầm bên tay kia, bày ra vẻ mặt đằng đằng sát khí tự cho là cực tự nhiên: "Không cần, đi ăn với bạn cùng bàn cũ của cậu đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play