Chương 35: Cậu đừng không để ý đến tôi mà.
Beta: Hana
Trên xe về nhà, Trần Cảnh Thâm tính thời gian, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dụ Phồn.
【s: Tối nay gọi video được không. 】
Đã gửi thành công.
Không bị kéo đen.
Lúc về nhà dì đã làm cơm tối xong. Người phụ nữ trung niên dùng hai tay phủi tạp dề, cười gượng chào hỏi: "Về rồi hả....Dì làm cơm tối xong rồi, nhân lúc còn nóng ăn nhé?"
Tuy dì đã nấu cơm ở đây hơn một năm, nhưng con trai nhà này____Hoặc là nói tính cách của mấy người nhà này đều khá lạnh nhạt, cách ở chung cũng rất kỳ lạ. Cho nên mỗi lần cậu trai này nói chuyện với bọn họ luôn không được tự nhiên lắm.
Nói chung dì đã làm công việc này nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có nhà gắn nhiều camera như vậy, ngoại trừ nhà vệ sinh thì gần như chỗ nào cũng có, thế nên lúc dì đi làm cứ phải dè dặt thận trọng.
Chắc đây là kiểu của nhà giàu nhỉ.
"Vâng." Cậu trai vẫn chỉ liếc mắt nhìn dì một cái, "Đặt trên bàn là được rồi, dì cứ về đi."
Ăn cơm xong, Trần Cảnh Thâm đi vào tắm rửa, lúc ra điện thoại vẫn không có tin nhắn mới.
Mà nhóm chat lại đang nói chuyện cực kì sôi nổi.
【 -: Chín giờ vào chơi game. 】
【 Vương Lộ An: ? 】
【 Tả Khoan: Tôi không nhìn nhầm chứ, đây là hạng nhất toàn khối tương lai của Trung học số Bảy Nam Thành đích thân hẹn chơi game hả? Tôi tới ngay.】
【 Vương Lộ An: Vậy tôi cũng miễn cưỡng chơi một lúc. 】
【 Tả Khoan: @- Cậu đâu rồi? Còn năm phút nữa là chín giờ, tự mình hẹn xong giờ lại không thấy đâu.】
....
Dụ Phồn ném vào một câu rồi không thấy tăm hơi đâu nữa, nhìn vào có vẻ không thật sự muốn chơi game, mà đang nghĩ cách nói cho người nào đó là, chín giờ ông không tới.
Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm câu đó mấy lần, mở ngăn bàn ra định lấy vở học, khóe mắt lại thoáng liếc tới quyển nhật ký bị đặt ở tận trong cùng.
Động tác lau tóc khựng lại. Một lúc lâu sau hắn đứng dậy, cầm miếng vải đen bên cạnh thong dong ném về phía cửa phòng, quen thuộc che lên trên camera.
Trần Cảnh Thâm về lại trước bàn, rút quyển nhật ký da đen ra, tùy ý lật xem.
Mấy tờ giấy kẹp ở bên trong lộ ra.
Hình chữ nhật, ngoài viền bị cắt rất cẩu thả, có hai tờ còn bị rách góc.
Nhưng so với chữ bên trên, mọi thứ khác có vẻ cũng không tàn tạ đến vậy nữa.
Bởi vì chữ bên trên thật sự rất xấu.
Chữ là dùng bút máy để viết, nguệch ngoạc cẩu thả, như giun mùa xuân rắn mùa thu, phải nói là bết bát nhất trong đám học sinh tiểu học. Đưa cho người khác xem, trong 10 người chắc phải có đến 11 người không hiểu trên đó viết gì.
Nhưng Trần Cảnh Thâm lại hiểu.
Bởi vì lúc ấy người đưa cho hắn tờ giấy này quỳ dưới đất, lúc viết miệng còn thì thầm____
"Bùa kiên cường, bùa hiêu giọi, bùa không khóc, bùa dũng cảm...Dũng của dũng cảm viết thế nào thế? Trần Cảnh Thâm?"
Trần Cảnh Thâm nói cho cậu, sau đó nói cái chữ kia cũng ghép vần sai rồi, là siêu giỏi chứ không phải hiêu giọi.
"Cậu sai rồi, là hiêu giọi, cô giáo dạy mình mà."
Vừa đánh nhau xong, nhóc con toàn thân luộm thuộm nghiêm túc sửa lại lỗi sai của hắn, sau đó nhét tờ giấy này vào trong tay hắn, xoa mũi ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
"Đừng khóc mà, chẳng phải bùa bình an bị bọn nó xé thôi à? Cậu mang theo mấy lá bùa này đi, sau này mình phù hộ cho cậu nha."
Mãi lâu sau Trần Cảnh Thâm mới cử động. Hắn dùng ngón tay khẽ vuốt "lá bùa", lặng lẽ kẹp vào cất kỹ.
-
Dụ Phồn ngồi dựa vào song sắt ban công, hóng gió uống hai lon bia lạnh rồi, nhịp tim vẫn còn đập rất mạnh.
Cũng không phải lần một lần hai Trần Cảnh Thâm tấn công bất ngờ.....
Mẹ nó sao lần nào cũng làm người ta nóng nảy hơn lần trước thế??
Cậu lại uống thêm một hớp, nhìn chằm chằm ngọn đèn vàng nhà bên cạnh, cảm thấy rất giống ánh trời chiều phía sau Trần Cảnh Thâm.
"Anh ơi." Dưới lầu vang lên một tiếng gọi trong trẻo.
Dụ Phồn nghiêng đầu nhìn xuống: "Sao."
Là cô nhóc sống trên lầu phòng cậu, đang đứng ở cửa cầu thang lầu một đối diện với cậu.
Lần trước ăn hoành thánh của cậu xong, nhóc con không còn sợ cậu nữa.
Cô nhóc hỏi: "Anh ơi, mặt anh đỏ quá đi, anh say rồi hả?"
"...."
Mặt Dụ Phồn vô cảm: "Ờ, anh say rồi thích đánh trẻ con, nhóc đứng dưới đó chờ đi."
Cô nhóc sợ hãi trợn mắt, sau đó xoay người lạch bạch bỏ chạy.
Cuối cùng Dụ Phồn vẫn đi chơi game.
Lỡ nói ra khỏi miệng, cậu đã định tới 9 giờ quỵt nợ, mà ba anh em lại vào game chờ cậu sẵn rồi.
Với lại cậu nghĩ, thay vì ngồi ngoài ban công hóng gió hạ hỏa, chẳng bằng cậu vào game giết người trút giận cho rồi.
Cậu nằm trên giường chơi không tập trung lắm, vừa rơi xuống đất đã chết, bỗng lại thấy hối hận.
Còn không bằng cứ hóng gió đi.
Ngay giây vừa thành hộp, cậu trượt ra khỏi màn hình xem thời gian, lại vào xem Wechat.
Không có tin nhắn.
Cậu nhìn chằm chằm tấm ảnh đại diện nào đó, trong lòng nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.
Ý gì đây. Chỉ cho có tí ám chỉ, lại không gọi video nữa thật hả?
Vậy bảo cậu đừng tỏ tình sao cậu không nghe? ?
Nghe lời có chọn lọc phải không?
Ngứa đòn.
Dụ Phồn căng da đầu, khó chịu nâng nắm đấm với cái đầu chó đó, vừa định về lại game.
Ảnh đại diện bỗng nhiên nhảy lên đầu tiên, bên phải con Doberman có thêm một số "1".
Trần Cảnh Thâm gửi một video giảng bài qua.
Lúc Dụ Phồn quay ngược về game ba người anh em kia vẫn còn đang chiến đấu.
Thấy cậu về, Vương Lộ An nói: "Ôi phắc Dụ Phồn à sao nãy cậu lại ra ngoài, không thấy được vừa rồi tôi làm thiên thần hạ phàm tàn sát một loạt thế nào...."
"Mấy cậu chơi đi, tôi đi đây."
"? ?" Tả Khoan, "Cậu gọi bọn tôi đến, đánh một trận đã đi? Đi đâu đấy? ?"
Dụ Phồn: "Xem chó."
Dụ Phồn thoát game, ngồi xuống trước bàn mở đoạn video đó lên.
Ngay trong giây giọng Trần Cảnh Thâm vang ra, Dụ Phồn vô thức hơi nâng điện thoại lên trên.
"...."
Nhận ra trong màn hình sẽ không xuất hiện mặt mình, Dụ Phồn xoa mạnh mũi, cứ xấu hổ tai lại đỏ chót, cúi đầu bắt đầu xem bài tập.
-
Bảy giờ ba mươi phút sáng thứ bảy, một đám nam sinh bất cần đời tụ tập ngoài cửa quán trà sữa.
Bà chủ xem đi xem lại điện thoại, chắc chắn hôm nay đúng là ngày nghỉ mà.
Tả Khoan điên cuồng hút thuốc nâng cao tinh thần: "Cậu không làm một điếu thật hả? Không buồn ngủ à?"
Dụ Phồn chơi điện thoại, lười biếng nói: "Không hút. Cậu nhanh đi, hút xong điếu này rồi đi vào."
"Biết rồi..." Tả Khoan nhìn qua bên cạnh, nói này, rồi nhích khuỷu tay chọc người bên cạnh, "Học bá tới rồi."
Dụ Phồn lập tức nâng mắt nhìn lên.
Nam Thành hạ nóng đông lạnh, mới tháng năm mà nhiệt độ không khí đã cao hơn rất nhiều thành phố khác.
Áo khoác đồng phục trên người Trần Cảnh Thâm cuối cùng cũng cởi ra. Hắn dài tay dài chân, mặc đồng phục mùa hè có vẻ năng động hơn khi trước nhiều.
Trước khi Trần Cảnh Thâm nghe thấy nhìn qua, Dụ Phồn nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hai hôm nay cảm quan của Tả Khoan về học bá tốt hơn trước đây nhiều, cậu ta hỏi: "Học bá à, tí nữa chép bài cậu được không?"
Trần Cảnh Thâm nhìn người bên cạnh cậu ta, nhàn nhạt nói: "Không được."
"...."
Ít nhiều gì cậu cũng phải nói câu sẽ cố gắng chứ.
Bên cạnh không có tiếng động gì, Tả Khoan quay đầu lại nói lần nữa: "Này, bạn cùng bàn của cậu tới kìa."
Dụ Phồn: "Tới thì tới, liên quan gì đến tôi? Thông báo với tôi làm đếch gì."
"...."
Không phải trước đó cậu chơi với người ta tốt lắm hả? Sao qua một đêm đã không còn liên quan gì nữa? ?
Dụ Phồn nói xong cúi đầu về lại, không liếc mắt nhìn Trần Cảnh Thâm thêm cái nào.
Lúc trước cậu đã nói rồi, nếu Trần Cảnh Thâm dám cả gan nói ra hai chữ đó, đời này cậu sẽ không nói chuyện với cái người này nữa.
Điều quan trọng nhất của một người đàn ông là phải nói lời giữ lấy lời.
"Cái đệch!" Có người bên cạnh bỗng nhiên gào lên, "Hồ Bàng tới!"
Mấy nam sinh nhanh chóng dụi tắt thuốc.
Lúc này Hồ Bàng không đeo mắt kính, không thấy rõ đám này đang làm gì.
Cho nên thầy đứng ở cổng trường híp mắt mắng: "Hai mươi phút nữa là bắt đầu thi rồi, mấy em còn đứng ở đấy làm gì? !____Nhanh cút lại đây cho tôi Cảnh Thâm à em cũng nhanh lên."
Đám người đi theo Hồ Bàng đến toà lầu phòng thí nghiệm, thấy Trần Cảnh Thâm đi tuốt đằng trước, Dụ Phồn dứt khoát đi phía sau cùng.
Cho nên lúc cậu đi vào phòng thi, chỉ còn lại một chỗ trước mặt Hồ Bàng.
Bên cạnh là Trần Cảnh Thâm.
Cậu thầm chậc một tiếng, mặt không đổi sắc ngồi xuống.
Trong phòng thi có mười mấy hạng bét và một hạng nhất toàn khối đang ngồi.
Hồ Bàng nhìn quanh một vòng, trong lòng hơi bùi ngùi.
Cách lúc bắt đầu thi còn mười phút, hai tay thầy cầm bài thi, để lên bàn sắp xếp lại, nói: "Bài thi lần này của các em không giống những bạn học khác, độ khó cao hơn, không còn cách nào nữa, lâm thời thi lại chỉ được vậy thôi. Thầy đã nói rõ trước với các em rồi, trong lúc thi đừng mong ngủ với thầy, cũng đừng dùng điện thoại để gian lận, càng khỏi phải nghĩ đến nhìn bài của bạn học Trần Cảnh Thâm."
Lúc nói mấy lời này ra, ánh mắt thầy liếc nhìn hai bạn học hai bên trái phải Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn chống cằm nghịch bút, lạnh mặt nghĩ ai mà thèm chép chứ.
"Chủ nhiệm ơi, hôm nay Đinh Tiêu không đến thi lại hở?" Tả Khoan ngồi phía sau, vẻ mặt không có ý tốt hỏi.
"Nhả kẹo cao su trong miệng em ra cho tôi!" Hồ Bàng nói, "Người nhà em ấy đã xin phép với tôi....Được rồi, tôi đã nói là tôi sẽ xử lý việc này, đợi thứ hai đi học tôi nói chuyện cụ thể với em ấy sau. Tôi cảnh cáo mấy em trước, đừng nghĩ đến gây chuyện gì hết, tất cả giao cho nhà trường xử lý."
Mấy câu cuối là Hồ Bàng nói với Dụ Phồn.
Thầy từng duyệt rất nhiều giấy xử phạt Dụ Phồn, cũng biết được tính tình của thằng nhóc này thế nào.
Người không động cậu cậu không động người, còn ai động vào cậu, cậu mà không trả lại chắc là tối về ngủ không ngon.
Đúng là tối hôm qua người trong cuộc ngủ không ngon thật.
Nhưng không phải bởi vì Đinh Tiêu.
Dụ Phồn cũng không biết lần này mình bị sao, lúc bị chặn đường cậu vẫn rất bực, nhưng sau đó lại quên bẵng cả đi. Nếu không có đám Vương Lộ An cứ nhắc đi nhắc lại, cậu cũng quên hết mấy người đó luôn rồi.
Hồ Bàng còn đang đứng phía trên nói, Dụ Phồn ngáp một cái, sau đó vô thức liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Nhìn qua rồi lại tự mình ngơ ngác trước.
Mình nhìn cậu ta làm gì?
Dụ Phồn vừa định thu ánh nhìn về, lại thấy Trần Cảnh Thâm chợt vươn tay cầm chai nước khoáng cạnh bàn, nâng tay lên định vặn mở.
Vặn lần đầu tiên, không vặn được.
Hôm nay Trần Cảnh Thâm mặc áo đồng phục ngắn tay, vết thương trên tay lộ cả ra ngoài, bầm tím đã tan phân nửa, trên vết thương không dán băng cá nhân, chỉ có một vết vảy đỏ thẫm.
Chắc là động vào vết thương hay gì đó, Trần Cảnh Thâm hơi nhíu mày.
Lần thứ hai, vẫn không vặn được.
Trần Cảnh Thâm vừa định thử lần ba, chai nước đã bị ai đó giằng qua.
Hắn ngẩng đầu, trông thấy bạn cùng bàn của mình vô cảm nhìn sang hướng khác, chai nước khoáng trong tay xoay một cái, dễ dàng mở ra.
Sau đó bạn cùng bàn của hắn vặn về lại, đập "bịch" lên bàn hắn, quay đầu về lại chỗ.
Hồ Bàng đang nói chuyện được một nửa thì bị người bỗng nhiên đứng lên dọa hết hồn: "....."
Thầy vừa định nói em có thái độ gì đấy! Sau đó lại thấy Trần Cảnh Thâm bình tĩnh cầm chai nước lên, ngửa đầu uống một hớp.
Bắt đầu thi lại.
Dụ Phồn không thể không thừa nhận, Trần Cảnh Thâm đúng là cao thủ đoán đề.
Những bài tập trước đây đọc không hiểu nổi, thế mà lúc này cậu lại nhận biết được rất nhiều, đương nhiên không biết làm vẫn chiếm đa số, nhưng trong thời gian một tuần đã đạt được đến trình độ này, đã là vô cùng vô cùng khó.
Sau ba mươi phút kể từ lúc bắt đầu thi, những người khác trong lớp đã bắt đầu ngắm cảnh hoặc nghịch bút.
Chỉ có hai người vẫn đang làm bài.
Hồ Bàng đờ người nhìn, chắp tay sau lưng đi qua đi lại bên cạnh Dụ Phồn mấy lần, thật sự cảm thấy khó mà tin nổi.
Tiếng chuông thu bài vang lên, Hồ Bàng hô lên một tiếng, đề thi được truyền từ phía sau lên.
Tả Khoan ngồi ngay sau lưng Dụ Phồn, lúc đưa bài còn nhỏ giọng hỏi cậu có muốn đến trường kế bên trùm bao bắt người không.
Trường dạy nghề bên cạnh có ký túc xá, hơn nửa học sinh đều đến từ huyện xã hoặc từ vùng khác tới, rất nhiều người ở lại trường cả học kì không về nhà.
Đến cuối tuần không có ai quản lý, đúng là mở đường cho đám côn đồ đó lang thang ra ngoài.
Dụ Phồn đóng nắp bút lại, vừa định nói gì đó, bên cạnh lại vang lên tiếng ghế kéo ra.
Trần Cảnh Thâm đứng dậy, đưa bài thi cho Hồ Bàng.
"Làm bài thế nào, đề có khó quá không?" Hồ Bàng nhân tiện hỏi.
"Cũng tạm ạ." Trần Cảnh Thâm hơi dừng lại, chợt nói, "Cảm ơn chủ nhiệm đã cho cơ hội thi lại lần này."
"Lần này là ngoại lệ thôi, cũng bởi vì gặp phải sự cố bất ngờ. Em phải nhớ kỹ lời dạy, cuộc đời không có nhiều lần có được cơ hội thế này đâu." Hồ Bàng nói xong, bỗng nghĩ tới gì đó, nhướng mày quái gở, "Chẳng qua lần này được thi lại, mấy em còn phải cảm ơn Dụ____"
Bịch!
Một chồng bài thi bị ném xuống trước mặt thầy, cắt ngang mấy lời Hồ Bàng định nói trở về.
Hồ Bàng trợn mắt, câu "Lá gan của em to lắm rồi phải không Dụ Phồn" chưa kịp nói ra, đã thấy Dụ Phồn nâng tay lên____
Ôm lấy cổ Trần Cảnh Thâm.
"Tạm biệt chủ nhiệm."
Ném lại một câu lạnh ngắt, Dụ Phồn kẹp chặt Trần Cảnh Thâm ra ngoài phòng thi.
Trần Cảnh Thâm cao hơn Dụ Phồn một ít, hắn cúi đầu mặc cho cậu kéo đi.
Dụ Phồn bước đi rất nhanh, cho đến khi đi đến chỗ cậu cảm thấy dù Hồ Bàng có đến tám chân cũng duổi không kịp mới dừng lại.
Chậc, sao miệng Hồ Bàng lại rộng thế, chuyện hiếm lạ thế nào mà qua cả đêm rồi còn lôi ra nói nữa?
Suýt nữa thì xong đời rồi.....
Dụ Phồn vẫn còn đang sợ, giờ mới nhận ra mình đã dẫn người đi tới gốc đa trăm năm trong trường.
"Dụ Phồn." Giọng nói của Trần Cảnh Thâm buông xuống.
Dụ Phồn đang thầm mắng hắn hai câu, nghĩ bụng cậu nộp bài thi được rồi nộp xong thì đi nhanh nhanh đi còn đứng đó nói nhiều với Hồ Bàng làm gì? Nhưng cậu không định nói chuyện với Trần Cảnh Thâm, vì thế cậu bày ra ánh mắt lạnh băng, nâng lên định bắt Trần Cảnh Thâm tự mà hiểu lấy____
Cậu nghiêng đầu, đứng ở nơi cách má Trần Cảnh Thâm vài cm.
Hai người mặt kề mặt, chỉ thêm chút nữa thôi sẽ chạm vào nhau.
Ánh nắng bị tầng tầng lớp lớp lá cây chia thành từng mảnh nhỏ, vụn vặt chiếu lên đỉnh đầu Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn quên mất mình đang vòng người trong tay, không ngờ khoảng cách giữa cả hai lại gần như vậy.
Cậu nhìn gương mặt lạnh nhạt của Trần Cảnh Thâm, hơi ngơ ngẩn, vừa định buông lỏng tay ra.
"Lúc đó biết có thể thi lại, rất vui, không nhịn xuống được. Mới nói thích cậu."
Mí mắt Trần Cảnh Thâm buông xuống, thấp giọng thương lượng với cậu: "Cậu đừng không để ý đến tôi mà."
Gió lướt nhẹ từ sau, lá cây xào xạc lay động.
Dụ Phồn nín thở. Tối hôm qua uống hai lon bia, chơi một ván game, làm bài tập ba tiếng, sau đó ngủ một giấc mới lắng xuống được nhịp tim đập loạn, giờ đây lại bỗng quay về bên tai cậu rồi.