Cậu là một chàng trai thiếu cảm giác an toàn, cậu không sợ yêu ma quỷ quái, nhưng lại sợ hãi phải một mình nằm trên giường lớn, thế nên cậu luôn buồn bực trốn trong chăn. Cậu không sợ cuộc sống rời xa ba mẹ, nhưng lại sợ hãi khi trở về phải đối diện với những lời trách cứ và thất vọng của họ, vì vậy cậu mới dứt khoát chọn né tránh hết thảy. Cậu không sợ cãi nhau với Lâm Ỷ, nhưng lại sợ mối quan hệ giữa hai người cứng nhắc, Lâm Ỷ sẽ không cần cậu nữa, thế nên trước khi xác định được tình cảm của Lâm Ỷ, cậu không dám tiến đến bước cuối cùng.
Nhưng hiện tại, cảm giác an toàn của cậu vẫn là do Lâm Ỷ mang lại, cậu rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại nói với cô, Chu Việt thích Lâm Ỷ.
Chu Việt hôn lên môi cô, nói: “Tự tin lên, cậu đáng được tất cả mọi người thích.”
“Nhưng so với họ, mình thích cậu nhất.”
[2]
Lâm Ỷ kéo một em khóa dưới đang đứng trước cổng trường, nhờ chụp giúp cô và Chu Việt vài tấm ảnh. Lúc trả máy ảnh, cô bé vẫn liếc mắt nhìn Chu Việt, Lâm Ỷ thấy vậy lập tức bước lên chắn lại.
Chu Việt vân vê tay cô: “Ghen à?”
Lâm Ỷ kéo cậu đi về phía phòng học: “Không được hả?”
“Được.”
Chu Việt nói: “Bé con, tốt nghiệp vui vẻ.” Sau đó đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, “Mãi mãi vui vẻ.”
Lâm Ỷ quay đầu cười: “Có anh bên cạnh là em vui rồi.”
Trên đường đời, những lúc mệt mỏi, mỗi đoá hoa hồng đều mang tên anh.
Lâm Ỷ vô cùng biết ơn vì Chu Việt có thể mãi mãi đứng sau cô trên con đường sinh mệnh ngắn ngủi. Cho dù là lúc nào, cho dù là ở đâu, chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ thấy Chu Việt mỉm cười nuông chiều mình.
Tập thơ của Adonis là quà tặng của cô, cũng là bức thư tình bất diệt cô muốn gửi tặng Chu Việt.