Trà Hoa Hồng

Chương 51: Sống Chung


1 năm

trướctiếp

Ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh, thứ Sáu, cũng là ngày sau sinh nhật của Giang Dực.

Người bận rộn Thẩm Du Ninh xách bánh sinh nhật đến muộn, vì xin lỗi còn mang cho Giang Dực hai củ khoai lang nướng.

Những năm trước đều như vậy, vào ngày sinh nhật Giang Dực sẽ về nhà ăn cơm, Thẩm Du Ninh tự giác xếp lịch tổ chức sinh nhật cho anh em tốt một lần nữa vào hôm sau.

Nhưng những lần trước cũng không phải hoàn toàn như vậy, năm trước khi Thẩm Du Ninh đến muộn thì chỉ cần mua thêm một phần khoai lang nướng.

"Lần đầu tiên chính thức gặp mặt đã đến muộn, thật ngại quá." Thẩm Du Ninh ném khoai lang nướng cho Giang Dực, rất lễ phép gật gật đầu với Đô Ân Vũ.

"Vẫn còn sức nữa à?" Giang Dực giúp Thẩm Du Ninh nhận bánh ngọt, "Chỉ là tôi với Ân Vũ đến với nhau thôi, sao cậu phải nghiêm chỉnh như thế?"

Đô Ân Vũ gật đầu như gà mổ thóc ở bên cạnh, bổ sung, "Lúc nãy Giang Dực nói với tôi rồi, công việc của anh luôn rất bận rộn, muộn một lát cũng không sao."

Thẩm Du Ninh nghe xong mỉm cười nói khó có được Giang Dực nói chuyện dễ nghe như thế, xem ra trước mặt người yêu thì sẽ khoan dung hơn.

Nơi ba người đi ăn là một quán Tứ Xuyên gần đại học A, chỗ là do Đô Ân Vũ chọn. Ẩm thực xung quanh đại học A không ít nhưng phần lớn là quán ngoài trời, hương vị của quán ăn Tứ Xuyên này và hoàn cảnh khó có được đều không tệ, coi như là nơi sinh viên đại học A đứng đắn tụ tập ăn uống.

Từ sau khi tốt nghiệp thì Thẩm Du Ninh không về ăn lần nào, hôm nay trở về chốn cũ lại muốn thử, vừa nhìn thì thấy Đô Ân Vũ cũng là khách quen ở đây, gọi mấy món đều là món đặc trưng nhất định phải ăn.

Ba người mở hai chai bia, Giang Dực và Thẩm Du Ninh không muốn uống quá nhiều, chủ yếu là trợ hứng, căn bản Đô Ân Vũ không đụng rượu bia, gọi một cốc sữa chua ngồi ăn từng miếng từng miếng.

Gà cay thơm ngon còn gân bò dai dai, thịt kho tàu béo mà không ngấy, thịt cá luộc mềm mại, ba người ăn đều thấy ngon miệng, Đô Ân Vũ còn hỏi Giang Dực có nên mua thêm bánh gạo đường nâu không.

"Được chứ, nếu em thích ăn cái này có thể nói với dì Vương, dì Vương nếm thử một lần rồi sẽ làm."

"Vậy cũng cho tôi một phần." Thẩm Du Ninh gọi phục vụ nói, "Hai phần bánh gạo mang về, tách ra làm hai nhé."

"Chậc chậc chậc chậc" Giang Dực ở bên cạnh chép miệng, "Phải để tôi nói cậu trực tiếp mang người đến nữa à? Đã nói là tôi thành công rồi, muốn mời hai người ăn cơm để tỏ lòng biết ơn, thuận tiện kết bạn, sau này rảnh rỗi mọi người cùng nhau tụ tập nói chuyện."

"Trước mắt còn chưa ổn lắm", Thẩm Du Ninh khẽ nhíu mày "Tính cách em ấy hướng nội, khó có thể chống đỡ được trường hợp này."

Đô Ân Vũ ngồi bên cạnh nghe đại khái, dùng khẩu hình hỏi Giang Dực có phải là Đường Nặc hay không, hắn có nhắc đến tên đối phương cho anh, cũng nói 999 đóa hoa hồng trắng trong cốp xe của mình là nhờ sự giúp đỡ của người ta.

Lúc trước Đô Ân Vũ đã từng thấy ảnh của Đường Nặc, đó là lần đầu tiên Thẩm Du Ninh gặp người ta rồi chụp lén trên tàu điện ngầm, lúc ấy ấn tượng đầu tiên của anh với Đường Nặc chính là xinh đẹp, đẹp như búp bê.

Sau đó thỉnh thoảng Giang Dực nói chuyện với Thẩm Du Ninh thì cũng có nhắc tới đối phương, lúc đầu gọi "Chàng trai Du Ninh đang theo đuổi", sau đó biết tên người ta thì gọi là Đường Nặc.

Tuy chưa từng gặp Đường Nặc nhưng có thể là từ trường hấp dẫn lẫn nhau giữa mọi thứ xinh đẹp, anh không hiểu sao lại có ấn tượng rất tốt với Đường Nặc, mỗi lần nghe đến cái tên này đều cố gắng để ý một chút.

Hiện tại Đô Ân Vũ vụng trộm hỏi thì Giang Dực vụng trộm nhéo tay anh ở dưới gầm bàn, ý tứ khẳng định không cần nói cũng biết.

"Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, phương diện này tôi không hướng dẫn cậu được." Giang Dực nhìn Thẩm Du Ninh một chút, lại nhìn chiếc bánh ngọt 10 inch bằng kem Hami mà hắn ta mang tới, "Nhưng mà cậu cũng đừng... Giữ giá quá, ngược lại làm chậm trễ."

Thẩm Du Ninh nhìn Giang Dực còn muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, bộ dáng muốn nói lại thôi này khiến Thẩm Du Ninh cảm thấy trong lời nói của hắn có ý gì đó.

"Nói thẳng đi, muốn nói cái gì?"

"..." Giang Dực có chút ngại nhìn Thẩm Du Ninh một cái, "Thật sự cậu không thấy à? Nói trước không phải là tôi cố ý muốn nhìn, nhưng mà cái này... Mặt chính hướng lên trên... Lúc đi cậu không phát hiện ra thứ này hả?"

Đô Ân Vũ nghe nói như vậy thì theo phản xạ có điều kiện nhìn lướt qua hộp bánh ngọt trên bàn, lướt qua thứ không quan trọng để rồi một tờ giấy nhỏ bị dây ruy băng buộc chặt được anh nhìn thấy.

Anh Du Ninh, cảm ơn anh, đêm Giáng sinh vui vẻ.

—— Đường Nặc

Bên cạnh phông chữ xinh đẹp còn vẽ một ông già Noel hoạt hình đáng yêu, tạo ra cảm giác mập mờ cho 11 chữ phía trước, thoạt nhìn không giống như tờ giấy nhỏ đứng đắn gì đó.

Đô Ân Vũ vội vàng quay mắt đi, nhìn trộm riêng tư của người khác cũng quá bất lịch sự... Nhưng vừa nhìn về phía khác thì lại đột nhiên chạm phải ánh mắt Thẩm Du Ninh, Đô Ân Vũ cúi đầu ngượng ngùng, thẳng thắn nói, "Cũng không phải tôi cố ý nhìn. Thật sự là... Quá, quá nổi bật."

Thẩm Du Ninh cười nói không sao, nhưng cũng thắc mắc hai người đối diện nhìn thấy cái gì, khi Giang Dực đưa tờ giấy cho hắn ta thì đầu tiên Thẩm Du Ninh sửng sốt một giây, sau đó không tự chủ được nhếch khóe miệng lên.

Ánh mắt của hắn ta chợt trở nên dịu dàng, giống như là đột nhiên nhìn thấy người yêu ấm áp.

"Chắc là Tiểu Nặc tưởng tôi ăn." Thẩm Du Ninh đặt tờ giấy vào túi gần ngực, nhẹ giọng nói, "Tôi không nói rõ ràng với em ấy."

Trong lòng Giang Dực nghĩ, anh Du Ninh, Tiểu Nặc, đã như thế còn có thể trong sạch à? Chẳng lẽ Thẩm Du Ninh đang muốn lạt mềm buộc chặt?

Thật ra Giang Dực vẫn muốn hỏi nhưng Đô Ân Vũ cảm thấy bầu không khí hiện tại không thích hợp, rất quan tâm chuyển đề tài. Sau khi nhận được tờ giấy thì rõ ràng Thẩm Du Ninh vui vẻ hơn nhiều, giọng điệu vui vẻ lơ đãng nâng cao, thỉnh thoảng lộ ra lúm đồng tiền thật lớn của hắn ta, trên mặt đều lóe hạnh phúc.

"Ngày mai không tăng ca à?" Giang Dực hỏi, "Cơm nước xong về nhà hay như nào? Lấy túi bánh không?"

"Đưa tôi." Thẩm Du Ninh chỉ vào cái túi bên cạnh, "Tiểu Nặc và tôi là hàng xóm."

Hàng xóm, không tệ không tệ, làm Quan hưởng lộc Vua, ở chùa ăn lộc Phật.

"Còn cậu thì sao? Về nhà à?" Thẩm Du Ninh cũng hỏi.

Giang Dực gật gật đầu, nghe Thẩm Du Ninh lại hỏi, "Bác sĩ Tiểu Đô? Cậu có về trường không?"

"Ừm, tôi về..."

"Ân Vũ về nhà với tôi." Giang Dực không cho Đô Ân Vũ cơ hội trả lời, trực tiếp xen vào nói, "Mấy nay Ân Vũ ở chỗ tôi."

Vừa nhìn người này đã biết không thèm thương lượng với người ta, trực tiếp nói thay Đô Ân Vũ, anh nhìn chằm chằm Giang Dực một lát, nhỏ giọng nói, "Em còn rất nhiều đồ trong trường, ở chỗ anh không tiện lắm đâu?"

"Không phải là vừa vặn tới đây à?" Giang Dực đụng vai Đô Ân Vũ, dường như đã sớm có chuẩn bị, "Lát nữa em đi dọn đồ dùng cần thiết, cuối tuần này ở nhà anh đã."

Thẩm Du Ninh nhìn Đô Ân Vũ không đưa ra câu trả lời rõ ràng, ở bên cạnh như vô tình cảm thán nói, "Đúng là có tình yêu vào nó khác, thế mà không ở công ty, thế mà cũng biết về nhà."

Đô Ân Vũ nghe xong thì thật sự giật giật người, xoay người nhìn về phía Thẩm Du Ninh, "Ai ở công ty? Giang Dực?"

Thẩm Du Ninh không biết Giang Dực nói dối, còn tưởng mình là thần giúp đỡ, khoa trương nói, "Đúng vậy, bác sĩ Tiểu Đô không biết hả? Trước kia ngài này bận rộn đều ở luôn công ty, nhưng mặc kệ gió thổi dầm mưa dãi nắng thì mỗi ngày vẫn lon ton chạy đến bệnh viện M đưa bữa ăn cho cậu sớm chút."

Giang Dực tên ngốc này còn vui vẻ nhìn chằm chằm Đô Ân Vũ, đã sớm quên mấy từ "Về nhà, không xa, thuận đường" lúc trước của mình là sắp xếp nói ra như nào, thẳng đến khi Đô Ân Vũ có chút không vui nhíu nhíu mày thì hắn mới phản ứng lại hình như tình huống có chỗ nào đó sai sai.

"Em còn tưởng thật sự là anh thuận đường." Đô Ân Vũ nói.

Thôi xong, quên mất chuyện này, Giang Dực như trời trồng không dám tiếp lời, Thẩm Du Ninh cũng cảm giác được không khí không hài hòa lắm, nhưng chỉ trầm thấp thoáng qua một chút là Đô Ân Vũ lập tức khôi phục tâm trạng bình thường ban đầu, lúc Thẩm Du Ninh không phát hiện ra thì mềm nhũn trừng mắt nhìn Giang Dực một cái.

Một cái liếc mắt này Giang Dực liền biết anh không tức giận thật, lôi kéo tay người ta rồi nắm chặt, cũng bất chấp Thẩm Du Ninh có mặt, Giang Dực sốt ruột dính vào bên cạnh Đô Ân Vũ, vội vàng nói, "Anh sai rồi, về nhà anh sẽ xin lỗi thật tốt, nhưng em đừng không về nhà với anh, nếu tối nay em ở trường thì chắc cả đêm anh cũng không ngủ được."

Thẩm Du Ninh mắt không thấy tâm không phiền, cầm bánh gạo cao chạy xa bay, Đô Ân Vũ giả vờ ghét bỏ mà đẩy đầu Giang Dực dán lên cổ mình, lẩm bẩm một câu.

"Về nhà cho anh quỳ ván chà quần áo."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

25/7/2022

#DevilsNTT


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp