Một tuần sống trong địa bàn của Vua Rắn rất yên tĩnh và bình thường. Không bị phun nọc độc loạn xạ, cũng chẳng có học sinh mặt trắng bệch vào đây cấm túc như trong trí nhớ, càng không có chuyện hai bên mặt đối mặt trong gượng gạo. Sự thật là, suốt cả tuần qua, Harry gần như không gặp được Severus. Mỗi sáng tỉnh dậy chỉ thấy văn phòng trống không kèm theo một tờ giấy ghi chú những việc cần chú ý. Mỗi ngày Harry đều có thể nghe mấy con rắn trang trí trong văn phòng kể hôm nay lại có bao nhiêu đầu đá bị Severus dọa đến nổ vạc, Dumbledore lần thứ mấy ra sức quảng cáo tiêu thụ đồ ngọt nhưng chỉ nhận được kết cục bị châm chọc. Nhiệt độ không khí ở Hogwarts lại vì giáo sư Độc Dược công kích đủ điều mà giảm xuống bao nhiêu độ. Nhưng...không có trừ điểm, không có cấm túc, giống như Vua Rắn đã biến mất. Vừa ngoài dự đoán mà cũng trong tình lý. Harry biết thư mẹ gửi có ảnh hưởng cực lớn đối với Severus, thậm chí không cần nhìn cũng có thể đoán được đôi mắt của giáo sư trống rỗng hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ. Thực ra, vào cái đêm giao thư lại cho thầy, ở trong phòng, Harry không hề ngủ. Thấy ngoài cửa có một luồng pháp lực dao động, cậu biết giáo sư chắc chắn đã bố trí mấy câu thần chú chống nghe trộm. Sau hồi lâu, cậu lại cảm giác được bên ngoài tràn ra luồng pháp lực hỗn loạn và cuồng bạo, chỉ sợ giáo sư đã kích động quá mức. Có lẽ đêm đó giáo sư không thể nào ngủ được, giống như cậu vậy. Cậu biết, giáo sư vẫn luôn thấy hổ thẹn với mẹ cậu, nhưng sự thật là mẹ chưa từng oán trách ông. Ngược lại, Harry cho rằng cậu và mẹ nợ giáo sư quá nhiều, thế cho nên Harry đã từng rất nhiều lần đến trước bia mộ giáo sư lải nhải, giáo sư, con không đáng để thầy làm nhiều việc như vậy. Kiếp trước, sau chiến tranh tìm được thư của mẹ, bởi vì người viết và người nhận đều đã mất, bùa chú đính trên lá thư mất hiệu lực, Harry không còn nhớ mình đã đọc nội dung lá thư đó bao nhiêu lần nữa.
"Không biết nội dung thư kiếp này còn giống hoàn toàn như kiếp trước không nhỉ?" Trong lúc nhàm chán, Harry bắt đầu suy đoán xem thư của mẹ có bao nhiêu thay đổi.
Khi Draco Malfoy bước ra từ lò sưởi trong tường văn phòng giáo sư, người đầu tiên hắn thấy là Harry – bề ngoài trẻ con – Potter đang ôm đầu gối, ngồi ở một góc sofa, rõ ràng đang ngẩn người. Hắn đứng im lẳng lặng nhìn cặp mắt màu lục hiện ra đủ loại cảm xúc, kết hợp với gương mặt khi ngơ ngẩn kia đặc biệt toát ra dịu dàng, hắn đột nhiên nhớ ra cảnh này giống y hệt vô số lần hắn đã từng thấy ở kiếp trước. Draco tự dưng cảm thấy, mặc kệ thời gian và không gian có biến đổi thế nào thì linh hồn mang tên Harry Potter kia vĩnh viễn độc nhất. Bất kỳ nơi nào chỉ cần có hình bóng người kia thì hắn sẽ luôn dễ dàng lãng quên thời gian, mọi thứ bên ngoài đều là nền, chỉ có mình cặp mắt màu lục kia vĩnh viễn là tiêu điểm.
Tự dưng thấy có pháp lực dao động, Harry hồi hồn ngẩng đầu lên, nháy mắt thấy người kia, cậu hết hồn sững sờ tại chỗ. Mắt xanh xẹt nhanh tình cảm âm thầm khó hiểu, khóe miệng run run hơn nửa ngày, cuối cùng mới gian nan xả ra một độ cong như khóc mà cũng như đang cười.
Không có cách nào đoán được cảm xúc trong đôi mắt kia rốt cuộc là cái gì, càng không thể đoán ra độ cong trên khóe miệng kia là vui hay là buồn, Draco đột nhiên cảm thấy tim mình như bị bóp mạnh, không rõ đang vui, đang đau hay đang chua xót. Hắn từ từ đi đến trước mặt Harry, từ trên cao nhìn xuống bắt lấy bả vai đối phương, vừa chạm đã thấy dưới lòng bàn tay là cơ thể lởm chởm gầy trơ xương. Tiến thẳng vào cặp mắt lục kia, hắn dùng mật ngữ mà Hermione đã phát minh hồi chiến tranh, mở miệng, "Bồ dở khóc dở cười khi thấy mình như vậy là sao, Đầu Thẹo? Hay là khi bồ sống lại bị Merlin lấy mất chỉ số thông minh ít ỏi của bồ rồi, cho nên ngay cả mình mà bồ cũng không quen?"
Harry không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết người trước mặt chính là tên khốn nạn đã từng trêu ác mình ngay trên chiến trường đầy bùa chú bay loạn xạ, là cái tên quý tộc ưu nhã bồi mình ngắm sao trời mỗi khi mình mất ngủ trắng đêm, là Draco mà mình cam tâm tình nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ. Cậu muốn duỗi tay ra chạm thử, xác nhận mình không phải đang bị ảo giác, nhưng làm thế nào cũng không động đậy được. Bừng tỉnh nhớ tới kiếp trước khi cậu nghe nói Draco bị trúng nguyền rủa, nhớ tới cảnh mình chạy như bay đến nhà hắn. Lúc ấy mặt Draco tái nhợt, không có sức lực, yếu ớt lẳng lặng nằm trên giường, như thể bất cứ lúc nào Merlin cũng có thể mang người đó đi. Khi ấy tâm trạng của mình là gì nhỉ? Sợ hãi, điên cuồng, linh hồn như bị nhốt trong bóng tối vô tận, không tìm thấy đường ra. Không, cậu không muốn thấy Draco như vậy nữa, tuyệt đối không thể để Draco lại vì mình mà gặp những khó khăn nguy hiểm kia. Trong nháy mắt, Harry bình tĩnh lại, quyết định làm bộ nghe không hiểu mật ngữ của đối phương, không để cuộc sống của hắn có dấu vết của mình nữa.
"Xin lỗi, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."
Giọng điệu lạnh nhạt cứng đờ, ánh mắt trốn trốn tránh tránh. Trong một giây, Draco cảm thấy mọi nỗ lực giữ bình tĩnh từ sau khi mình sống lại tới nay trong phút chốc đã bị diệt sạch, đôi mắt màu xanh xám bùng lên ngọn lửa phẫn uất. À, hắn biết ngay mà, tên ngốc này sẽ cố gắng phủi sạch quan hệ với mọi người, thậm chí không từ thủ đoạn đẩy tất cả mọi người ra khỏi cuộc sống của mình, để cậu ta một mình một người đi đối mặt với mọi chuyện liên quan đến Voldemort. Tựa như kiếp trước, khi mọi người vất vả lắm mới hủy được pháp trận do đồ ngốc này bày ra, lúc chạy tới hiện trường quyết chiến, họ chỉ thấy xác của Voldemort và một đám Tử Thần Thực Tử, cùng với Harry kiệt sức nằm la liệt trên mặt đất. Lúc bọn họ kiềm chế mọi cảm xúc đến bệnh viện Thánh Mungo đón Harry xuất viện, tính cùng nhau giải quyết cái Trường Sinh Linh Giá ở trên trán Harry, gặp được chỉ là cái phòng bệnh trống không cùng với một tờ giấy ngắn gọn đến mức không thể coi là lời nhắn. Cái tên ngốc làm người ta bực bội này trước giờ chưa từng biết bảo vệ bản thân, luôn một mình đứng đầu chiến tuyến, để lại bóng lưng cho mọi người. Cũng chính cái tên ngốc làm người ta hận không nổi này, trước giờ chỉ biết để ý đến an toàn của người khác mà lại quên mất bản thân cũng là con người làm bằng xương bằng thịt.
"Nếu bồ tưởng làm bộ không quen mình là có thể đẩy mình rời khỏi cuộc chiến với Voldemort, vậy thì mình không thể không nói chỉ số thông minh của bồ đúng thật đã bị Merlin lấy mất rồi đó, Harry. Trải qua cuộc chiến thảm thiết cùng với công cuộc xây dựng lại mọi hỗn loạn và tàn khốc sau chiến tranh, chẳng lẽ bồ còn tưởng rằng mình sẽ giống kiếp trước không học được gì sao? Nghe đây, mình đã đạt được ý kiến chung với cha mẹ và cha đỡ đầu rồi, lần quyết chiến này, chúng ta tuyệt đối sẽ không bị động như kiếp trước nữa. Bồ thừa biết Slytherin không bao giờ phạm sai lầm tận hai lần trên cùng một chỗ. Tiện thể nói luôn, cuốn nhật ký, chiếc cúp và mũ miện đã bị mình hủy rồi, chỉ còn mỗi hồn chính, mặt dây chuyền và nhẫn là mình đang tìm kiếm. Cha và cha đỡ đầu vẫn đang nghiên cứu các tài liệu liên quan đến linh hồn trong thư viện của gia tộc Malfoy và Prince, mình tin nhất định sẽ có biện pháp an toàn hủy diệt phiền toái nhỏ trên người bồ. Nếu bồ cảm thấy làm đến đó mà mình còn có thể thoát khỏi chiến tranh, vậy mình không ngại làm mọi việc một mình."
Harry biết Draco đã nhịn hết cỡ, dù vậy lời nói của hắn vẫn tràn ngập tức giận. Nhìn thân hình non nớt do tuổi còn nhỏ của hắn, nhưng trên gương mặt trẻ con lại là vẻ lạnh lùng như hồi trên chiến trường, đôi mắt xanh xám sáng ngời đến mức muốn thiêu sống linh hồn của mình. Cậu biết, Draco đã dùng cách của hắn tham gia cuộc chiến này, không một ai có thể khuyên hắn rời đi. Nếu mình không thỏa hiệp, chỉ khiến sự tình càng tệ hơn. Đã như thế, còn không bằng nghĩ ra cách gia tăng lợi thế cho gia tộc Malfoy, đỡ xảy ra chuyện gì làm mình trở tay không kịp. Harry nhắm mắt thở dài, rất có cảm giác khóc không được mà cười cũng không xong. Dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến Draco, cậu không thể không thận trọng hơn, bởi vì không dám liều lĩnh. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, vẫn luôn như thế.
"Mình đã hủy nhẫn rồi, hồn chính chắc còn đang ở khu rừng rậm xa xôi nào đó thử nghiệm cuộc sống của loài rắn, mặt dây chuyền đang ở số 12 quảng trường Grimmauld, trong tay của một Gia Tinh tên Kreacher. Mặt dây chuyền có thể nói là món dễ bắt được nhất, chỉ cần mẹ bồ hoặc chú Sirius ra mặt, Kreacher vĩnh viễn trung thành với nhà Black sẽ nghe theo, không phải sao. Về phần mảnh hồn trên trán mình, nó đã không còn là nỗi uy hiếp nữa."
"Có ý gì? Cái gì gọi là không còn là nỗi uy hiếp nữa? Đáng chết, con tốt nhất phải giải thích rõ ràng với ta, nếu không ta sẽ suy xét đến chuyện ném con vào vạc nấu thử xem có ra loại Độc Dược mới nào hay không đó!"
Đột nhiên có người thứ ba xen vào truy hỏi làm Harry và Draco đồng thời ngây người, lúc này mới phát hiện Severus không biết tự lúc nào đã đứng trước cửa, cặp mắt đen áp bách nhìn chằm chằm vào Harry, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng biến lời uy hiếp của mình thành hiện thực.
"À... Cái đó... Con, được rồi, thực ra mảnh hồn đấy vẫn luôn không có ý thức độc lập, có lẽ bởi vì nó được tạo ra do ngoài ý muốn. Mấy năm nay con cảm giác được mảnh hồn kia ngày một suy yếu, hình như đã bị linh hồn con dung nhập mất rồi, tin tức trong đó cũng đã bị con hấp thụ." Vừa nói xong đã cảm thấy có hai luồng áp lực nhắm thẳng vào mình, Harry thật cẩn thận ngắm sắc mặt đen thui của hai người kia, nhanh chóng nói tiếp: "Khoan hãy kích động, bình tĩnh đã. Con cũng không lỗ mãng đi chủ động hấp thụ nó, lúc con nhận ra thì quá trình này đã bắt đầu rồi. Con đoán có lẽ là do sống lại, linh hồn của con đã mạnh hơn rất nhiều so với cái thời em bé ở kiếp trước, dẫn tới mảnh linh hồn vô tình được tạo ra kia không đủ mạnh để chống lại linh hồn của con, cho nên mới tự nhiên xảy ra chuyện như vậy."
Hai cặp mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lục kia, thấy đối phương có vẻ nói thật, độ ấm trong phòng mới từ từ tăng trở lại.
"Theo lý thuyết về linh hồn, đúng thật có khả năng này, nhưng ta cho rằng vẫn cần phải cẩn thận mới được." Cái giọng không nóng không lạnh của Severus nghe vào có vẻ bất đắc dĩ, nhưng chỉ cần không có tức giận hay cái khác là đủ để trái tim lo sợ bất an của Harry trở về lại trong ngực. Ôi Merlin, phải duy trì bình tĩnh dưới ánh nhìn chăm chú của giáo sư, cho dù cậu đã sống một kiếp vẫn cảm thấy lưng toát mồ hôi lạnh.
"Nhưng mà, bồ dám đi xử lý cái nhẫn một mình, hửm?"
Ôi Merlin, ngài nhất định phải kiểm tra quả tim của con lên xuống như vậy sao? Cậu có thể giả bộ không nghe thấy hay không! Harry kêu rên trong lòng nhìn vẻ mặt đuổi sát không buông của Draco, đột nhiên cảm thấy chuyện mình sống lại căn bản là một bi kịch! Tốt xấu gì mình cũng là Chúa Cứu Thế đánh bại Voldemort ở kiếp trước, sắp đánh bại hắn ở kiếp này, đồng thời còn là Hiệu Trưởng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn được toàn bộ học sinh ở Hogwarts (bao gồm cả Nhà Slytherin) tán thành, dựa vào cái gì mà hiện tại như tội phạm bị đôi cha con đỡ đầu này thay phiên thẩm vấn! "Cái đó, thật ra cũng không có gì ghê gớm, ha ha... Draco, làm ơn đứng gây áp lực nữa có được không, mình thật sự đã xử lý rất cẩn thận. Sở dĩ kiếp trước thầy Dumbledore trúng lời nguyền là vì cụ ấy không có chuẩn bị trước và cũng không đoán trước được hậu quả, mình không có tinh thần hy sinh mạnh mẽ như cụ ấy đâu, thật đó, bồ biết mà."
"À, thế thì mời bồ kể lại tỉ mỉ kỹ càng quá trình xử lý nhẫn, nếu để mình phát hiện bồ giấu giếm điều gì, mình không ngại học theo nữ hoàng Hermione đáng mến của chúng ta, dùng một quyển từ điển Độc Dược dày cộm đập cái đầu tổ chim của bồ thành bánh bao, sau đó biến cuộc sống sau này của bồ bị nguyên liệu Độc Dược bao quanh."
"Đừng, đừng, Draco, bồ không thể học theo Hermione được," sắc mặt ngay lập tức hiện ra đau khổ, Harry thực sự nhớ đến cuộc sống ở Privet Drive: "Được rồi, được rồi, mình nói. Mình biết vào thời gian nghỉ hè, nhân viên giám sát ở Privet Drive sẽ tăng lên, cho nên mình chờ sau khi khai giảng được hai tuần mới đến Little Hangleton. Trước khi đi, mình đến hẻm Knockturn mua một vài loại Độc Dược cần thiết cùng mấy động vật nhỏ, sau đó dùng Thuốc Đa Dịch biến thành người Muggle rồi dùng phương tiện của Muggle đến Little Hangleton. Về phần nguyền rủa bám trên nhẫn, mình dùng Imperio khống chế con vật đi lấy nhẫn, chỉ cần ra khỏi căn nhà kia, thần chú mê hoặc sẽ mất tác dụng, sau đó lại lần nữa lợi dụng động vật hủy lời nguyền, rồi dùng Fiendfyre tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá. Con đã giữ lại viên đá Phục sinh, tuyệt đối không hư hại gì cả."
Đánh giá vẻ mặt của Harry, cặp cha con đỡ đầu tỏ vẻ tin tưởng, sau đó Severus rất tự nhiên xòe tay ra: "Ta nghĩ nếu con đã vào ở trong hầm của ta, vậy thì ta có quyền lấy đi một vài món đồ không thích hợp để ở chỗ con, đảm bảo con sẽ không làm chuyện lén lút dưới mắt ta. Harry Potter, bây giờ con giao hết toàn bộ đồ vật và Độc Dược dùng trước và sau khi xử lý Trường Sinh Linh Giá còn sót lại cho ta. Ngoài ra, con cần phải thề tuyệt đối sẽ không động vào bất kỳ thành phần Độc Dược hay công cụ điều chế gì ở trong phòng này mà không được sự cho phép của ta, cho dù ta hoàn toàn không ôm hy vọng với kỹ thuật điều chế Độc Dược của con."
Xui xẻo là cái gì? Harry hiện cảm thấy cuối cùng mình cũng đã hiểu được nghĩa của nó, đối diện với cặp cha con đỡ đầu Slytherin này, ngay cả sức cãi cọ và chống đối, cậu cũng không có. Harry – Chúa Cứu Thế xui xẻo – Potter vô cùng nhớ nhung Privet Drive, ít nhất ở đó chẳng có ai can thiệp vào hoạt động của mình (bà Figg và các nhân viên giám sát khác hoàn toàn không đủ năng lực chống chọi với Chúa Cứu Thế). Harry nhận mệnh vào phòng, ôm cái chăn nhỏ đáng yêu kia, sau đó dưới hai cặp mắt nghiêm túc giám sát, cậu từ từ móc ra đủ loại đồ vật vất vả lắm mới kiếm được từ khi sống lại đến nay. Còn hai người kia thấy càng ngày càng có nhiều đồ đặt lên sofa, sắc mặt một lúc một cổ quái, không thể không than, cách giám sát của lão ong mật điên khùng Dumbledore kia hoàn toàn vô nghĩa với tên Potter này. Nguyên liệu Độc Dược, thành phẩm Độc Dược, công cụ phép thuật có khắc cổ ngữ Runes, áo chùng phù thủy, áo choàng, bản đồ tự chế, giấy chứng nhận cùng quần áo Muggle, thậm chí còn có vài cây đũa phép second-hand. Không cần hoài nghi, cái chăn nhỏ kia đã được Harry chế thành một cái túi không gian, hơn nữa không gian cất chứa còn không nhỏ. Harry vừa móc đồ vừa tiếc nuối nhìn chằm chằm vào những món đồ bị tịch thu kia, vẻ mặt y như một con rồng bị bắt phải giao nộp tài sản, khiến tâm trạng của Draco từ lúc bước vào căn phòng này vẫn luôn nặng nề biến thành buồn cười và bất đắc dĩ. Hắn biết, mình vĩnh viễn hết cách với ác ma mắt xanh này, mặc kệ là lúc chưa nhận ra tình cảm của mình hay là sau khi đã nhận ra.
"Hết rồi, toàn bộ đều ở đây." Tay ôm chăn, mắt cực đáng thương nhìn đồ của mình bị tịch thu, Harry – đứa bé xui xẻo – Potter gần như muốn gào khóc. Khó khăn lắm mới góp nhặt được nhiều như vậy, chỉ chớp mắt đã mất sạch, trong lòng cậu rất ấm ức. Từ sau chiến tranh và quãng thời gian trùng tu, trình độ mê tiền của Harry có thể sánh ngang với lũ yêu tinh trong Gringotts, ai cũng đừng mơ lấy không nửa đồng Knut từ trong tay cậu.
Vô cảm lấy hết đồ đi, Severus làm lơ ánh mắt dính chặt sau lưng, về phòng ngủ tính dùng mọi cách mình biết để giấu sạch và phòng trộm mấy món đồ này. Nhưng ông cũng rất không bằng lòng thừa nhận, có thể kiếm được đống đồ dưới sự giám sát của lão ong mật như thế, Harry có tiền đồ hơn tên khốn nạn James kia nhiều lắm. Không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào, rốt cuộc kiếp trước đứa nhỏ này đã phải đánh đổi bao nhiêu mới có thể có được năng lực như ngày hôm nay, một mình gánh vác tất cả trách nhiệm vốn nên để phù thủy trưởng thành hoàn thành, đồng thời còn lớn lên thành người thận trọng và đáng tin như bây giờ. Ở trong lòng, ông đã đồng ý Harry mang họ Potter xuất sắc hơn bất kỳ bạn cùng lứa nào. Nhưng mà đây không phải là lý do để mặc kệ. Dù thế nào đi chăng nữa, ông sẽ không để đứa bé này lại phải đối mặt những cực khổ ở kiếp trước. Ít nhất, lúc này đây, ông sẽ làm bạn với đứa bé này, chia sẻ khó khăn với nó.
"Lily, mình lấy linh hồn của mình ra thề, từ lúc này mình sẽ thay bồ giúp Harry dành được thắng lợi, đồng thời cũng sẽ thay bồ nhìn nó sống bình an đến già."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT