Khi Sirius Black tỉnh lại, ông hoảng hốt một hồi mới phát hiện bản thân không phải đang ở nhà cũ quảng trường Grimmauld. Đánh giá căn phòng này bốn năm lần, Sirius mới không tình nguyện thừa nhận mình đang ở địa bàn của Severus Snape. Nhưng mà, sao ông lại ở đây nhỉ? Sirius thấy khát nước, tính ngồi dậy tìm nước uống, ai ngờ vừa cử động một chút, toàn thân đã đau nhức như bị xe nghiền qua. Đặc biệt là chỗ khó nói nào đó ở sau lưng, đau đến mức làm Sirius phải nhe răng trợn mắt. Cúi đầu xuống nhìn, phát hiện bản thân không những không mặc quần áo, mà trên người khắp nơi đều đầy vết xanh xanh tím tím. Sirius ngẩn người ra, đây đúng thật là cơ thể của mình sao?

Sirius Black có cùng lúc hai thuộc tính Gryffindor và Slytherin xui xẻo nhận ra, mấy cái dấu vết trên người đúng thật là dấu vết để lại sau khi 'vận động' kịch liệt. Lại nằm xuống, ông bắt đầu từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra. Từ lúc Peter bị bắt, Voldemort đã chết, Sirius luôn thấy lòng vắng vẻ. Chứng kiến Remus không còn kháng cự Lockhart như thuở ban đầu, Sirius vừa mừng cho bạn thân, vừa không có cách nào bỏ qua nỗi chua xót trong lòng.

Nghiêm khắc mà nói, người Sirius hận nhất chính là bản thân ông, là ông tự cho mình thông minh thay đổi Người Giữ Bí Mật, hại chết James và Lily, hại Harry bị đưa đến nhà chị gái Lily, chịu hết khổ nhục. Ông vẫn luôn coi việc bắt được Peter, giết chết Voldemort làm mục tiêu đời mình, bởi vì làm thế thì ít nhất Harry sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tuy Harry đã mang theo ký ức và năng lực sống lại, nhưng ở trong lòng Sirius, con đỡ đầu vĩnh viễn là trẻ con, ông nhất định phải bảo vệ cho thật tốt. Mà giờ mục tiêu đã hoàn thành, Harry đã an toàn, Sirius lập tức mất đi mục tiêu sống.

Không biết nên làm gì, không biết có thể làm gì. Hồi nhỏ ở trong gia tộc, bị ép phải học những điều mình không thích. Đến khi đi học, tuy chơi với James và Remus rất vui, nhưng mỗi lần nghỉ về nhà đều phải đối mặt với ánh mắt thất vọng, tức giận của cha mẹ cùng với ánh nhìn khó hiểu từ người em trai ông thương yêu nhất. Khó khăn lắm mới tốt nghiệp, lên làm Thần Sáng, đồng thời gia nhập Hội Phượng Hoàng, nhưng rồi lại vì dòng họ mà luôn bị người ta cố ý vô tình bài xích.

Sau đó, James và Lily đã mất, bản thân cũng vào Azkaban. Chờ đến ngày ông thoát khỏi nơi không thấy ánh mặt trời kia, con đỡ đầu và Remus trở thành hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của ông. Vậy giờ sao đây? Remus có Lockhart, Harry cũng đã sớm không cần ông nhọc lòng, huống chi còn có Draco ở bên. Sirius đột nhiên phát hiện hình như cũng chỉ có mình ông vẫn đứng tại chỗ, ôm chặt ký ức không dám buông tay.

Khi lão Hiệu Trưởng nói muốn tổ chức tiệc tối ăn mừng, không biết vì sao ông lại nhớ tới Snape. Lão dơi luôn một thân đen như mực, tóc đầy dầu kia chắc cũng giống ông. Sirius biết, sở dĩ Snape gia nhập Hội Phượng Hoàng, cam tâm tình nguyện làm gián điệp hai mặt, thậm chí bảo vệ con trai của kẻ thù, đều là vì Lily. Ông vẫn luôn biết, an nguy của Harry và báo thù cho Lily là tâm nguyện và động lực còn sót lại của Snape. Hồi thiếu niên đánh nhau liên tục, kết quả ông và Snape đều giống nhau, đều là những kẻ mất động lực và mục tiêu sống, chỉ còn lại tương lai mờ mịt.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Sirius lại cầm chai rượu chạy đến hầm, đối phương cũng không biết vì sao không đuổi ông đi như mọi ngày. Tối hôm qua họ đã làm gì? Hình như ban đầu ngồi đối diện nhau không nói lời nào, sau đó ông lấy rượu ra, hai người bắt đầu điên cuồng thay phiên nhau uống. Sau đó nữa, hình như họ đã nói gì đó, hình như ông đã lải nhải nửa ngày, mà đối phương chỉ không nóng không lạnh tùy tiện đáp lại vài câu. Snape vẫn như trong trí nhớ, cho dù Lily có ở trước mặt thì cũng rất ít khi nói chuyện. Vậy mà nghe bọn nhỏ kể ở trên lớp, Snape châm chọc học sinh như hát là sao thế nhỉ?

Rồi sau đó? Hình như ông uống say. Sau đó nữa thì sao? Sirius liều mạng nhớ lại, cũng chỉ có thể nhớ ra hai người hình như đều uống say hết, nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo mò vào phòng ngủ. Còn chuyện sau đó, Sirius làm thế nào cũng nhớ không ra. Chỉ mơ hồ nhớ Snape không biết sao lại tự dưng bổ nhào vào ông, còn ông thì hình như cũng không kháng cự? Chẳng lẽ mấy dấu vết trên người ông đều do Snape làm? Nói cách khác, ông bị Snape đè?! Nhưng mà, vì sao ông lại không cảm thấy tức giận hay nhục nhã gì? Vì sao lòng chỉ thấy chua xót? Đáng chết vì sao, ông thậm chí còn mơ hồ thấy thỏa mãn?

"Ôi Merlin, tôi bị làm sao thế này?" Sợ hãi nhắm mắt lại, hy vọng khi mở ra, đây chỉ là một cơn ác mộng.

"Trên thực tế, tôi cũng rất muốn biết."

Đột nhiên nghe thấy giọng của Snape, Sirius không biết sao lại cứng đờ người, thậm chí không dám mở mắt ra. Lúc này, chỉ sợ trên khuôn mặt lạnh lùng như cục băng ngàn năm của Snape đang treo nụ cười nhạo đi, nói không chừng trong cặp mắt màu đen kia toàn lạnh lẽo.

"Sirius Black, tôi biết anh tỉnh rồi. Nếu anh cho rằng giả bộ ngủ có thể giải quyết vấn đề thì tôi không ngại cho anh Liều Thuốc Của Tử Thần hoặc Ngủ Không Mộng Mị. Nhưng tôi càng nguyện ý tin, cho dù cái đầu của anh không còn nhiều dung lượng thì cũng biết giả ngu vô dụng. Nếu không, tôi không ngại mở não của anh ra, xem rốt cuộc nó cấu tạo bằng gì mới có thể khuyên anh dùng cách ngu xuẩn như quỷ khổng lồ này trốn tránh vấn đề."

À, có lẽ chỉ khi châm chọc, Snape mới nói nhiều như vậy. Vừa cười khổ vừa chửi thầm, Sirius mở mắt ra, ánh mắt lại không dám dừng ở trên mặt Snape. "Cái kia... Snape, tôi nghĩ mình cần mượn phòng tắm của anh một chút."

"Được." Yên lặng nhìn đối phương một hồi, Snape hơi nghi hoặc, ông tưởng tên Chó Ngốc này sẽ nhảy dựng lên đòi quyết đấu với ông chứ. Dù sao quan hệ của họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng nhìn dáng vẻ... Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là ông đè đối phương... Lấy tính cách của Chó Ngốc, chẳng lẽ không nên xông lên ném một tá ác chú vào ông sao? Nhưng vì sao sắc mặt vừa rồi của Chó Ngốc lại phức tạp, cái gì cũng có, nhưng lại không có tức giận?

Cố gắng ngồi dậy khỏi giường, Sirius bỗng nhiên nhớ ra hình như ông chưa có mặc gì cả. Sirius từ trước đến nay da mặt dày khó có khi đỏ mặt, mất tự nhiên nửa ngày, cuối cùng vẫn bất chấp tất cả, bọc chăn đi vào phòng tắm. Nhưng hai chân vừa mới bước đi, nỗi đau xé rách phía sau làm ông suýt nữa ngã xuống đất. Trong nháy mắt, Sirius thành công đen mặt. Âm thầm nguyền rủa thề sau này sẽ không bao giờ uống nhiều rượu như vậy nữa, mà dù có uống thì cũng phải có Remus ở bên. Nhưng mà, cái tên Snape kia nhìn qua rất gầy, sao giờ hoàn toàn nhìn không ra dấu vết say rượu với... Say rượu loạn tính? Sao ngược lại người đau muốn chết lại là ông?

Thật ra ngay lúc Sirius đứng dậy, Severus đã muốn mở miệng, nhưng thấy đối phương đau đến nhe răng trợn mắt, giáo sư Độc Dược trước giờ lạnh băng nháy mắt hoảng loạn. Ông biết sau khi say rượu, sức lực của mình nhất định không nhỏ, Merlin cũng đâu thể trông cậy vào người say có thể biết cái gì gọi là một vừa hai phải, càng đừng hy vọng hành động có thể dịu dàng một chút. Severus mơ hồ nhớ tối qua, ông như kẻ điên, muốn phát tiết toàn bộ thống khổ, phẫn nộ, bi thương. Không cần nghi ngờ, Chó Ngốc đã thành đối tượng xui xẻo, bị ông say rượu cưỡng ép phát tiết.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Severus phát hiện hô hấp của mình không ổn định. Trên đường từ tiệc tối vội vàng chạy về đây, ông hoàn toàn không biết sao mình lại vội rời đi như vậy, nhưng ông thật sự không muốn ở trong bữa tiệc vui vẻ tự hỏi toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua. Lúc ông vội trở về, phát hiện Chó Ngốc còn chưa có tỉnh, ông thừa nhận bản thân rất hoảng loạn, hoàn toàn không biết làm sao. Nhờ phúc tên điên não tàn Voldemort kia, đám Tử Thần Thực Tử chưa bao giờ thiếu giải trí, bạn giường cũng là một trong số đó. Severus biết rõ Chó Ngốc bị ông làm đau rồi, huống chí lúc ông tỉnh dậy, do quá mức khiếp sợ nên thậm chí còn chưa có rửa rạch cho Chó Ngốc.

May là trường còn chưa dạy học trở lại. Nghĩ đến trạng thái mất hồn mất vía, bồn chồn ban ngày của mình, Severus xui xẻo nhận ra nếu mang trạng thái này đi dạy, chỉ sợ ông làm nổ vạc ngay trước mặt đám quỷ con kia. Ra khỏi phòng ngủ, Severus tìm trong tủ thuôc, lấy Thuốc Giải Rượu, Thuốc Trị Thương và Thuốc Khôi Phục Sức Lực ra, cầm trong tay nhưng lại không biết lát nữa nên mở miệng thế nào với Chó Ngốc. Nói sao đây? Chẳng lẽ muốn ông nói với Chó Ngốc rằng, rất xin lỗi, đêm qua tôi quá thô bạo, anh trị thương trước rồi chúng ta nói chuyện sau à?

"Sev... Snape, xin lỗi, tôi không có lấy quần áo..."

Nghe được giọng nói mất tự nhiên ẩn chứa bất lực của Chó Ngốc, Severus không hiểu sao ông lại kỳ quái thế, lấy tính tình của mình, không phải nên lập tức phun nọc đáp lễ sao? Buồn bực nhớ ra sau khi tỉnh lại, hình như ông đã thuận tay mang quần áo của Chó Ngốc đem đi giặt, Severus đành phải tìm trong tủ quần áo của mình, lấy ra một bộ quần áo.

"Mở cửa." Cầm đồ đi tới, Severus xây dựng tâm lý không kém gì khi đối mặt với Voldemort mới làm giọng nói không có vẻ quái dị.

Cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ, sau đó từ cái khe đó, một bàn tay vươn ra. Severus nặng nề nhét quần áo vào cái tay kia, thở phì phì xoay người ngồi trên mép giường. Hừ, còn có chỗ nào ông chưa thấy qua sao? Có cần phải mất tự nhiên đến độ chỉ mở ra một khe nhỏ như vậy không? Trong đầu bỗng nhiên hiện ra ý nghĩ này làm Severus kinh sợ. Vì sao ông lại có suy nghĩ như thế? Lấy quan hệ giữa ông và Chó Ngốc, chỉ mở một khe nhỏ như vậy mới là bình thường, không phải sao? Nhưng mà, hình như từ lúc Chó Ngốc mượn phòng tắm, ông còn cho phép đã bất bình thường rồi, phải không? Huống chi ông còn lấy quần áo của mình cho kẻ thù không đội trời chung mượn?

Severus rối rắm không ngừng phủ định bản thân, lúc này, Sirius cũng bước ra khỏi phòng tắm. Tiếng mở cửa vang lên, Severus theo phản xạ nhìn qua, tầm mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Sirius một tay xoa tóc, một tay mất tự nhiên kéo kéo quần áo trên người. Sirius cường tráng hơn Severus, thế cho nên quần áo của Severus mặc trên người ông có vẻ hơi chật, tóc còn nhỏ nước, không ít chỗ trên quần áo đều bị ướt đẫm.

Đột nhiên thấy miệng đắng lưỡi khô, Severus quay đầu đi, không dám lại nhìn Chó Ngốc. Sirius thở phào một hơi, lúc này đối diện với Snape làm ông có ảo giác như mình chưa mặc quần áo.

"Cảm ơn quần áo của anh, đợi mặc lại đồ của tôi, tôi sẽ giặt sạch trả lại sau." Đứng ở cửa phòng tắm, Sirius không biết mình nên ra ngoài hay nên ngồi xuống. Phòng của giáo sư Độc Dược đương nhiên đơn giản đến cực hạn, ngay cả một cái ghế còn chẳng có. Huống chi không khí trong phòng thật sự quá xấu hổ, Sirius chịu không nổi bầu không khí này, đành phải tìm chuyện để nói.

"Không cần, quần áo của anh... Không còn cách nào mặc lại nữa rồi." Nhớ tới bộ đồ rách nát mình thấy hồi sáng, Severus hiếm khi chột dạ. Ôi Merlin, đêm qua ông thật sự thô bạo đến trình độ đó sao? Quần áo của Chó Ngốc trông có vẻ chất lượng không tồi, bị xé thành dạng này, rốt cuộc ông điên cuồng đến mức nào? "Đêm qua..."

"Không sao hết, tôi hiểu mà, tại cả hai chúng ta đều say." Đột nhiên không muốn nghe Snape phát biểu câu gì về chuyện đêm qua, Sirius vội vàng cắt ngang lời đối phương, lựa chọn lờ đi nỗi đau nháy mắt lan tràn trong lòng. "Thật sự không sao hết, chúng ta đều là đàn ông, có thể hiểu. Anh... Anh cứ quên đi là được. Tôi... Tôi về trước đây."

Vội vã xoay người rời khỏi phòng ngủ, chạy đến trước lò sưởi trong tường, ném bột Floo vào hô lớn số 12 quảng trường Grimmauld, Sirius gần như chạy trối chết biến mất khỏi văn phòng giáo sư Độc Dược. Severus vẫn ngồi trên mép giường, hoàn toàn mất hồn. Chờ đến khi ông hồi hồn thì hầm chỉ còn lại có mình ông. Vừa rồi còn có hơi thở của một người khác, mà giờ chỉ còn lại mùi dầu gội còn lưu lại trong không khí. Ngơ ngẩn nhìn đống thuốc đặt trên mép giường, Severus đột nhiên thấy bóng dáng lảo đảo chạy như điên của Chó Ngốc quá chói mắt.

Lại ngồi thêm chút nữa, Severus mới đứng dậy cất đống thuốc về tủ. Nếu Chó Ngốc không cần, vậy ông cũng không cần thiết phải lãng phí thuốc men, không phải sao. Dù sao tên Sư Tử ngốc kia trước giờ luôn dư thừa tinh lực, ra Azkaban chưa được bao lâu mà đã có thể nhảy nhót tung tăng, vậy thì dù sáng chưa kịp thời rửa sạch cơ thể, còn ngủ cả ngày chưa ăn gì thì cũng đâu có gì ghê gớm, không phải sao. Đáng chết, chẳng lẽ ông đang lo lắng cho Chó Ngốc? Bỗng nhiên phát hiện suy nghĩ của mình đã chạy dài về hướng quỷ dị, Severus thất bại nằm liệt trên ghế dựa, đỡ trán, lại bắt đầu rối rắm.

- --

Trở lại nhà cũ, Sirius làm lơ tiếng thét chói tai của Kreacher, nhốt mình ở trong phòng, cho dù bụng trống rỗng, ông cũng không có ý định đi ra ngoài. Tuy lúc tắm ông đã dùng phép thuật xóa mấy dấu vết trên người đi, nhưng hiện tại, Sirius vẫn cảm thấy mấy nơi đã từng tồn tại những dấu vết đó vừa nỏng bỏng, mà cũng vừa lạnh băng. Lòng đau đớn co rút, nhưng lại không biết rốt cuộc vì sao.

Kỳ thật ở trong lòng Sirius, Severus Snape đã sớm không còn là kẻ thù không chết không ngừng từ lâu rồi. Hồi nghỉ hè, Sirius cũng đã nhận ra mình không có cách nào tiếp tục căm hận cái tên Slytherin dũng cảm kiêu ngạo này, Severus trả giá vì Lily và Harry làm ông không thể không tôn trọng, cũng không thể không chua xót. So với tên phản bội Peter, Sirius thừa nhận Snape có tư cách được ông tôn trọng, cũng có tư cách có được lòng tin và tình thương của Harry. Tuy ông vẫn thích đối nghịch với Severus, nhưng đó đã không phải vì căm hận, mà gần như chỉ xuất phát từ thói quen.

Những người quen trong ký ức đều đã thay đổi, có chết, có xa cách. Tất cả mọi thứ quanh người đều thay đổi, nhà cũ Black to như thế, thảm treo tường đại biểu cho một gia tộc huy hoàng, giờ chỉ còn lại bóng ma nặng nề. Nay Bellatrix đã chết, Narcissa cũng đã sớm sửa họ thành Malfoy, nhà Black thật sự chỉ còn lại có mình ông. Chỉ khi đối nghịch với Snape, ông mới có thể tạm thời quên đi tất cả, làm bộ như chưa từng có gì thay đổi, ông vẫn như cũ là cậu thiếu niên phản nghịch không hiểu chuyện kia.

Ồ, thì ra Severus Snape không biết tự lúc nào đã trở thành nhân chứng của ông, còn ông cũng là người chứng kiến đối phương im lặng trả giá. Hiện tại hai người đều đã đạt được ước nguyện, nhưng cũng đồng thời không biết tương lai nên làm gì. Hồi hè, rất nhiều lần ông chạy đến Đường Bàn Xoay, quấy rầy đối thủ cũ thích ở cạnh cái vạc, nhìn đối phương nhảy dựng lên quyết đấu với mình, ông tự dưng lại thấy Snape nổi giận phản kích thuận mắt hơn nhiều so với gương mặt âm u như chết trôi kia. Hơn nữa, không thể không thừa nhận, mỗi lần đứng cạnh vạc, Snape có cảm giác không thể tiếp cận, không phải vì thái độ lạnh băng, mà là vì trạng thái hoàn toàn đầu nhập vào Độc Dược của Snape.

Ngoại trừ Lily, có lẽ cũng chỉ có Độc Dược mới có thể có được ưu ái của cái tên Slytherin đa nghi cẩn thận kia đi? Chắc Snape cũng chỉ hiền lành với mình Độc Dược, dùng ánh mắt vui mừng tràn đầy tình cảm đối đãi đống thuốc đủ màu sắc khác nhau, đôi tay kia chỉ khi xử lý nguyên liệu Độc Dược mới có thể cẩn thận hiền hòa. Nhớ tới cảnh Snape và Lily làm bài tập trong thư viện ngày xưa, Sirius bất đắc dĩ thừa nhận, đối với Severus Snape, chỉ có Lily với Độc Dược là đặc biệt. Có lẽ hiện tại có thể thêm cả Harry nữa, nhưng thái độ của Snape với Harry càng giống như người thân trong nhà, về phần Harry có mái tóc tương tự James thì đã bị Snape hoàn toàn làm lơ.

Vậy còn ông thì sao? Tự dưng chạy đi tìm Snape uống rượu, còn uống say đến mức chẳng biết sao trăng gì. Mơ mơ hồ hồ lên giường với đối phương, hơn nữa còn là bên bị đè. Ở trong phòng tắm, sau khi dùng nước lạnh xối cho tỉnh, ông lại chẳng có tý cảm giác bị xâm phạm gì. Giống như ở trong tiềm thức, tình huống như thế cũng không có gì khó thể tiếp thu. Nghĩ đến bộ dạng Snape cau mày như muốn giải thích gì đó với mình, Sirius đột nhiên phát hiện, ông không muốn tiếp nhận bất kỳ lời giải thích nào. Tình nguyện đơn thuần dùng một câu say rượu loạn tính lấy lệ, kêu đối phương quên chuyện này đi, đồng thời cũng dặn bản thân hãy quên đi.

Nhưng mà, vì sao trong lòng lại chua xót và không cam tâm? Hoảng hốt ấn ấn thái dương, tay chạm vào mặt mới nhận ra ông đã khóc. Vì sao lại khóc nhỉ? Có gì đáng phải khóc đâu? Đường đường là một thằng đàn ông, hơn nữa còn là một Sư Tử Gryffindor anh dũng không biết sợ, sao lại vì việc nhỏ nhặt thế này mà khóc nhè cơ chứ?

Bụm mặt, Sirius làm thế nào cũng không thể ngừng khóc, cứ thế mơ mơ màng màng lâm vào hôn mê.

- --

Dựa theo kế hoạch, trường học cũng sắp khôi phục lại giảng dạy. Mấy học sinh rời khỏi Giới Phù Thủy đi tị nạn kia cũng đang lục tục về trường. Severus ngồi ở dãy bàn giáo viên, ăn bữa sáng không ra mùi vị gì, tùy ý quét mắt nhìn đám quỷ con cãi cọ ồn ào ở phía dưới. Poppy trước giờ luôn chú ý dinh dưỡng hôm nay lại không thấy tới ăn sáng, Severus hơi kinh ngạc nhưng cũng chẳng hỏi han. Chỉ là Severus phát hiện, Harry cũng không xuất hiện ở dãy bàn Slytherin, Draco che giấu rất khá nhưng ánh mắt vẫn hiện lên lo lắng.

"Chắc Harry về nhà cũ Black rồi, rạng sáng nay, Kreacher báo cho tôi Sirius phát sốt, hôn mê. Phu nhân Pomfrey và Harry đã về đó." Remus hình như biết Severus chú ý tới Harry không ở, ông làm như tùy ý nói một câu. Thật ra tối qua, thông qua tin tức từ Basilisk, Remus đã biết chuyện, bạn đâu thể trông cậy vào bọn nhỏ Hufflepuff có thể giữ bí mật, đúng không? Người Sói gian xảo chỉ hơi kinh ngạc thôi, sau đó mặc kệ không có chút để ý nào. Sirius không phải trẻ con, có gì phải lo lắng, không đúng sao.

Không có khả năng nói mình không bất ngờ, trong ấn tượng, Chó Ngốc dù có bị thương nặng vẫn tung tăng nhảy nhót thế mà lại sốt cao đến hôn mê?! Severus không tiếng động lau sạch áo chùng vì kinh ngạc mà không cẩn thận làm đổ cafe, tim lại đập loạn lung tung. Lấy năng lực của Poppy, không thể nào không tra ra nguyên nhân Chó Ngốc sốt cao, say rượu, túng dục, đối phương còn quá thô bạo. Ha, không cần nghĩ cũng biết Poppy sẽ nổi giận đến đâu, nhất định sẽ bắt Chó Ngốc uống một đống thuốc có vị quỷ dị. Còn con đỡ đầu thân ái của Chó Ngốc – Harry, nhất định sẽ điều tra kẻ nào cưỡng ép cha đỡ đầu của nó. Mà chuyện Chó Ngốc ở trong hầm của ông suốt một ngày một đêm, căn bản không thể gạt được một Xà Khẩu như Harry.

Nhớ tới tối qua trước khi Chó Ngốc chạy mất, nói ông hãy quên chuyện này đi, Severus nhíu chặt mày lại. Quên cái gì mà quên? Chuyện đó sao dễ dàng quên được? Chó Ngốc đáng chết, anh ta cho rằng mình là ai? Chẳng lẽ trong ấn tượng của Chó Ngốc, ông là kẻ yếu đuối không có dũng khí đối mặt với hiện thực sao? Đáng chết, chẳng lẽ Chó Ngốc không biết nên rửa sạch bản thân thật kỹ sao? Chẳng lẽ anh ta không biết anh ta mà bị thương thì rất dễ xảy ra vấn đề khác à? Còn Kreacher nữa, cứ luôn cảm thấy tên Gia Tinh kia tuy hơi điên, nhưng năng lực vẫn đáng yên tâm, chẳng lẽ không phát hiện chủ nhân của mình không ổn sao?

Càng nghĩ càng thấy tức, rất muốn vọt vào nhà cũ Black lôi cổ tên Chó Ngốc kia mắng một trận, Severus hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới mọi người trong đại sảnh đường hoặc to gan hoặc mịt mờ quan sát ông. Remus lén nhìn gương mắt cố giấu lo lắng của Severus, khẽ cong miệng lên. Tuy Severus vì tâm tình không tốt mà lại tự động phóng khí lạnh, dù Người Sói da dày không thấy bối rối gì, nhưng đám học sinh trong đại sảnh đường có rất nhiều đứa cúi thấp đầu xuống, cố ăn cho thật nhanh.

Dumbledore nhìn sắc mặt Severus, cười rất không phúc hậu. Ồ, Severus, nếu cậu phát hiện toàn bộ giáo viên và học sinh đều đã biết chuyện của cậu với Sirius, vậy thì cậu sẽ biểu hiện thế nào đây? Ha ha, nhất định là khó chịu phóng hơi lạnh khắp nơi, điên cuồng trừ điểm, thật là một Slytherin khó tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play