Nghe xong Tử Thần Thực Tử hội báo, Voldemort hoàn toàn nổi điên. Sau vài lần tấn công Muggle đều thất bại, lượng Tử Thần Thực Tử vốn không nhiều lắm bị tổn thất không ít. Rốt cuộc những tên Muggle kia làm thế nào phát hiện ra được, làm sao chúng đánh bại được tay sai Tử Thần Thực Tử? Chẳng lẽ Giới Phù Thủy đã hợp tác với giới Muggle rồi sao?

Nghĩ tới Giới Phù Thủy, Voldemort lại bùng lửa giận. Hắn chưa từng ngờ tới mấy tên quý tộc đã từng theo đuổi hắn giờ lại coi hắn là sự sỉ nhục của Slytherin, càng không ngờ Fudge mềm yếu vô năng cũng dám ngoan cố chống lại mình. Vấn đề linh hồn và pháp lực đã khiến Voldemort khủng hoảng sẵn rồi, mà nay toàn bộ Giới Phù Thủy kêu gào muốn tiêu diệt hắn làm hắn vừa kinh vừa giận. Nắm chặt đũa phép do Peter tìm cho mình, Voldemort ngồi trong phòng, lý trí còn sót lại điên cuồng chuyển động.

Nơi này là một biệt viện khác của gia tộc Lestrange, cách London không xa nhưng vì ở gần thành phố của Muggle nên ít người chú ý. Từ cửa sổ, Voldemort có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài phòng. Giờ đang trong tháng 12, sao trên trời hiện lên rất ít. Không biết vì sao, Voldemort bỗng nhiên nhớ tới căn phòng hắn ở hồi còn trong trại trẻ mồ côi. Hình như lúc ấy hắn cũng thế này, ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời suốt đêm, tưởng tượng chung quy sẽ có một ngày hắn sẽ đứng ở vị trí cao hơn bất kỳ kẻ nào, trả thù lại tất cả những kẻ đã từng nhục mạ bắt nạt hắn, bắt mọi người phải dùng ánh mắt cung kính nhìn mình.

Voldemort không hối hận những chuyện hắn đã làm trong trại trẻ mồ côi, cũng không hối hận vì đã làm Dumbledore nghi kỵ và phòng bị, hắn chỉ cho rằng nếu mình làm việc cẩn thận hơn nữa, có lẽ đã không bị cặp mắt màu lam đáng ghét kia nhìn chằm chằm mỗi giây mỗi phút. Voldemort vẫn còn nhớ tâm tình phức tạp, kiêu ngạo, tự hào, thống hận, phẫn nộ của hắn khi phát hiện ra mình là con cháu của Slytherin. Ấn tượng mà cả nhà Gaunt để lại cho hắn chỉ có đáng khinh và nghèo hèn, thế mà một gia tộc như thế lại là hậu duệ của Slytherin vĩ đại. Hắn không thể chịu được dòng máu cao quý cổ xưa như vậy lại rơi vào hoàn cảnh nghèo túng đến mức đó, cho nên hắn đã xóa sạch dấu vết tồn tại của họ.

Về phần bốn Nhà Sáng Lập nói hắn căn bản không phải con cháu của Salazar Slytherin, đối với Voldemort mà nói, chuyện đó không quan trọng. Thiên phú Xà Ngữ không thể bị xóa đi được, chỉ dựa vào lời của một người chết thì không có cách nào khiến Voldemort hoài nghi huyết thống của mình. Ai biết đó có phải là quỷ kế của Dumbledore hay không đâu, vì các chân dung trong Hogwarts không thể cãi lại lệnh của Hiệu Trưởng. Bốn Nhà Sáng Lập thì thế nào, chỉ cần là chân dung thì không đáng tin. Vuốt ve cây đũa phép trong tay, Voldemort nhớ Ollivander từng nói qua, hắn sẽ làm chuyện lớn. Đúng vậy, hắn đúng thật đã làm ra chuyện lớn, khi còn chưa tốt nghiệp đã được các quý tộc Slytherin ủng hộ.

Không biết thế nào, Voldemort lại nghĩ tới lời châm chọc hôm đó của thằng nhóc Chúa Cứu Thế. Chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Dumbledore, một thằng nhãi dựa vào người mẹ hy sinh mới sống sót, thế mà dám cười nhạo hắn! Voldemort vĩ đại không có gì không làm được, vĩnh viễn bất bại, hắn sẽ càng ngày càng mạnh hơn, nhất định sẽ giết được Dumbledore đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về hắn! Về phần thằng nhóc Chúa Cứu Thế kia, hừ, cho nó đi làm tế phẩm với Dumbledore vì sự nghiệp vĩ đại của hắn đi. Cái lời tiên tri kia không phải nói trong hai người chỉ có một người có thể sống thôi sao, Chúa Cứu Thế nhất định phải chết trong tay hắn, phải trở thành hòn đá kê chân cho Voldemort vĩ đại.

"Chủ nhân, Bella nghe ngài sai bảo."

"Vào đi." Ngoài cửa, tiếng Bellatrix vang tới, Voldemort thoát khỏi suy nghĩ miên man. Nhìn người phụ nữ đã bị Azkaban cướp đi sắc đẹp, Voldemort thừa nhận có lẽ người phụ nữ này là người trung thành nhất trong đám đi theo hắn. "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Dạ rồi, thưa chủ nhân." Bellatrix cuồng nhiệt ngắm nhìn Voldemort, bà ta cảm thấy tế bào toàn thân đang kêu gào muốn thấy máu, muốn giết tất cả những con sâu dám ngăn cản chủ nhân.

"Xuất phát đi. Lão Ong Mật sẽ không ngờ chúng ta còn dám dùng con đường bí ẩn tiến vào Rừng Cấm kia, lão ta luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của lão. Voldemort sẽ khiến lão nhận ra, lão chẳng hề khống chế được bất kỳ thứ gì!"

- --

Chờ cơ thể khôi phục hoàn toàn, Harry và Draco bắt đầu khẩn trương tham gia công tác chuẩn bị chiến tranh. Họ đã đàm phán thành công với Thủ Tướng Muggle, mấy khu dân cư Muggle bị tấn công vài lần đều đạt được kết cục hoàn mỹ, bắt giữ không ít Tử Thần Thực Tử không kịp chạy hoặc có ý định phản bội. Hai ngày trước, công tác bảo vệ Hogwarts cũng đã hoàn thành, nhóm học sinh ở lại dưới sự chỉ bảo của giáo sư Lockhart và giáo sư Flitwick tiến bộ rất lớn. Đề ngừa vạn nhất, các học sinh năm 7 đã chuẩn bị ổn thỏa đường thoát hiểm, nhóm Gia Tinh phụ trách giám sát các con đường bí mật và hộ tống học sinh.

Chạng vạng hôm nay, Harry đứng trên tháp Thiên Văn quan sát toàn bộ Hogwarts. Nơi nay là nơi cậu xây dựng ước mơ của cậu, là ngôi nhà duy nhất ở kiếp trước, đồng thời cũng là nơi cậu hy sinh tất cả để bảo vệ. Kiếp trước, chuyện Hogwarts bị tàn phá trong chiến tranh vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Harry. Cho dù hậu chiến, cậu có chủ trì xây dựng lại lâu đài này, nhưng vẫn không thể nào xóa đi nỗi đau tận sâu trong linh hồn khi thấy một Hogwarts rách nát. "Hogwarts, ngôi nhà của các phù thủy nhỏ tuổi, giờ đây tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai đến phá hủy nơi này."

Gần đây Harry đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, một động tĩnh rất nhỏ cũng có thể làm cậu nháy mắt bừng tỉnh. Ngoại trừ tấn công khu dân cư Muggle, Voldemort gần như không có động thái gì khác, nhưng Harry tin chắc tên điên đó nhất định sẽ đến Hogwarts. Tuy không biết Rồng Hoàng Kim đã động tay động chân gì, nhưng lúc chiến đấu kịch liệt ở nghĩa địa, Harry phát hiện Voldemort có gì đó không ổn. Harry không nhớ rõ kiếp trước cậu từng đánh nhau với Voldemort bao nhiêu lần, nhưng có lẽ hiện giờ người hiểu cách chiến đấu của hắn nhất không phải là Dumbledore mà là cậu. Bởi vậy, Harry phát hiện mỗi lần Voldemort sử dụng phép thuật hắc ám cao cấp, hắn luôn dừng một chút, chỉ trong nháy mắt thôi, giống như đang chịu đựng gì đó.

Căn cứ vào Hagrid và Remus ngầm hỏi, Voldemort cũng không liên lạc với nhóm Người Khổng Lồ và Người Sói, chỉ là không biết tại vì thời gian quá hấp tấp hay tại đang vướng chuyện khác. Harry lại cảm thấy, hình như cả linh hồn và pháp lực của Voldemort đều xảy ra vấn đề, khiến hắn không thể phân tâm. Cạnh Voldemort không có bậc thầy Độc Dược hay phù thủy ánh sáng, ngay cả Tử Thần Thực Tử cũng không còn bao nhiêu. Cho dù có gia tộc Lestrange toàn lực ủng hộ, Voldemort cũng đang trong hoàn cảnh xấu hổ không có ai trợ giúp. Huống chi hiện tại, toàn bộ Giới Phù Thủy đều kêu gào muốn tiêu diệt hắn, chỉ sợ tên điên kia sẽ phát điên đến mức rớt mất lượng lý trí ít ỏi còn sót lại rồi.

Nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió từ Rừng Cấm thổi tới, Harry cười nhàn nhạt. "Voldemort, lúc này đây tôi muốn xem xem ông có thể tạo ra động tĩnh lớn đến đâu. Linh hồn bị thương nặng chưa lành, pháp lực lại xảy ra vấn đề, bên cạnh không còn bao nhiêu người, chỉ sợ dù ông có muốn dụ dỗ Người Sói và Người Khổng Lồ thì cũng không phân ra được người. Hiện giờ, kẻ duy nhất có thể bị ông khống chế, chắc chỉ còn mỗi Giám Ngục đi. Kiếp trước ông khiến Giới Phù Thủy bị tàn phá nặng nề, kiếp này tôi sẽ đòi lại hết."

"Harry."

Harry mở mắt ra thì thấy Draco đứng ở cầu thang, mỉm cười nhìn cậu tự lúc nào. "Draco, nếu tối nay chính là ngày quyết chiến, bồ sẽ nghĩ đến điều gì?"

Đi tới xoa xoa đầu Harry, Draco cong khóe miệng lên. "Mình sẽ nghĩ Voldemort đúng thật xui, trở về hoành tráng thế mà chưa làm được cái gì đã xong đời. Còn tụi mình có thể hưởng thụ cuộc sống học sinh bình thường được mấy năm."

"Đúng vậy, nói thật là mình đúng là chưa từng được hưởng thụ đời học sinh bình thường đâu. Hồi còn làm Hiệu Trưởng, nhìn đám học sinh cãi nhau ầm ĩ mỗi ngày, mình sẽ luôn nhịn không được ghen ghét bọn chúng." Cầm lấy tay Draco, Harry cũng cười cong mắt. "Biết không, có đôi khi mình dùng Thuốc Đa Dịch biến thành trẻ con, chơi với đám học sinh. Nhưng lần nào cũng bị Hermione tóm được, ép về phòng Hiệu Trưởng xử lý đống văn kiện đáng ghét kia."

"Nói đi phải nói lại, Hermione sau này còn nghiêm khắc hơn cả giáo sư McGonagall, có đôi khi thấy bồ ấy, mình lại thương thay cho đám nhỏ Gryffindor. Giáo sư McGonagall tuy hơi nghiêm khắc, nhưng ít ra vẫn còn hiền chán so với Hermione."

"May là bồ không để bồ ấy biết suy nghĩ này, không thì bồ sẽ rất xui xẻo. Mình cá chắc Neville sẽ nghe lời Hermione, biến Phủ của bồ thành nơi chứa đầy thực vật nguy hiểm."

Nhớ tới lưới Sa Tăng biến dị trong Phủ Malfoy kiếp trước, khóe mắt Draco nhịn không được run rẩy. "Mình dám cá Neville vẫn luôn là người có bụng dạ đen tối, bồ cũng không biết cái lưới Sa Tăng biến dị do bồ ấy đào tạo ra quỷ dị đến đâu đâu. Có một lần, khách lạc đường tới hoa viên, bị mấy cái dây đó quấn lên, chờ đến lúc mình tìm được người đó, thật không đành lòng nhìn thảm trạng của người ta. Ừ, đúng vậy, tính mạng không gặp nguy hiểm. Neville nói thế nào nhỉ? À, là sẽ làm kẻ xâm nhập quyết tâm không bao giờ bước vào Phủ Malfoy. Quả thật như lời cam đoan kia, sau này vị khách đó vĩnh viễn không bao giờ dám tới Phủ của mình chơi nữa."

"À, mình biết, lúc Neville thí nghiệm, mình có đứng xem mà. Bọn nhỏ Hufflepuff vô cùng hài lòng vui sướng ghi chép lại các mảnh đất an toàn, còn tụi nhỏ Ravenclaw thì quyết định nghiên cứu tập tính của lưới Sa Tăng biến dị, đám nhỏ Slytherin và Gryffindor thề không bao giờ dám chọc Neville." Nhớ tới tình cảnh mình thấy lúc thí nghiệm, Harry cũng run rẩy khóe miệng. "Draco, bồ nói đi, sao tụi mình lâu như vậy mới phát hiện Neville xấu bụng đến thế?"

"Ai mà biết được, có khi là được Hermione bồi dưỡng ra cũng nên. Được rồi, giờ đang là mùa đông, đứng ở chỗ này lâu vậy bồ không sợ bị cảm sao."

Đang tính rời đi, Harry bỗng nhiên thấy bên trong Rừng Cấm có cái gì đó sáng loang loáng. Kéo lấy Draco, Harry không biết nên gọi mình là nhà tiên tri hay là miệng quạ đen nữa. "Draco, bên trong Rừng Cấm có động tĩnh, e là đêm nay sẽ là đêm quyết chiến thật."

Draco trợn mắt trắng, tuy nhiên trong lòng lại lén lút chờ mong. Sau khi nhờ Gia Tinh đi báo cho Dumbledore, hắn liền cùng Harry chạy tới Rừng Cấm.

- --

Voldemort dẫn đám người Bellatrix cẩn thận tiến vào Rừng Cấm, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Đối với Voldemort mà nói, Rừng Cấm là nơi cực kỳ quen thuộc, hồi còn đi học, hắn thường trốn ở đây luyện tập phép thuật hắc ám. Mấy sinh vật huyền bí hèn mọn kia chưa bao giờ xuất hiện, chúng trước giờ luôn giữ thái độ thờ ơ bàng quan với nhân loại. Voldemort tin rằng, dù có bại lộ hành tung thì những sinh vật phép thuật đó cũng sẽ không báo cho Dumbledore biết chúng đã tới ngoài Hogwarts.

Tử Thần Thực Tử theo sau Voldemort không nhiều lắm, chỉ khoảng 40 người, trong đó các thành viên trong gia tộc Lestrange đều tham gia. Frank Lestrange hưng phấn đi theo đội ngũ, nghĩ đêm nay sẽ tận mắt thấy cái chết của Chúa Cứu Thế cùng đám tùy tùng của cậu, mỗi một dây thần kinh đều run lên kích động. Nỗi nhục phải chịu hồi mới nhập học, hôm nay cuối cùng cũng có thể trả thù rồi. Dù là tên Draco Malfoy trước giờ cao cao tại thượng thì cũng sẽ bị nó đạp, phải khóc thút thít xin tha dưới lòng bàn chân của nó. Ha, chỉ mới tưởng tượng thôi mà nó đã nhiệt huyết sục sôi!

Lúc sắp ra khỏi Rừng Cấm, Voldemort đột nhiên phát hiện phía trước có pháp lực dao động. Đặc điểm cẩn thận của Slytherin nhắc hắn dừng bước, sau một lát lại thấy làm gì có thứ gì có thể ngăn cản Voldemort vĩ đại được cơ chứ. Mặt rắn ngẩng lên, Voldemort dẫn đầu đi tới đường ra, thấy Chúa Cứu Thế và thằng nhóc Malfoy đã đứng sóng vai chờ hắn tự lúc nào.

"Ha, thì ra là ngài Mặt Rắn, chào buổi tối." Hấc cằm lên đầy hài hước, Draco chửi thầm Harry đúng là miệng quạ đen, nhưng hắn cũng cho rằng quyết chiến sớm diễn ra vẫn có thể xem là chuyện tốt. "Chỉ mang có vài người mà đòi đánh chiếm Hogwarts, ngài Mặt Rắn quá kiêu ngạo rồi. Xem ra ông đã quên đặc tính cẩn thận của Slytherin."

"Malfoy, mày kiêu ngạo không được bao lâu đâu, Chúa Cứu Thế nhất định sẽ chết trên tay chủ nhân vĩ đại." Người đầu tiên rống lên là Frank Lestrange, hiển nhiên thái độ khiêu khích của Draco chọc nó phát điên. "Mày cứ chờ đi, mày và cha mẹ mày sẽ phải khóc thút thít xin tha dưới chân chủ nhân."

Nghe thằng nhãi Lestrange nói, Harry rất muốn trợn mắt trắng, hỏi không có gì để nói hay sao mà một hai phải nói câu này. Phải biết Draco vẫn luôn vì Lucius kiếp trước bị Voldemort giết chết mà canh cánh trong lòng, dám nói câu này trước mặt hắn chả khác gì tự tìm đường chết. Thật đáng thương, luôn có những kẻ ngu xuẩn tự tìm đường chết, Harry âm thầm cảm thán.

Quả nhiên, nháy mắt sắc mặt của Draco liền thay đổi, vừa mới hài hước thì giờ đã thành lạnh băng đầy sát khí, đôi mắt màu xanh xám như băng tuyết nhìn chằm chằm nhãi Lestrange. "Phải không, Frank Lestrange, nhưng tao lại cảm thấy khả năng mày khóc xin tha lớn hơn đấy."

"Đủ rồi." Một tiếng gầm vang lên, Voldemort không thể chịu được bản thân bị lơ, rõ ràng hắn mới là nhân vật chính. "Bella, hành động theo kế hoạch. Về phần Chúa Cứu Thế và nhóc Malfoy, Voldemort vĩ đại sẽ tự tay giết chúng."

Theo mệnh lệnh, Bellatrix mang đám Tử Thần Thực Tử đi về lâu đài Hogwarts, thằng nhóc Lestrange trước khi đi còn hung tợn trừng Draco một cái.

"Giờ thì không còn ai tới quấy rầy nữa. Harry Potter, ta đã biết lời tiên tri kia, mà người chết chỉ có thể là mi." Lời còn chưa dứt, Voldemort đã giành trước phóng bùa chú.

- --

Bellatrix cầm đầu mang nhóm Tử Thần Thực Tử tới bãi đất trống trước lâu đài thì gặp phải phiền toái lớn, cặp sinh đôi dẫn dắt các cầu thủ Quiditch đảm nhận phòng tuyến thứ nhất ở đây. Đủ loại bẫy rập làm đám Tử Thần Thực Tử khổ không thể tả, trên không trung còn có vô số quả cầu phép thuật rơi xuống quấy nhiễu động tác của họ. Tuy mấy bẫy rập với quả cầu phép thuật không giết được ai, nhưng sức chiến đấu của Tử Thần Thực Tử bị suy yếu nghiêm trọng, nguyên áo chùng màu đen bị rách tung tóe, ngoại trừ Bellatrix vẫn hùng hổ ra, những tên còn lại đều cảm thấy mệt mỏi. Cặp sinh đôi tóc đỏ còn cười nhạo chúng không ngừng, kẻ xướng người họa chọc Bellatrix tức đến dựng tóc.

Vất vả lắm mới qua được bãi đất trống tới cửa chính lầu đài, nhưng chưa kịp vui mừng, đám Tử Thần Thực Tử lại dính vào một tràng phiền phức khác, các loài cây đặc biệt có khả năng tấn công do giáo sư Sprout trồng làm bọn chúng học được thuộc tính che giấu của Hufflepuff. Rõ ràng mấy cái cây này trông giống lưới Sa Tăng, trông chẳng có lực sát thương gì, nhưng lại khó chơi đến lạ, dù có dùng Lumos hay bất kỳ bùa chú tạo lửa gì cũng vô dụng. Những dây mây quỷ dị vụn vặt chui vào chân áo chùng, trèo lên khắp người Tử Thần Thực Tử, loại xúc cảm trơn trượt lạnh băng này làm lưng bọn chúng phát lạnh.

Giáo sư Sprout mang một vài học sinh đứng bên cửa sổ lầu hai, mỗi học sinh đều cầm giấy bút ghi chép gì đó, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn đám Tử Thần Thực Tử bị trói kia. Hai mắt giáo sư Sprout sáng ngời lạ thường, chỉ vào những tên đó, miệng nói gì đó không biết, nhưng các học sinh kia vì lời nói của giáo sư mà càng thêm hưng phấn và cuồng nhiệt. Cuối cùng, Bellatrix chịu không nổi, trong cơn tức giận dùng phép thuật hắc ám gia truyền nhà Black tạo ra một ngọn lửa giải quyết hết đám cây đáng ghét kia.

Đám Tử Thần Thực Tử tưởng cuối cùng cũng đã có thể xông vào cửa chính thì lại hoảng sợ phát hiện, các thành viên của Hội Phượng Hoàng không biết đã xuất hiện trước cửa tự lúc nào. Theo Dumbledore xuất hiện ở cửa chính có giáo sư Độc Dược, giáo sư Flitwitck và giáo sư McGonagall, ngoài ra còn có Lucius Malfoy, Sirius Black, Gilderoy Lockhart và Remus Lupin. Bầu trời đen nhánh nháy mắt được đèn đuốc sáng trưng trong lâu đài chiếu sáng.

"Bellatrix, cô sẽ phải trả giá lớn vì dám tổn thương đến con đỡ đầu của tôi!" Sirius điên cuồng hét lên, trong đôi mắt màu xám giống với Bellatrix tuôn ra ngọn lửa hận thù và điên cuồng, e rằng đây là lần đầu tiên mọi người được thấy một mặt Black của Sirius.

Nhìn hai người Black điên cuồng đấu nhau, Remus cười rất hiền hòa nhưng lại quỷ dị không nói nên lời. Tìm trong đội ngũ Tử Thần Thực Tử, đôi mắt màu nâu của Người Sói nháy mắt sáng ngời lên. "Peter, mi cũng nên trả giá vì lòng phản bội của mình rồi. Đừng mơ trốn, lần này dù mi có biến thành chuột thì cũng trốn không nổi đâu." Nói xong, ông liền nhằm vào kẻ phản bội đang hoảng hốt kia.

Severus cũng nhằm vào Peter, ông vẫn luôn chờ đến giờ phút này, được tự tay giết chết tên khốn phản bội Lily. Peter vốn không phải là phù thủy giỏi chiến đấu, đối mặt với bậc thầy phép thuật hắc ám cùng với một Người Sói phẫn nộ, hắn rất nhanh bại trận. Tính biến thành chuột bỏ chạy thì lại bị trúng một bùa hôn mê do Lockhart canh chừng ở bên ném ra. Các cầu thủ Quiditch xoay quanh trên bầu trời từ nãy giờ lập tức lao xuống, bắt con chuột bị cây của giáo sư Sprout trói chặt đi. Từ ánh mắt vui sướng thương hại của hai cầu thủ Quiditch kia, xem ra kết cục của con chuột này sẽ còn xui xẻo hơn cả cái kết bị Giám Ngục hôn.

Chỉ sợ đây là lần đầu tiên Lucius Malfoy không thèm để ý đến bề ngoài ưu nhã hoa lệ, chỉ thấy ông như ánh bạch kim xuyên qua đám Tử Thần Thực Tử. Arthur Weasley tóc đỏ mập mạp phúc hậu mấy lần xuất hiện bên cạnh bóng tóc bạch kim, một bên đấu lại Tử Thần Thực Tử, một bên khiêu khích đối thủ của mình, thi đấu xem ai đánh bại nhiều Tử Thần Thực Tử hơn. Giáo sư McGonagall chiến đấu cách họ không xa, nghe được đối thoại của họ, khóe mắt điên cuồng run rẩy, bà vẫn luôn biết hai người kia là kẻ thù không đội trời chung, nhưng tình huống chiến đấu phối hợp ăn ý kết hợp khiêu khích vui đùa này là sao?

Giáo sư Flitwick ỷ vào dáng người thấp bé, luôn tự dưng xuất hiện đả kích mãnh liệt đám Tử Thần Thực Tử. Các thành viên Hội Phượng Hoàng như Moody, Kingsley kinh ngạc phát hiện, vị Chủ Nhiệm Ravenclaw động tý là xỉu trong ấn tượng rõ ràng là một chiến sĩ trâu bò, mà vị chiến sĩ này vừa tấn công người ta vừa nói cái gì mà "Ôi Merlin, quá đáng sợ"... Kingsley nhịn không được chửi thầm, xem ra các giáo sư ở Hogwarts chẳng có ai bình thường cả, ai cũng quỷ dị muốn chết.

Dumbledore và Grindelwald đã chạy tới Rừng Cấm, hai cụ thật sự không yên tâm hai đứa nhỏ Harry và Draco kia. Trước lâu đài, số lượng Tử Thần Thực Tử đã giảm gần một nửa, Bellatrix thừa dịp sơ hở phóng ra dấu hiệu Hắc Ám lên bầu trời, kêu gọi đám Giám Ngục đã bị Voldemort thu phục. Thấy Giám Ngục tới, Sirius càng thêm điên cuồng, cảnh tượng tuyệt vọng không thấy ánh mắt trời trong Azkaban lại một lần nữa hiện lên trong đầu ông. Blaise, Hermione, Neville, Pansy và Ron mang một đám học sinh năm 6, năm 7, chạy đến cửa chính cùng nhau phóng Bùa Hộ Mệnh, trợ giúp cho người lớn đang chiến đấu kịch liệt không rảnh tay.

Có Thần Hộ Mệnh gia nhập, nhóm phù thủy thành niên lại lần nữa toàn tâm toàn ý đầu nhập vào chiến đấu. Nhóm Gia Tinh ôm một đống thuốc bổ sung pháp lực đứng ở sau lưng nhóm Blaise, đảm bảo bọn nhỏ sẽ không ngã xuống vì tiêu hao pháp lực quá lớn, đồng thời còn có một vài Gia Tinh lo lắng nhìn chằm chằm vào cuộc chiến bên ngoài, tùy lúc chuẩn bị vọt ra đưa người bị thương về lâu đài. Phu nhân Pomfrey, phu nhân Flamel và Narcissa canh giữ ở cửa, chuẩn bị sẵn sàng chữa trị cho những bệnh nhân được Gia Tinh cứu về.

Đột nhiên có một chùm sáng trắng bùng nổ, Giám Ngục bị một tầng sáng trong suốt ngăn trở, màn sáng chậm rãi bao phủ toàn bộ lâu đài, Giám Ngục liền vứt Tử Thần Thực Tử bỏ chạy. Bellatrix biết Hogwarts có pháp trận bảo vệ, nhưng ả không ngờ nó còn có thể đối phó được cả Giám Ngục. Thế là ả càng tức giận tăng mạnh tấn công, Sirius bị một bùa chú đánh trúng vai, mái chảy không ngừng. Narcissa thấy Sirius bị thương, đột nhiên bùng phát vọt vào chiến trường chắn trước người Sirius.

"Narcissa, ngay cả em cũng muốn phản bội chị!" Bellatrix điên cuồng gào thét, hai mắt đã hơi đỏ lên, sát khí bay ra bốn phía.

"Là cô phản bội dòng họ Black này trước, là cô phản bội huyết mạch thân tình! Vì sao không cứu Regulus, vì sao ngay cả chị Andromeda đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi mà cô vẫn không buông tha!" Narcissa cũng phẫn nộ, làm mọi người ở đây kinh ngạc, phu nhân gia chủ Malfoy luôn dịu dàng ưu nhã chưa từng điên cuồng đến thế bao giờ cả. "Black cổ xưa thuần túy hiện giờ chỉ còn lại mình Sirius mà thôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô hủy hoại dòng họ Black!"

Hai người phụ nữ điên cuồng mở ra một trận chiến kịch liệt, Sirius vội vàng cầm máu, lần nữa gia nhập vào. Ba người họ Black chiến đấu dữ dội đến mức ai ai ở đây đều nhớ kỹ dòng họ Black này, Black là điên cuồng, chấp nhất, cho dù có cùng huyết mạch, Black cũng sẽ vì mục đích của từng người mà bất chấp cả sống chết. Narcissa vứt bỏ hình tượng ưu nhã lịch sự của một phu nhân quý tộc, Sirius hoàn toàn để lộ mặt âm u điên cuồng của mình, Bellatrix bạo ngược hơn bất kỳ thời điểm nào. Cứ việc thực lực của Bellatrix cao hơn Sirius và Narcissa, nhưng từ Rừng Cấm tới đây, ả phải liên tục chiến đấu dẫn tới tiêu hao quá nhiều pháp lực và sức lực. Bởi vì mỏi mệt, Bellatrix cuối cùng bị Crucio của Sirius phát ra qua góc váy của Narcissa đánh trúng, hai mắt mở to ngã xuống đất.

Dù ả luôn thích dùng Crucio tra tấn người khác, dù ả cũng từng bị Voldemort dùng chính bùa chú này trừng phạt bản thân, nhưng lúc này đây, Bellatrix không hề hưởng thụ nỗi đau đó. Nhìn vẻ mặt phẫn hận mà đau khổ của Sirius và Narcissa, ả Tử Thần Thực Tử điên cuồng nhất này xuất hiện mê mang và khiếp sợ ngắn ngủi, nhưng cuối cùng vẫn quay về điên cuồng. "Chủ nhân, Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại bất bại! Ai cũng đừng mơ đánh bại chủ nhân!"

Vào giây phút Belltratrix kêu to bị Avada của Narcissa cắt đứt, Voldemort xuất hiện trên bầu trời khu đất trống, sát sau đó là Griffin và Quetzalcoatl uy mãnh, Dumbledore và Grindelwald cũng theo sau đó. Từ trên không trung, Griffin và Quetzalcoatl thấy được vẻ mặt đau khổ của Sirius và Narcissa, họ lại lần nữa điên cuồng tấn công Voldemort. Nhóm Tử Thần Thực Tử sợ hãi sửng sốt nhìn hai con thần thú tấn công mãnh liệt kia, cho dù có kẻ đã thấy hai thần thú này ở nghĩa địa ngày đó rồi nhưng chúng vẫn run rẩy. Mà nhóm bảo vệ Hogwarts lại phấn chấn tinh thần, thừa dịp Tử Thần Thực Tử mải khiếp sợ, đánh ngã thêm mấy tên nữa.

Bên cửa sổ lâu đài, các học sinh vẫn luôn chú ý chiến trường hoan hô cả lên, hai thần thú tượng trưng cho Sư Tổ, Xà Tổ trong truyền thuyết giúp chúng có niềm tin vững chắc rằng Hogwarts sẽ không thua. Bốn Nhà Sáng Lập xuất hiện trong khung chân dung đối diện với cửa sổ, vừa lo lắng vừa kiêu ngạo nhìn Harry và Draco chiến đấu. Càng ngày càng có nhiều học sinh năm 6 năm 7 vọt tới bãi đất trống, tham gia cuộc chiến vây bắt những tên Tử Thần Thực Tử còn lại. Các giáo sư như uống phải thuốc kích thích, đủ loại bùa chú điên cuồng nhằm về phía Tử Thần Thực Tử.

Trong hỗn chiến, gương mặt hình rắn của Voldemort dưới ánh đèn chiếu xuống trông dữ tợn, kinh hoảng và bừng bừng lửa giận, hắn không ngờ tới thực lực của hai thằng nhóc này đã đạt tới mức đó. Nếu không phải tại cơ thể trẻ con có hạn chế, có lẽ hắn căn bản không có cách nào kiên trì lâu đến vậy. Bởi vì không thể không sử dụng phép thuật hắc ám cao cấp, cho nên hắn cảm nhận được linh hồn của mình càng ngày càng đau, thậm chí có dự cảm xấu như sắp bị xé rách.

Một mặt khác, Griffin và Quetzalcoatl liên kết tấn công làm Voldemort không có cách nào để ý những chuyện khác, hắn vừa phải phòng ngự mà vừa phải tấn công, đồng thời còn phải đề phòng Dumbledore và Grindelwald đánh lén. Gần như mọi Tử Thần Thực Tử đều phát hiện, chủ nhân mà bọn chúng tung hô vĩnh viễn bất bại đã không có cách nào tiếp tục che dấu mỏi mệt và bất lực, mà đám người vây quanh chúng tấn công càng ngày càng điên cuồng. Dần dần trên bãi đất trống, vài Tử Thần Thực Tử cuối cùng tự động buông đũa phép xuống, hai tay chịu trói.

Chuyển biến này hiển nhiên làm Voldemort sợ hãi, khuôn mặt rắn giấu không được sát ý và phẫn nộ. Thừa dịp có khe hở, Voldemort ra tay giết chết một tên Tử Thần Thực Tử đầu hàng, đôi mắt đỏ y như ác quỷ từ địa ngục bò lên. Hiển nhiên hành động của hắn làm trái tim của những Tử Thần Thực Tử còn lại trở nên băng giá, ngoại trừ nhà Lestrange ra, còn lại đều đầu hàng. Lestrange lớn điên cuồng đương nhiên là vì người vợ mới bị giết của hắn, còn Lestrange nhỏ vẫn không tin Voldemort sẽ thất bại. Đáng tiếc, Blaise, Hermione, Ron liên hợp tấn công làm Frank Lestrange không đủ sức phản kháng, cuối cùng vẫn bị trúng đồng thời hai Bùa Hóa Đá và Bùa Ngủ, trước khi mất ý thức, nó nhìn thấy Neville đặt một gốc cây lạ hoắc bên cạnh nó.

"Harry Potter, Draco Malfoy, bọn mi sẽ phải hối hận! Voldemort vĩ đại bất bại!" Bị móng vuốt sắt nhọn của Griffin và cái đuôi vững chắc của Quetzalcoatl tổn thương đến bả vai, Voldemort chảy máu phẫn nộ điên cuồng hét lên. Cơ thể rất vả lắm mới có được chảy máu làm hắn sợ hãi, sợ chết lại lần nữa tràn vào linh hồn của hắn.

"Không, người hối hận chỉ có mình ông mà thôi." Harry lần nữa biến về hình người, chỉ vào Voldemort, bình thản nói, Draco đứng cạnh cậu, trong mắt toàn đạm mạc. Tuy chiến đấu lâu làm bọn họ hơi mỏi mệt, nhưng hiển nhiên hình thái Animagus giúp họ giảm tiêu hao đi rất nhiều, ít nhất là họ tiêu hao pháp lực và thể lực ít hơn rất nhiều so với Voldemort.

Harry, Draco, Dumbledore và Grindelwald vây quanh Voldemort, bốn người ăn ý tấn công làm hắn gần như chống đỡ không nổi. Tất cả mọi người bị cuộc chiến giữa họ hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, không ai để ý tới một con rắn nhỏ màu xanh sẫm chui ra từ trong bụi cỏ, bò về phía Voldemort.

"A!"

Voldemort hét thảm một tiếng, mọi người trơ mắt nhìn hắn điên cuồng vung vẩy tay, rồi lại trơ mắt thấy một con mãng xà trống rỗng xuất hiện ở bên cạnh hắn. Con rắn cắn phập vào tay Voldemort, thân thể cao lớn quấn chặt lấy hắn, đũa phép rơi xuống mặt đất, bị một bùa chú của Harry đánh bay đến nơi xa xa.

"Tom Marvolo Riddle đáng chết, mi dám lừa gạt thú cưng của Salazar Slytherin! Salazar căn bản không có con cháu, mi chẳng qua chỉ là huyết mạch của em gái ngài ấy cùng cái tên Gaunt không biết xấu hổ kia mà thôi! Gạt ta giết học sinh, hại ta bị phản phệ khế ước phải ngủ say vài chục năm!" Con rắn khổng lồ nhả tay Voldemort ra, ngẩng đầu rắn lên, dùng tiếng Anh tức giận mắng, vì thế, các giáo sư và Lucius giờ mới biết con rắn này chính là thú cưng của Xà Tổ ⸺ Tử Xà.

[Chẳng qua chỉ là một loài bò sát, mi thế mà dám bôi nhọ huyết thống của ta!] Voldemort ra sức giãy giụa nhưng không thoát ra được, phẫn hận dùng Xà Ngữ mắng, vừa nãy hắn có dùng Xà Ngữ ra lệnh Tử Xà buông hắn ra, nhưng trái lại lại bị quấn chặt hơn. Không rõ vì sao Tử Xà không nghe theo mệnh lệnh của mình, lại còn nghe được đối phương nói hắn không phải con cháu Xà Tổ, Voldemort đều tức đến phát nổ.

"Ha ha ha ha! Ta chỉ là bò sát? Hửm? Nói ta bôi nhọ huyết thống của mi? Hửm?" Mỗi một cái hửm, Tử Xà lại dùng sức xiết chặt Voldemort thành bánh chưng, trong đôi mắt màu vàng tươi toàn khinh miệt và lửa giận. "Còn dám dùng Xà Ngữ ra lệnh cho ta? Mi tưởng thú cưng của Salazar chỉ dựa vào Xà Ngữ là có thể sai khiến? Nếu không phải hồi trước mi dùng Imperio không chế ta mới tỉnh dậy, mi tưởng mi có thể bắt ta nghe theo mi sao?! Ta nói cho mi biết, ta vẫn luôn chán ghét đứa em gái điên của Salazar, mà mi, chẳng qua chỉ là con cháu của ả điên đó mà thôi. Tên Gaunt kia cũng là kẻ điên, mi là huyết mạch của hai tên điên đó!"

Tử Xà tức giận hoàn toàn làm lơ Voldemort giãy giụa, lôi cả tổ tiên hắn ra mắng luôn. Harry cười tủm tỉm tùy ý để Tử Xà lăn lộn Voldemort cho hết giận, còn không nóng không lạnh chen vào. "Ồ, Basilisk thật thông minh, Tom vốn dĩ là kẻ điên. Ngươi xem mặt ông ta đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn tưởng hủy dung chính mình là có thể càng giống rắn, động vật tượng trưng cho Slytherin hơn. Thật là, có biết nhóm Muggle nói gì khi thấy lệnh truy nã ông không, Tom? Ôi, Thượng Đế, người này đam mê hủy dung hay sao!"

"Xí, mặt mũi phù thủy bị ông ném hết, còn không biết xấu hổ nói mình bất bại!" Trong lúc mọi người phát ra tiếng cười nhạo vì câu nói của Harry, Draco khinh thường trợn mắt trắng, vẻ mặt hận sắt không thành thép tiếp tục trào phúng Voldemort.

"Không sai, mất mặt, mất mặt muốn chết! Thanh danh của Salazar đều bị mi phá hủy, đừng nói mi không phải con cháu ngài ấy, dù mi có là con của ngài ấy đi chăng nữa, ta cũng sẽ không cho phép một tên bại hoại như mi hủy hoại Salazar!" Tử Xà Basilisk há lớn miệng, cắn phập vào tim Voldemort. Răng nọc dài đâm xuyên qua cơ thể hắn.

Voldemort muốn giãy giụa, lại cảm thấy bản thân dần dần mất hết sức lực, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, ngay cả mắng chửi cũng không đủ sức làm. Harry và Draco lại đi tới, bắt đầu lấy Voldemort làm trung tâm, vẽ một pháp trận. Khi Basilisk rút răng nanh ra, nọc độc màu xanh phát sáng vẫn nhỏ ra ngoài, Seveurs từ xa thấy vậy liền xông tới, lấy một cái chai rỗng cẩn thận thu lượng nọc độc còn chảy đó vào, một giọt cũng không muốn lãng phí. Sirius cũng đã sớm đi tới, ông dám cá lúc Severus thu nọc, Tử Xà có trợn mắt trắng. Ngay cả Sirius cũng muốn trợn mắt, nhưng thấy vẻ mặt hiền lành chỉ có khi đối đãi với nguyên liệu Độc Dược kia, ông chỉ có thể nhún vai xoay người sang chỗ khác tìm phu nhân Pomfrey chữa thương cho mình.

Chờ đến lúc Basilisk buông Voldemort, bò ra ngoài pháp trận, Voldemort đã ngất xỉu. Harry đứng bên ngoài pháp trận, Dumbledore đứng cạnh cậu, cả hai cùng ếm thần chú pháp thuật ánh sáng cổ xưa, pháp trận theo đó phát ra chùm sáng màu trắng thuần đầy thần thánh. Mỗi một người ở đây đều cảm nhận được sự ấm áp như được Thần che chở kia, làm họ như biến thành trẻ con rúc vào lòng mẹ, ấm áp đến muốn khóc. Chờ chùm sáng tan hết, Grindelwald kiểm tra Voldemort, xác nhận cái tên đam mê hủy dung điên cuồng này đã chết thẳng cẳng, ngay cả mảnh vụn linh hồn cũng không còn. Tất cả mọi người hoan hô ầm ĩ, kích động ôm lấy nhau, khóc lóc thảm thiết vì trận thắng lợi này.

Harry dựa vào người Draco, tay nắm tay, nhìn nhau cười. Narcissa và Lucius cũng quên hết tất cả, ôm lấy nhau, trên mặt là tươi cười phức tạp. Sirius và Remus sóng vai đứng chung một chỗ, nước mắt chảy ra, nhưng miệng vẫn mỉm cười. Lockhart không chịu cô đơn đứng cạnh Remus, lần này phá lệ không bị bùa chú tấn công, vì thế ông tươi cười mừng rỡ như điên. Severus lẩm bẩm một mình, đôi mắt không biết đang nhìn về đâu. Dumbledore và Grindelwald cũng đứng cạnh nhau, Grindelwald duỗi tay tháo kính mắt của Dumbledore xuống, mà trong đôi mắt màu lam của lão Hiệu Trưởng tràn ngập ý cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play