Từ sau khi biết chân tướng, nỗi hận của Draco dành cho Ron Weasley không còn cực đoan như trước nữa, nhưng hắn vẫn không thể nào tha thứ cho hành động phản bội của y. Còn Harry vốn dĩ không có ý định trả thù gì, chỉ mong sống bình bình an an, không gặp chuyện nữa. Cho nên, khi tóc đỏ xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ Slytherin, chân thành xin lỗi toàn bộ học sinh Slytherin, Harry và Draco đã chấp nhận. Về phần tóc đỏ hứa sẽ quản tốt miệng của mình, không nói hươu nói vượn nữa, Harry rửa mắt mong chờ, Draco thì lại nở nụ cười giả trân, nói với tóc đỏ rằng hắn biết một loại bùa chú rất thích hợp với y, tên là Lời nguyền Khóa Mõm. Nhìn tóc đỏ nháy mắt biến sắc, Harry bất đắc dĩ lôi Draco đi. Blaise lại vô cùng tự nhiên vỗ vai Weasley, nghiêm túc dạy cho y Lời nguyền Khóa Mõm và tác dụng của nó, còn gợi ý nếu lúc nào đó Weasley cảm thấy không khống chế được bản thân thì có thể tự mình thử xem.
IQ của Weasley không cao nên hoàn toàn không hiểu được ý uy hiếp của Draco, chỉ cảm thấy y với họ cùng là năm nhất nhưng phép thuật y biết quá ít so với Draco và Blaise. Vì thế, Blaise liền gặp xui xẻo, mỗi ngày đều bị một tên tóc đỏ rực đi theo, quấn lấy hắn đòi hắn dạy phép thuật. Blaise nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao Weasley cứ nhất định quấn lấy hắn? Cuối cùng, anh chàng playboy bất đắc dĩ trực tiếp ném Weasley cho Neville và Hermione huấn luyện, nữ hoàng nhỏ tuổi cùng Neville bề ngoài rất bao dung liên kết với nhau phát tiết toàn bộ buồn bực từ chỗ Draco lên người tóc đỏ. Blaise vốn tưởng như vậy là đã có thể dọa tóc đỏ chạy rồi, kết quả, tóc đỏ từ đó gia nhập đội ngũ huấn luyện, mỗi ngày bị huấn luyện đến nửa sống nửa chết nhưng lại không biết mệt. Pansy khinh bỉ đánh giá Blaise từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, sau đó hỏi hắn, chẳng lẽ hắn không biết đặc điểm của Sư Tử là da dày, bị M, càng cản càng hăng sao? Trong lúc Blaise vừa kinh ngạc vừa buồn bực, Weasley đang nằm nghỉ ngơi gần đó cười ha hả, nói thì ra mọi người đã sớm biết ưu điểm của Gryffindor, Blaise nghẹn quá chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức mạnh, toàn tâm toàn ý vào đợt huấn luyện level địa ngục.
Cứ như vậy, thời gian trôi đi theo quá trình Harry và Draco liên thủ huấn luyện năm người, rồi năm người giãy giụa phản kháng, lại bị trấn áp, rồi tiếp tục phản kháng, mắt thấy còn một tuần nữa liền đến kỳ thi cuối kỳ, sau đó năm học đầu tiên sẽ kết thúc. Harry tuyên bố tạm ngừng huấn luyện, để mọi người có thời gian ôn tập chuẩn bị đi thi, Draco và Hermione lên kế hoạch ôn tập, cười như không cười tỏ vẻ rất chờ mong vào phiếu điểm của mỗi người. Weasley cầm bảng kế hoạch ôn tập, buồn bực than thà bị huấn luyện cũng không muốn thi cử gì hết, thế là được nhận kỹ năng đặc biệt của nữ hoàng Hermione – bị trấn áp bởi mấy quyển sách dày như gạch tẩn vào đầu. Thế là Phòng Yêu Cầu từ sân huấn luyện trở thành phòng ôn tập, Neville và Weasley tập điều chế Độc Dược, Blaise, Hermione và Pansy điên cuồng đọc sách, Harry và Draco nhàn nhã đánh cờ, thỉnh thoảng chỉ cho họ vài thứ.
"À phải rồi Harry, Quirrel làm gì mà còn chưa ra tay?" Đang đọc sách, Blaise đột nhiên nhớ tới Hòn Đá Phù Thủy, hắn bắt đầu nguyền rủa cái tên Voldemort đáng chết kia sao còn chưa đi trộm, tốt nhất khiến các giáo sư bận đến mức hủy kỳ thi đi.
"Chắc sắp rồi, không biết là trước kỳ thi hay thi xong rồi mà thôi. Nhưng cá nhân mình cho rằng, cái ngày trước kỳ thi là cơ hội tốt nhất, các giáo sư đều phải chuẩn bị cho buổi kiểm tra ngày hôm sau, rất khó có thể chú ý đến hắn."
"Vậy chúng ta không đi ngăn cản sao?" Sau khi gia nhập đội huấn luyện, Weasley cũng đã biết chuyện Hòn Đá Phù Thủy, chỉ là không biết trên đầu Quirrel còn có Voldemort. "Nếu thật sự giống lời bồ nói, vậy ít nhất chúng ta không cần phải thi cử."
Liếc qua cái vạc mà Neville đang đun, Draco thuận tay vứt một cái Bùa Khiên Bạc lên người Neville và tóc đỏ, tuy kiếp này Neville không đến nỗi trở thành sát thủ nồi vạc, nhưng vẫn thường xuyên tạo ra một ít tình huống kinh người. Chẳng lẽ thiên phú của Neville ngoại trừ thực vật thì còn có nổ vạc và hủy Độc Dược sao? "Cho dù lần này không cần thi thì các giáo sư cũng sẽ sắp xếp cho chúng ta thi lại. Weasley, nhận mệnh đi, chỉ cần Hogwarts còn thì không có khả năng hủy bỏ thi cử."
Harry vừa cười thầm vận mệnh làm bảo mẫu Độc Dược của Draco, vừa chỉ huy quân cờ ăn luôn một quân bên hắn, lại nhìn vẻ mặt "thà đi đánh nhau với Quirrel còn hơn đi thi" của Weasley, cậu lại bật cười. "Đến lúc đó mình với Draco sẽ đi cản hắn, các bồ cứ yên tâm thi cử đi."
"Harry, mình biết thực lực của tụi mình cách quá xa so với hai bồ, nhưng đó không phải lý do để tụi mình trơ mắt nhìn hai bồ mạo hiểm. Thi cử gì đó căn bản không thể sánh với an toàn của các bồ." Thở phì phò vỗ bàn một cái, Hermione đầu tóc rối tung do ôn tập hung hăng nhìn chằm chằm vào Harry, vì không đủ giấc mà dưới hốc mắt có quầng thâm nhàn nhạt, có cảm giác hơi đáng sợ. "Cho dù tụi mình chỉ có thể đứng nhìn thì vẫn tốt hơn là ngây ngốc chờ ở bên ngoài, mình chịu hết nổi cảnh phải vào bệnh thất thăm hai bồ rồi."
"Đúng đó, đúng đó, hơn nữa hai bồ cũng chưa chắc vừa đến khu vực cấm đã gặp Quirrel. Không phải nói mỗi một giáo sư đều bố trí một ải bảo vệ sao, sẽ có nơi cần dùng đến tụi mình. Hơn nữa, Parkinson nói rất đúng, đặc điểm của Gryffindor là da dày, chịu đánh tốt, bồ thấy rồi đấy, nơi này có một Gryffindor là mình, ít nhất đến lúc cần sức lực hay thịt lót thì mình cá chắc dùng tốt hơn Blaise."
Blaise buồn bực, sao hắn lại thua tóc đỏ được. "Sao bồ lại dùng tốt hơn mình được?"
"Ít nhất nếu phải làm thịt lót, mình nhiều thịt hơn bồ, tốt xấu gì ngã cũng không thấy đau." Nâng cánh tay lên, còn nhéo nhéo lượng thịt trên cánh tay, Weasley khinh bỉ quét qua cơ thể thon gầy của Blaise, trong lòng âm thầm cảm ơn bà mẹ thích lải nhải trong nhà cùng với đám Gia Tinh cần cù của trường.
Harry và Draco không có ý kiến gì với lời của Weasley, họ tiếp tục đánh cờ, hoàn toàn không tính ngăn cản Blaise và Weasley cà khịa nhau lần thứ n. Draco không thể nào hiểu được suy nghĩ của Blaise, làm gì mà thích đấu với tóc đỏ thế, từ đấu võ mồm đến đấu bùa chú, đấu dáng người đến cả màu da cũng không tha, cái gì có thể lôi ra đấu được đều lôi ra hết. Draco âm thầm cảm thấy hình thức này rất giống hắn và Harry hồi đi học ở kiếp trước. Nhưng vừa cảm thán, Draco đã thấy sởn gai ốc, chẳng lẽ Blaise coi trọng tóc đỏ rồi? Hắn dùng ánh mắt quỷ dị quan sát Blaise và tóc đỏ khịa nhau vui vẻ, càng nhìn càng thấy có vấn đề, càng xem càng thấy rợn da gà. Nhưng mà, lỡ Blaise coi trọng Weasley thật thì biết làm sao đây? Giữa hai người đó, từ tính cách, gia đình đến lập trường đều không giống nhau, hơn nữa, lỡ tương lai tóc đỏ lại phản bội như trong ký ức, người đau khổ nhất chỉ có thể là Blaise. Draco lo lắng sốt ruột quyết định chờ nghỉ hè dành chút thời gian, dò hỏi Blaise một chút, nhất định phải bóp chết nguy hiểm từ trong trứng.
Chờ mãi mà không thấy đối phương ra nước cờ tiếp theo, Harry nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy sắc mắt nghi ngờ sầu lo của Draco, nhìn theo tầm mắt của hắn, cậu thấy hai người kia vẫn đang cãi vui, không rõ rốt cuộc Draco đang lo lắng cái gì. Thật ra Harry đã sớm tách Weasley trước mắt với cái người ở kiếp trước thành hai người khác nhau rồi. Đối với những xa cách, tổn thương và phản bội kiếp trước, Harry cũng không cho rằng đó là lỗi của mình Ron. Nếu khi đó cậu xử lý thành thục hơn một chút, tinh tế hơn một chút, sớm phát hiện tâm tư của Ron và xử lý tốt thì có lẽ kết cục cuối cùng đã không tệ đến vậy. Hermione và Ron có lẽ sẽ không cãi nhau liên tục rồi đến mỗi người một nơi, thậm chí kết cục ngay cả người xa lạ cũng không bằng. Đương nhiên, cậu cũng sẽ không ngây thơ cho rằng, tình cảm từng có giữa Hermione và Ron nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió đến cuối đời, nhưng ít nhất cũng không nên đến mức ngay cả làm bạn cũng không thể. Nhớ tới Hermione sau khi chia tay với Ron đã một mình một người ngồi trên khán đài Quidditch khóc thảm thiết, Harry nhắc nhở bản thân kiếp này nhất định phải tìm được cho cô một người đàn ông có thể chăm sóc cô, hiểu cô, bảo vệ cô và làm bạn với cô.
"Nếu các bồ đòi đi thì phải hứa với mình một chuyện." Thu hồi suy nghĩ bay xa, Harry vẫn quyết định mang theo bọn họ, coi như là giúp họ chuẩn bị tâm lý, thuận tiện khuyến khích họ cố gắng đề cao thực lực của mình. "Tới đó rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, các bồ phải tự bảo vệ bản thân trước, bình an rời đi."
"Bởi vì Quirrel không chỉ có một mình. Hồi trước không nói vì tụi mình vốn không định cho các bồ đi cùng, cho nên không muốn dọa các bồ. Tuy Quirrel lúc đi dạy trông rất vô dụng, nhưng thực tế hắn chỉ đang ngụy trang. Chúng ta không biết thực lực thật sự của Quirrel, chưa kể kẻ giúp hắn chắc chắn không hề kém hơn hắn, nếu không thì không thể nào vào được trường rồi. Cho nên, các bồ chỉ cần tự bảo vệ bản thân là tốt rồi." Nhìn năm gương mặt này, Harry lại thấy khổ sở. Cậu không thích làm anh hùng gì cả, nhưng cậu càng không muốn có người bị thương vì mình. Voldemort là trách nhiệm mà cậu không thể trốn tránh, nhưng không có nghĩa là họ cũng giống cậu không thể không nhận trách nhiệm này. Ít nhất, Harry hy vọng bọn họ có thể bình an.
"Chính vì Quirrel không chỉ có một mình cho nên tụi mình mới càng muốn đi, không phải sao." Cười tủm tỉm kéo tóc đỏ xù lông về, Blaise hiếm khi dùng giọng điệu đứng đắn nói chuyện. "Lần trước, ở bệnh thất, mình đã từng nói rồi, mình là Slytherin, mình biết một khi đã lựa chọn thì phải có gan đối mặt với kết quả. Mình biết hai bồ sắp phải đối mặt với cái gì, cũng hiểu rõ nguy hiểm trong đó. Nhưng, bây giờ cái người mà hai bồ sắp đối mặt, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mình cũng phải đối mặt. Nếu sớm muộn gì cũng gặp phải, chi bằng sớm từ bỏ cuộc sống nhàn nhã, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Slytherin không sợ bất kỳ khiêu chiến gì, Slytherin cũng sẽ không bao giờ trốn tránh."
"Harry, Draco, mình kệ người các bồ phải đối mặt là ai hay cái gì, hai bồ là bạn của mình. Dù là lý do gì đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản mình giúp đỡ bạn bè của mình. Có lẽ mình không đủ thông minh, phép thuật cũng không lợi hại, nhưng ít ra mình hy vọng có thể đi cùng các bồ. Mình sẽ cố gắng hơn nữa, Độc Dược hay Bùa Chú, chỉ cần có thể giúp được các bồ, mình sẽ cố gắng học. Cho dù không thể bảo vệ được hai bồ, mình cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, sẽ không kéo chân sau hai bồ đâu."
Nhìn Hermione hai mắt đã đỏ lên nhưng vẫn quật cường, Harry không còn lời nào để nói. Kiếp trước, Hermione cũng thật lòng quan tâm, bảo vệ cậu như thế, mỗi lần cậu bị thương, cô vừa rớt nước mắt vừa chữa trị cho cậu. Có lúc nguy hiểm, Hermione không bao giờ lùi bước, vĩnh viễn đi theo bước chân của cậu xông lên hoặc lùi ra phía sau. Cho dù trong thời khắc chiến đấu gian nan nhất, cô cũng chưa từng hoài nghi quyết định của cậu, trước sau vẫn luôn tin tưởng hoàn toàn và bao dung với cậu. Nếu không có Hermione, cậu không thể nào thực sự trở thành người lãnh đạo đời thứ hai của Hội Phượng Hoàng, cũng căn bản không thể kiên trì chiến đấu đến cùng. Vô luận là sống hay chết, âm mưu địa ngục chồng chất, được vinh quang bao phủ hay bị nghi ngờ vây quanh, Hermione trước sau vẫn ở cạnh cậu, giúp cậu giãy giụa đi về hướng hy vọng dù cậu có đang tuyệt vọng đến mức nào.
Nhắm mắt lại, ép những giọt nước mắt muốn chảy xuống trở về, Harry gật đầu thỏa hiệp. Trong tiếng hoan hô đầy hưng phấn và tiếng cười của năm người, Draco đi đến sau lưng Harry, để cậu dựa vào trong ngực hắn. Cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt mà Harry cực lực đè nén, tâm tình của Draco cũng không bình tĩnh hơn Harry là bao. Ở kiếp trước, từ lúc bắt đầu, Draco miệt thị Hermione, sau này thành kinh ngạc, cuối cùng chỉ còn kính nể phát ra từ nội tâm. Đứng cạnh Chúa Cứu Thế - trung tâm của bão bùng gió lốc, Hermione chưa từng ghen ghét cậu, luôn luôn lý trí với vinh quang trên người Harry, tùy lúc duy trì cảnh giác đẩy nguy hiểm rời xa cậu. Lúc Harry đau lòng tuyệt vọng hay rơi vào bế tắc, chính nữ phù thủy thông minh hiền dịu này đã kiên định đứng cạnh cậu, an ủi, cổ vũ và ủng hộ cậu, ngăn cách mọi lời chỉ trích hay nghi ngờ ra bên ngoài.
Draco đã từng hỏi Hermione, có phải cô thích Harry hay không, thứ nhận được là vẻ mặt khinh bỉ của cô. Hắn nhớ Hermione trả lời rằng, cô vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên ở trên xe lửa, thấy bộ quần áo cũ kỹ rộng thùng thình trên người Harry, nhớ cậu gầy yếu thiếu dinh dưỡng, nhớ cậu đứng giữa đám người vây xem kia, nở nụ cười cẩn thận. Từ lúc đó, cô đã coi Harry thành một đứa em trai thiếu tình cảm ấm áp, cho dù sau này biết được Harry là Chúa Cứu Thế, cô cũng chưa từng thay đổi ước nguyện ban đầu này, không những thế còn đau lòng thay cậu nhiều hơn. Draco còn nhớ, sau khi kết thúc chiến tranh, có một lần Hermione uống rất nhiều rượu, nữ phù thủy cứng cỏi mạnh mẽ này đã ôm mặt, vừa khóc vừa nói, "Mấy người đều nói Harry là Chúa Cứu Thế, nói cậu ấy cứu Giới Phù Thủy, nhưng ai có thể cứu được Harry trong đau khổ và tuyệt vọng đây." Lúc đấy Neville chỉ trầm mặc, uống hết chai này đến chai khác, nước mắt lăn dài trên gương mặt không còn mập mạp của cậu, cứ chảy như không có hồi kết.
Vào đêm trước ngày thi, Quirrel giống như suy đoán của Harry đi vào khu vực cấm. Nhận được tin từ nhóm chân dung, Harry và Draco khoác Áo Choàng Tàng Hình đánh thức Blaise và Pansy, sau lại đến ba Nhà khác đón nhóm Hermione. Năm người đều chưa ngủ, ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, hai mắt mở sáng lóa như bóng đèn. Ếm Bùa Ẩn cho Neville và Weasley xong, Blaise mang theo Pansy và Hermione trốn trong Áo Choàng Tàng Hình, bảy người nối đuôi nhau đến khu vực cấm. Blaise còn trêu nói bọn họ là đội thám hiểm khu vực cấm, kiểm nghiệm các ải của các giáo sư, đến xem biểu diễn của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, tiện thể tìm kiếm kho báu của Hiệu Trưởng và Flamel – Hòn Đá Phù Thủy.
Quirrel vẫn y như trong ký ức của Harry, dùng đàn hạc tự động diễn tấu giải quyết Fluffy. Kéo dài hiệu quả bùa chú của Quirrel, bảy người nhảy xuống cửa hầm. Nhờ có Thái Dương Phát Quang của Hermione, bọn họ cũng không bị Lưới Sa Tăng tấn công, bình an đến cửa ải do giáo sư Flitwick bố trí. Weasley xung phong nhận việc cưỡi chổi bắt lấy chìa khóa họ cần, nhờ Harry và Draco dùng phép thuật kiềm chế các chìa khóa khác, cho nên y rất nhanh bắt được cái chìa khóa kia. Nhớ tới kiếp trước mình bị đàn chìa khóa đuổi giết phải chật vật bay qua bay lại, Harry có chút buồn bực, lúc mới vào Giới Phù Thủy, cậu quả nhiên là một thằng ngốc không biết trời cao đất dày. Hermione bộc phát tinh thần nghiên cứu của Ravenclaw, nhờ Blaise bắt lấy một cái chìa khóa, tính mang về nghiên cứu bùa chú của Chủ Nhiệm Nhà mình.
Bàn cờ Phù thủy của giáo sư McGonagall ngoại trừ khiến bảy người kinh ngạc cảm thán với trình độ Biến Hình của nữ Sư Vương ra, thì đúng là không có gặp nguy hiểm gì. Weasley vốn đã đặc biệt am hiểu cờ Phù thủy, cộng thêm Blaise, Harry và Draco, chưa đến nửa tiếng đã khiến quân Vua bên địch phải quăng kiếm đầu hàng. Thậm chí Hermione và Pansy còn chưa tiến vào bàn cờ, hai cô nhìn mấy cậu con trai chơi cờ, cảm thấy cờ Phù thủy thật dã man. Ra khỏi phòng bàn cờ là đến ải quỷ khổng lồ, lúc này con quỷ khổng lồ đã ngã xuống đất, đổi lại tiếng kinh hô và mắng mỏ điên cuồng của bọn họ. Nhận ra Quirrel rất có khả năng đã đến ải cuối cùng, đám người nhanh chóng đi qua căn phòng thối hoắc đến ải của Xà Vương.
Trò suy đoán logic của giáo sư Độc Dược rất nhanh đã được Hermione phá giải, nhưng mà nhìn lọ thuốc giải ít đến đáng thương kia, nữ phù thủy nhỏ tuổi biết họ không thể đi theo làm bạn với hai người kia đến nơi nguy hiểm nhất, dù vậy cô vẫn ôm chút hy vọng hỏi. "Có cách gì không uống thuốc giải mà vẫn có thể qua được ngọn lửa hay không?"
Nhìn năm người rõ ràng không muốn rời đi, Draco mỉm cười bắt đầu phân chia nhiệm vụ: "Phải có người đến ngăn cản Quirrel, mà các bồ cũng có việc mà mình với Harry không thể đi làm. Hermione, Neville, Weasley và Pansy, các bồ chia nhau đi tìm Chủ Nhiệm Nhà mình, kể lại sự tình cho họ biết. Blaise, chỗ Hiệu Trưởng giao lại cho bồ, Dumbledore luôn dùng tên bánh kẹo làm khẩu hiệu cho Phòng Hiệu Trưởng. Mình với Harry sẽ không sao đâu, chỉ cần các bồ có thể dẫn Chủ Nhiệm và Hiệu Trưởng đến kịp thời."
Lần lượt ôm Harry và Draco, Hermione dẫn đầu nhóm uống Độc Dược trở về. Harry và Draco mỉm cười nhìn bọn họ biến mất.
Harry lấy lọ Độc Dược trên bàn, Draco móc một lọ khác do giáo sư chế dự phòng từ trong túi ra, hai người vui vẻ cụng ly, cùng nhau uống sạch Độc Dược rồi bước vào ngọn lửa. Đương nhiên, bọn họ không có quên quăng một lọ Độc Dược đã chuẩn bị từ sớm khác vào ngọn lửa, tin rằng đến khi hồn chính của Voldemort chạy ra xuyên qua đây lần nữa, tình hình sẽ rất kích thích.
Khi Harry và Draco xuất hiện, Quirrel đang phân cao thấp với Gương Ảo Ảnh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, thì ra Voldemort sống nhờ trên ót của hắn đang nổi giận vì người tới không chỉ có mình Harry.
"Draco Malfoy, mi dám về phe Chúa Cứu Thế! Thân là một Malfoy, mi dám phản bội ta!" Nhận được mệnh lệnh, Quirrel cởi khăn trùm đầu xuống, để chủ nhân có thể thấy được người tới. Gương mặt như bộ xương khô của Voldemort lộ ra dưới làn da sau ót của Quirrel, xấu xí đến quỷ dị.
"Là ông phản bội huyết thống của mình trước, còn dám can đảm lừa Malfoy, lừa các quý tộc." Trên mặt Draco tràn ngập phẫn nộ và oán hận, kiếp trước, những gì Malfoy phải chịu, hắn nhất định phải đòi lại hết. "Bản thân rõ ràng là một tên Máu Lai mà dám mặt dày vô sỉ tuyên bố muốn tiêu diệt hết phù thủy không phải Máu Trong, còn mơ tưởng chinh phục Muggle. Tom Marvolo Riddle, tôi không nghĩ ra trên đời này còn có ai vô sỉ hơn ông."
Bị gọi ra tên đầy đủ, Voldemort tức giận đến đỉnh điểm, rống lên ra lệnh Quirrel tấn công. Quirrel trực tiếp chịu lửa giận của Voldemort, mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, căn bản đánh không lại Harry và Draco nhanh nhẹn. Thấy tấn công không có hiệu quả, Voldemort càng thêm bực bội, mặc kệ Quirrel cầu xin, đột nhiên đoạt quyền khống chế cơ thể của Quirrel. Tiếp đó, Voldemort liên tiếp dùng bùa chú hắc ám cao cấp tấn công, căn phòng nhanh chóng bị phá hư, mấy hòn đá rơi từ trên trần nhà xuống cùng sàn nhà nổ tung càng làm người ta khó lòng phòng bị.
Harry vẫn luôn không tấn công lại, chỉ không ngừng dùng Bùa Khiên Bạc để phòng ngự, thỉnh thoảng dùng bùa chú quăng hòn đá sắp đập trúng mình về phía Voldemort. Draco nhân lúc hỗn loạn tiếp cận Tấm Gương Ảo Ảnh, bí mật chuẩn bị trận pháp ở ngay vị trí cái gương. Bọn họ đã thương lượng với nhau, phải lợi dụng cơ hội lần này suy yếu năng lực của hồn chính đến mức tối đa, tranh thủ càng nhiều thời gian và cơ hội để chuẩn bị cho chiến tranh. Rowena đã dạy cho họ một cái trận pháp tấn công chuyên nhắm vào linh hồn, trận pháp này có thể giáng một đòn nghiêm trọng vào linh hồn, hơn nữa vết thương gây ra rất khó có thể chữa được, cho dù Voldemort có biết cách chữa thì cũng cần một thời gian rất dài mới có thể khôi phục. Harry cho rằng cách này có hiệu quả tốt nhất, nhất là khi không thể trực tiếp tiêu diệt hồn chính.
Nhận được ám hiệu của Draco, báo rằng trận pháp đã hoàn thành, Harry lao ra khỏi chỗ ẩn thân, không ngừng dùng bùa chú cấp thấp tấn công lại Voldemort. Đương nhiên, tấn công kiểu thế chỉ khiến Voldemort lớn tiếng cười nhạo, nói Chúa Cứu Thế do Dumbledore bồi dưỡng căn bản chỉ là một tên phế vật vô dụng. Làm bộ lỡ tay trúng Bùa Giải Giới, Harry quăng đũa phép của mình rớt ở gần chỗ Draco, sau đó tùy ý để Voldemort nắm lấy cổ áo xách tới trước tấm gương.
"Lấy Hòn Đá Phù Thủy cho ta, ta biết mày có thể lấy được nó từ trong gương ra!" Hung tợn ném Harry về phía trước Gương Ảo Ảnh, Voldemort vuốt ve mặt gương, lòng đầy vui mừng cho rằng hắn sắp có được Hòn Đá Phù Thủy để phục hồi lại cơ thể.
Nhưng Harry vừa ngã xuống đã đột nhiên lăn một vòng, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, Draco để ý từng hành động của Harry, vừa thấy cậu thoát khỏi phạm vi của pháp trận, ngay lập tức khởi động nó, trận pháp dưới chân Voldemort nháy mắt phát ra chùm sáng màu trắng xanh. Voldemort cảm thấy linh hồn của hắn đau đớn vô cùng, như bị ngọn lửa thiêu sống, ngoài ra còn như bị cái gì đó kéo ra khỏi cơ thể của Quirrel. Cùng lúc đó, Harry cũng cảm thấy vết sẹo của mình phát đau, bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê. Vươn tay che lại vết sẹo, cắn chặt lấy môi, để đau đớn giúp mình duy trì tỉnh táo, Harry biết mảnh hồn trên trán có khả năng sẽ phản công. Draco thấy Harry đau đến vặn vẹo mặt, tay chân bắt đầu co rút, hắn không thèm để ý gì nữa, lập tức chạy đến ôm cậu vào trong ngực. Thấy vết sẹo của Harry sưng đỏ, thậm chí còn ẩn ẩn như muốn vỡ ra, Draco chỉ có thể nắm chặt lấy tay cậu, không để cậu tự làm tổn thương mình. Tuy trước kia đã biết hồn chính có thể tra tấn Harry thông qua vết sẹo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn được tận mắt thấy. Khiếp sợ, sợ hãi, đau lòng. Kiếp này, mảnh hồn trên trán đã bị Harry cắn nuốt không ít, thế mà vẫn có thể làm cậu đau đớn đến vậy. Draco không biết kiếp trước Harry làm thế nào chịu đựng được hết lần này tới lần khác, nhưng từ giờ trở đi, hắn tuyệt đối sẽ không lại để cậu một mình đối mặt nữa. Cái mảnh hồn trong vết sẹo này, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.
Nỗi sợ hãi dành cho cái chết thúc giục Voldemort dồn hết mọi năng lực thoát khỏi sự trói buộc của pháp trận, chật vật bay đi. Đáng tiếc hắn không hề biết, đợi đến khi hắn chạy qua ngọn lửa bên ngoài, hắn còn phải chịu một trận đau đớn nữa.
Thấy Harry đã hôn mê, Draco cẩn thận để cậu nằm thoải mái hơn chút. Từng li từng tí xoa trận pháp trên mặt đất xong, dựa theo lời kể của Harry, Draco lấy Hòn Đá Phù Thủy ra đặt trong tay cậu, sau đó mới dùng đũa phép của Quirrel tự ếm cho mình một cái Bùa Ngủ. Đến khi Dumbledore và bốn Chủ Nhiệm chạy tới thì thấy Harry và Draco dựa vào nhau, cả người chật vật nằm trên sàn nhà lỗ chỗ lỗ thủng khắp nơi.
Draco chỉ vì lập pháp trận nên tiêu hao pháp lực quá lớn, ngoại trừ trầy da sơ sơ thì không có việc gì. Đương nhiên, ở trong mắt các giáo sư, Draco tiêu hao pháp lực là vì đánh nhau với Quirrel. Tình huống của Harry thì tệ hơn nhiều, vì tránh né loạt tấn công dày đặc của Voldemort trong một khoảng thời gian rất dài nên cả pháp lực lẫn thể lực đều gần cạn, sau đó còn vì mảnh hồn và hồn chính cộng hưởng dẫn tới linh hồn mất ổn định. Phu nhân Pomfrey vừa mắng xối xả Dumbledore vừa rót thuốc cho Harry, giáo sư Độc Dược từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ liên tục phóng hơi lạnh, ép Dumbledore không thể không ếm bùa làm ấm. Giáo sư Sprout đã sớm khóc đến mất tiếng, giáo sư McGonagall cũng yên lặng rớt nước mắt, giáo sư Flitwick vừa nghe được tin linh hồn của Harry mất ổn định, lập thức thét chói tai rồi ngất ngay tại chỗ. Về phần Hòn Đá Phù Thủy, lúc này là lúc nào mà còn đi để ý nó?
Sáng sớm hôm sau Draco đã tỉnh. Nhưng dưới sự kiên trì của phu nhân Pomfrey, Draco không đi thi. Đám Hermione và Blaise vẫn luôn chờ Draco tỉnh lại mới rời đi, khi đi còn không quên uy hiếp, chuyện Harry hôn mê phải cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng. Dumbledore chờ nhóm Hermione rời đi mới tới, cười tủm tỉm dò hỏi toàn bộ chuyện xảy ra từ Draco. Đáng tiếc Draco hoàn toàn không cho cụ mặt mũi, sau khi hỏi tình huống của Harry xong liền trực tiếp ngồi cạnh giường cậu. Dumbledore mặt dày tiếp tục truy hỏi, lại bị Lucius và Sirius biết tin chạy tới hợp tác đuổi cụ ra ngoài. Sau khi ra hiệu cho cha phóng Bùa Đuổi, Bùa Báo Động và Bùa Khóa, Draco mới kể lại toàn bộ chuyện xảy ra cho cha và đại cẩu (nghĩa là chó lớn nhưng mà tôi nghĩ không ra cách dịch nào cho nó bớt thô thiển).
Biết được hồn chính sống nhờ trên người Quirrel, Lucius và Sirius suýt nữa trực tiếp vọt vào Phòng Hiệu Trưởng tìm lão Ong Mật tính sổ, may mà Draco đã ngăn họ lại. Xoa xoa đầu con đỡ đầu, sắc mặt Sirius âm trầm chưa từng có. Lucius bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi, ông răn dạy Draco không nên lỗ mãng như vậy, nhưng sự lo lắng và kiêu ngạo lóe lên trong mắt ông vẫn bị Draco nhìn thấu.
"Ôi Merlin, vết sẹo của Harry!"
Sirius đột nhiên hô lớn, ngón tay run rẩy chạm vào trán Harry. Lúc này họ mới để ý, vết sẹo trên trán Harry đã biến mất hoàn toàn. "Thế là sao? Con nhớ kiếp trước sau khi Voldemort chết thật, vết sẹo của Harry biến mất." Draco khó hiểu vuốt ve nơi vốn nên có vết sẹo hình tia chớp, nhưng ngón tay chỉ chạm đến làn da bóng loáng mềm mại.
Trầm ngâm một hồi, Lucius dùng lò sưởi trong tường gọi giáo sư Độc Dược. Khi Severus tới, ông có mang theo bức chân dung chứa đủ bốn Nhà Sáng Lập. Xà Tổ và Ưng Tổ là hai người có lượng kiến thức về linh hồn nhiều nhất đã thảo luận với nhau, rồi kêu Severus dựa theo cách họ nói tiến hành kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng cho Harry. Nhìn bùa chú trên người Harry phát ra đủ loại ánh sáng, Sirius lo lắng không thôi, nhưng ông vẫn kiềm nén cảm xúc, không dám đi quấy rầy. Lucius nhìn con trai cau mày đứng cạnh giường Harry, muốn kêu con về giường nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ có thể ghen tị thầm nói con trai đã bị Chúa Cứu Thế đoạt mất rồi.
Sau khi Severus kiểm tra xong và báo cáo kết quả cho Xà Tổ với Ưng Tổ, hai người trong tranh thảo luận kịch liệt một hồi, cuối cùng vui mừng thông báo cho mọi người.
"Cái đồ vật đáng chết kia đã biến mất rồi, bị dung hợp hoàn toàn. Có lẽ là vì ở gần kết hợp với cộng hưởng mãnh liệt làm mảnh hồn kia sinh ra ý thức, muốn nhân cơ hội đoạt cơ thể của Harry. Tuy nhiên, nó không biết lượng sức, trong lúc tranh đấu đã bị Harry cắn nuốt hoàn toàn. Harry bị hôn mê bất tỉnh chắc là vì tranh đấu với mảnh hồn kia, linh hồn bất ổn cũng do nguyên nhân này. Hiện tại không sao nữa rồi, một giấc ngủ sâu có thể giúp Harry nhanh chóng khôi phục ý thức. Mấy ngày tới vẫn cần phải tiếp tục uống thuốc ổn định linh hồn, chờ đến khi Harry tỉnh lại, kiểm tra lại lần nữa rồi mới quyết định xem có nên dừng uống hay không."
Draco còn chưa kịp phản ứng, nhìn Xà Tổ bằng ánh mắt ngây ngốc nóng bỏng: "Vậy sau này tên não tàn kia có còn có thể xông vào bộ não của Harry không? Harry có còn cảm nhận được lúc hắn tức giận hay hưng phấn hay không?"
Nhìn đám người kích động y như Draco, Xà Tổ không biết nên mắng bọn họ quan tâm quá bị loạn hay do họ quá ngu nghe không hiểu lời ông. "Dung hợp hoàn toàn rồi, không còn tồn tại nữa, giờ trong cơ thể của Harry không còn thứ gì không thuộc về nó nữa. Nói vậy mấy người hiểu chưa? Hay là mấy người đang hoài nghi trình độ của ta với Rowena?"
Cuối cùng cũng phản ứng, Draco mừng như điên, làm lơ tất cả mọi người, nhào vào Harry, nghẹn ngào không kiềm chế được. Lucius thấy biểu hiện không Malfoy chút nào của con trai, lòng lại thấy sầu. Sirius lau nước mắt, vừa khóc vừa cười, trong lúc lơ đãng thoáng thấy ánh mắt hiền hòa cùng khóe miệng mỉm cười của giáo sư Độc Dược, ông bị dọa đến phát hoảng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT