Trong lòng bàn tay Ôn Chi Hàn là một viên kẹo vị dâu tây.
Trong khoảng không lặng im, trong đầu cô không tự chủ hiện ra gương mặt của Thiệu Từ Tâm, cùng với dáng vẻ nàng trao cho cô nụ hôn vị dâu tây.
Các nàng hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần hôn môi, cô như cũ sẽ cảm thấy tâm động, cảm thấy vui mừng, cảm thấy thỏa mãn.
Tựa như giây phút thoả mãn vào lúc này.
Không ai có thể nói cho cô những viên kẹo này đến tột cùng là Thiệu Từ Tâm có ý gì, hay là cô tự mình đa tình.
May mắn thay, hiện giờ cô cũng có tư cách thiên vị nàng.
Lấy thái độ không nỡ rời xa cô của Thiệu Từ Tâm trước khi đi, nói không chừng thật sự là cố ý......
Coi như là cố ý đi.
Coi như là Thiệu Từ Tâm thẳng thắn tặng cho cô một cơn mộng tưởng.
Con người luôn phải ấp ủ một chút mơ mộng mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Ôn Chi Hàn đứng dậy, tìm một lọ thủy tinh rỗng, đem tất cả kẹo cất vào, cho vào túi đàng hoàng.
Ngày mai cô liền đem kẹo đến công ty, đặt ở trên bàn làm việc, khi nhìn lên là có thể thấy, tựa như Thiệu Từ Tâm chưa bao giờ rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Thừa một viên đặt ở trong lòng bàn tay.
Cô nhìn viên kẹo được đóng gói tươi sáng, không nói một lời.
Một lát sau, năm ngón tay nắm chặt, gắt gao cầm lấy viên kẹo.
— cứ tạm thời cho là em ấy cố ý đi.
......
Thiệu Từ Tâm đang ở đoàn phim đóng phim.
Lúc trước có Chu Hồng chỉ đạo, hơn nữa mấy tháng nay, mỗi tuần đều nghiêm túc tham gia khoá diễn xuất, cho nên kỹ thuật diễn sớm đã tiến bộ vượt bậc, nâng cao một bước.
Bây giờ nàng có thể diễn xuất một cách dễ dàng và hoàn thành mọi yêu cầu của kịch bản một cách hoàn hảo.
Cuối năm, bộ phim《 tướng quân 》 do nàng thủ vai chính sẽ được công chiếu.
Năm sau nàng muốn dựa vào 《 tướng quân 》 để tranh cử giải nữ chính xuất sắc nhất, nếu thất bại, vậy tiếp tục gửi hy vọng vào bộ phim đang bấm máy, sẽ không ngừng lại.
Cuộc đời ngắn ngủi, phải kịp thời làm những việc bản thân muốn làm, để tránh lưu lại tiếc nuối.
Giống như đời trước, sau khi kết hôn nàng đã từng ở hoài niệm những ngày tháng còn đóng phim không biết bao nhiêu lần, thậm chí tiếc hận vì sao vợ mình không thích diễn viên.
Nếu lúc ấy Ôn Úc ủng hộ nàng, thì có lẽ nàng đã ở trên con đường này tỏa sáng rực rỡ.
May mắn thay, nàng đã có được cơ hội bắt đầu lại quý giá nhất trên đời.
Lúc này đây, nàng thế nào cũng phải bắt lấy giải nữ chính xuất sắc!
Cũng không biết có thể thuận tiện bắt lấy Ôn Chi Hàn hay không......
Buổi tối sau khi công việc kết thúc, Thiệu Từ Tâm về khách sạn nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong, đắp mặt nạ, cầm di động không rời.
Nàng đang xem lịch sử trò chuyện với Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn quan tâm sinh hoạt đóng phim của nàng, còn nói có rảnh sẽ đến thăm đoàn phim.
Quang Lam bận rộn công việc, cô là sếp đương nhiên cũng không thể vắng mặt quá lâu.
Thiệu Từ Tâm mới không ngại khi nào cô đến, chỉ cần đến là tốt rồi.
Ngay cả khi không có biện pháp đến, nàng cũng có thể hài lòng với phần tâm ý này, nàng cũng biết đủ.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, mùa thu đã đến, chit mới đảo mắt một cái vậy mà đã tháng 10, mà nàng cùng Ôn Chi Hàn kết hôn cũng đã hơn một năm.
Trong hơn một năm này, đã xảy ra rất nhiều việc bất ngờ.
Có tốt, có xấu, có cười, có nước mắt.
Việc nằm ngoài dự kiến nhất chính là nàng thích Ôn Chi Hàn, nhưng vui vẻ nhất cũng là nàng thích Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn quá khác biệt so với những người khác.
Cô luôn dịu dàng và tinh tế, giống như dòng nước ấm chảy vào nội tâm, thời thời khắc khắc bao vây sưởi ấm cho trái tim nàng.
Ở trước mặt cô, nàng sẽ không bị phủ định, sẽ không bị thương tổn, vĩnh viễn đều có thể làm một bản thể chân thật nhất của mình.
"Aizz......" Nàng nhịn không được khe khẽ thở dài.
Càng nghĩ, nàng càng muốn Ôn Chi Hàn.
Đã thật lâu nàng chưa có hôn Ôn Chi Hàn!
Thu hồi suy nghĩ, nàng một lần nữa nhìn màn hình di động.
Đầu ngón tay nhảy múa ở bàn phím, nàng đánh bạo gửi một câu: [ Ôn Chi Hàn, lâu như vậy không gặp chị, em rất nhớ chị ]
Muốn gặp chị, muốn hôn chị, muốn ôm chị, muốn nghe chị gọi tên của em.
Còn muốn biết chị có thích em hay không.....
Thiên ngôn vạn ngữ sinh sôi ở trong lòng, muốn nói hết rồi lại khiếp đảm.
Nàng không biết Ôn Chi Hàn sẽ lý giải những lời này như thế nào, có lẽ sẽ nghĩ đây là nỗi nhớ thuần túy giữa những người bạn.
Nàng không rõ ràng đáp án lắm, nhưng rất nhanh liền nhìn đến Ôn Chi Hàn trả lời.
[ Bà Thiệu xinh đẹp ]: Chị cũng nhớ em
Ít ỏi bốn chữ, nói hết tương tư.
Thiệu Từ Tâm từ trên sô pha ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm những lời này, đầy mặt không dám tin tưởng.
Trời, chị ấy nói chị ấy cũng nhớ mình!
Lời em nói là ý tứ kia, chị cũng là ý tứ kia sao?!
Là ý tứ kia đi...... Hẳn là vậy nhỉ?
Biểu tình Thiệu Từ Tâm từ mừng rỡ như điên dần dần chuyển thành nghiêm túc nhíu mày, cuối cùng giơ bàn tay lên, không rối rắm nữa.
Thôi, có phải hay không cũng không quan trọng.
Chỉ cần Ôn Chi Hàn chủ động nhớ nàng, đó chính là tiến bộ, là thắng lợi của nàng!
— ông trời phù hộ, làm cho Ôn Chi Hàn suy nghĩ về mình nhiều một chút, mơ thấy mình nhiều một chút! Đương nhiên, nếu giây tiếp theo chị ấy có thể yêu mình thì càng tốt, làm ơn làm ơn!
"Hắt xì."
Ở Phụng thành, Ôn Chi Hàn xoay mặt nhẹ nhàng đánh cái hắt xì, không biết là ai đang nhắc mãi cô.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc mà cúi đầu đánh chữ: [ phải chú ý thân thể, đừng để bị cảm ]
Chờ ngày nào đó cô rảnh, cô phải đi thăm đoàn phim, gặp gỡ người trong lòng đã vài tháng không nhìn thấy.
......
Đầu tháng 11, trận tuyết đầu tiên rơi ở Phụng thành.
Mười giờ tối cùng ngày, Thiệu Từ Tâm mệt mỏi mà kết thúc công việc trở về khách sạn.
Một ngày đánh quay võ diễn, nàng đều sắp mệt đến nằm liệt.
"Hôm nay không cần đối diễn, Mộc Mộc em cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
"Được, chị đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Thiệu Từ Tâm từ biệt Lâm Mộc Mộc, xoa cổ mở cửa phòng.
Đi vào phòng, đóng cửa lại, tiếp theo nàng liền ngây ngốc ở cửa.
Chỉ thấy căn phòng vốn dĩ thanh lãnh, lúc này ánh đèn lại sáng, trên sô pha có một người đang ngồi.
Một người nàng thương nhớ ngày đêm.
Nàng không thể tin được, sợ chính mình là mệt sinh ra ảo giác, xoa đôi mắt vài cái.
Sau khi luôn mãi xác nhận không phải ảo giác, nàng nhất thời vui mừng khôn xiết.
"Ôn Chi Hàn!"
Ôn Chi Hàn từ từ đứng dậy, ôn thanh cười nói với nàng: "Đã trở lại."
Thân thể Thiệu Từ Tâm đã theo bản năng làm ra phản ứng, nhẹ nhàng mà chạy tới, nhào vào trong lòng Ôn Chi Hàn, ôm chặt lấy cô, thanh âm vui vẻ: "Sao chị lại đến đây! Đến đây khi nào vậy ạ?"
"Hôm nay suất diễn của en có chút nhiều, cho nên kết thúc công việc chậm, có phải chị đợi rất lâu rồi không? Ngại quá......"
"Nhưng là chị có thể đến đây em thật sự thật rất vui, siêu cấp vui vẻ!"
Hiện tại nếu là cho nàng một cái đuôi, nàng có thể mừng rỡ đến mức vẫy đuôi đến tận bầu trời!
Ôn Chi Hàn thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Người mình thích vui vẻ khi nhìn thấy mình, đây là chuyện tốt nhất trên đời.
Ôn Chi Hàn trân trọng mà ôm người trong lòng, tham lam không muốn xa rời mà ôm chặt phần ấm áp này, nhất nhất đáp lại vấn đề của nàng.
"Gần đây có rảnh, cho nên đến gặp em, hai ngày sau lại đi."
"Chị đến đây lúc chạng vạng, chờ em một chút cũng không sao. Từ Tâm của chúng ta làm việc, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt."
Hạnh phúc trong đôi mắt Thiệu Từ Tâm đã sắp lan tràn ra hốc mắt.
Giây phút thấy Ôn Chi Hàn xuất hiện ở trong phòng, cả người mỏi mệt nháy mắt bị vui sướng lấp đầy, cõi lòng tràn đầy vui mừng.
Nàng có rất nhiều lời nói muốn nói với cô, thậm chí có thể cùng cô nói chuyện thâu đêm suốt sáng
Mệt? Không tồn tại.
Bà Thiệu của tôi ở chỗ này, mệt cái gì mà mệt!
Ôn Chi Hàn lại không nghĩ nhiều như vậy.
Cô biết Thiệu Từ Tâm hôm nay rất mệt, đương nhiên là hy vọng nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt, vì thế thúc giục nàng đi tắm rửa làm ấm cơ thể, sớm một chút nằm xuống nghỉ ngơi.
Thiệu Từ Tâm làm theo.
Sau khi làm xong hết thảy, nàng nằm ở trên giường cùng Ôn Chi Hàn mặt đối mặt.
Ôn Chi Hàn không có ý tứ muốn làm gì đó, nhưng nàng có.
Nàng đang vắt hết óc suy nghĩ phương pháp tiếp xúc với Ôn Chi Hàn, dù cho chỉ là nắm tay cũng được.
Nói đến nắm tay, nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc quan trọng nhất — Ôn Chi Hàn không thích tay nàng lạnh.
Lúc này nàng tắm rửa xong đã qua mấy chục phút, thời tiết lạnh, đầu ngón tay của nàng lộ ở bên ngoài cũng dính vài phần lạnh lẽo.
Cái đầu nhỏ vừa động, nàng vươn tay, đối với Ôn Chi Hàn đáng thương hề hề mà nói: "Ôn Chi Hàn, tay em lạnh."
Quả nhiên, Ôn Chi Hàn nghe xong liền nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xo.a nắn: "Chị làm ấm cho em."
Tiếp theo sửa sửa chăn trên người nàng chăn, bảo đảm chân nàng cũng được che không bị đông lạnh: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Nói xong hai từ ngủ ngon, cô liền nhắm lại mắt.
Hôm nay Thiệu Từ Tâm đóng phim mệt, cô ngồi máy bay đến đây cũng có chút mệt mỏi.
Vào đông mà làm tổ ở trong chăn là thoải mái nhất, cô chuẩn bị cùng người mình thích ở trong mộng đẹp hưởng thụ một buổi tối ấm áp.
Nghe thanh âm ôn nhu của Ôn Chi Hàn, giống như được dỗ dành, Thiệu Từ Tâm bất giác ngáp một cái.
Tuy là như thế, nàng vẫn là cường thế đánh lên tinh thần, thật cẩn thận hỏi: "Cứ như vậy mà ngủ sao?"
Ôn Chi Hàn chậm rãi mở to mắt nhìn về phía nàng.
Cô đương nhiên cũng không muốn ngủ như vậy.
Mấy tháng xa cách, cô nhớ nàng, muốn hôn môi nàng hơn bất luận kẻ nào, hôn mỗi một tấc da thịt của nàng.
Cô còn muốn đem nàng đè ở dưới thân, đem thời gian trống vắng đều phải đòi lại hết.
Nhưng vô cũng biết, làm việc bận rộn cả ngày, chuyện nên làm nhất chính là nghỉ ngơi.
Không ai thích ở thời điểm mệt đến muốn chết mà còn phải lăn lộn tới lăn lộn lui.
"Ừm, cứ như vậy ngủ. "
"Không làm hả?"
"Không làm."
Ôn Chi Hàn trả lời thật sự quả quyết.
Thiệu Từ Tâm ngẩn người.
Nàng bị cự tuyệt, không lưu tình chút nào.
Nội tâm chợt rất khổ sở, giống như là tâm ý còn không kịp bày ra đã bị đày vào lãnh cung, không cơ hội.
Xem ra Ôn Chi Hàn vẫn là không thích nàng......
"Được rồi......"
Không cảm thụ được sự nhiệt tình của đối phương, Thiệu Từ Tâm giống như chú chó nhỏ ủ rũ, mặt mày buồn hiu muốn thu hồi tay mình lại, không dám cho đối phương thêm phiền toái.
Nàng mới vừa rút ra một chút, tay Ôn Chi Hàn liền đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, Ôn Chi Hàn cầm thật chặt.
"Tay em vẫn còn chút lạnh, chị lại giúp em làm ấm."
"Hôm nay đóng phim vất vả, buổi tối liền không cần quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt, đi ngủ sớm một chút, ngoan."
Thanh âm Ôn Chi Hàn trước sau như một ôn nhu như nước.
Thiệu Từ Tâm nghe vậy chớp chớp mắt, tức khắc thông suốt.
Hoá ra không phải không cần, mà là bởi vì sợ nàng quá mệt mỏi!
Nhìn cái tay bị Ôn Chi Hàn gắt gao nắm ở trong tay, nàng cảm thấy chính mình lại có thể!
Ôn Chi Hàn quan tâm nàng như vậy, trong lòng như thế nào lại không có nàng?
Ôn Chi Hàn ngàn dặm xa xôi tới thăm nàng, như thế nào sẽ không thích nàng?
...... Ôn Chi Hàn tốt như vậy, nàng làm sao có thể không thích cô?
"Chị nói rất đúng," Thiệu Từ Tâm cười tủm tỉm nói, "Vậy ngày mai lại mở họp đi."
Ôn Chi Hàn lại một lần mở mắt ra.
Thiệu Từ Tâm tà mị mà cười: "Ngày mai chỉ có buổi sáng là em phải đóng phim thôi nha ~"
Ôn Chi Hàn ý cười ở khóe môi càng sâu, đem chăn kéo qua bả vai nàng, bọc nàng đến kín mít.
"Ngủ đi."
Chiều ngày hôm sau, hai người lên giường liền không muốn xuống nữa.
Đã lâu hơi thở triền miên.
Thiệu Từ Tâm nằm ở trên người Ôn Chi Hàn, năm ngón tay luồn vào tóc cô, một tay khác ôm lấy cổ cô, ngẩng đầu, thoải mái mà nhắm mắt lại.
Tóc dài dọc theo bả vai xoã xuống, nhu thuận như nước.
Ôn Chi Hàn gắt gao ôm nàng, dùng sức đến mức như là muốn đem nàng hoà vào thân thể của mình, hòa hợp nhất thể, không bao giờ tách ra.
Xa cách một ngày cô đã bắt đầu nhớ nàng, huống chi là mấy tháng.
Nhớ đến chuyện này, thật là quá ngao ngán......
Thiệu Từ Tâm cúi đầu ôm hôn cô, d.ục vọng lộ rõ.
Nàng đẩy bả vai cô, vừa chuyển thế công, đem người đè ở dưới thân.
Các nàng tựa như như hai chiếc kéo không thể tách rời chỉ được phép tác động vào nhau, trong mắt họ lúc này chỉ có nhau.
Tiếng gió chợt từ trong thế giới các nàng thối lui.
Tất cả sắc màu trên thế giới đều hội tụ về người trước mặt, ngũ quan đã bị người kia chiếm cứ hoàn toàn.
Các nàng cọ xát triền miên trong dụ.c vọng tới gần đối phương, mang theo ý đồ riêng mà quan tâm sinh hoạt của đối phương.
"Ôn Chi Hàn......"
"Hm?"
"Gần đây chị có.... Gặp phải một người thật xinh đẹp hay không?"
Nàng còn nhớ rõ Ôn Chi Hàn đã từng nói qua thích người xinh đẹp, vẫn luôn không quên.
Ôn Chi Hàn nghe vậy, đôi mắt tình ý vấn vương nhìn về phía nàng, khuôn mặt diễm lệ ttrong phút chốc mà nở rộ một nụ cười phong tình vạn chủng: "Có."
Thiệu Từ Tâm khẽ giật mình, trong lòng lập tức thắt lại: "Ai ạ?"
Ôn Chi Hàn nắm chặt mười ngón tay của nàng, thong dong trả lời một chữ: "Em."
"Không ai xinh đẹp hơn Từ Tâm của chúng ta."
Ở trong thế giới của cô, sẽ không có người nào có thể thắng Từ Tâm của cô.
Thiệu Từ Tâm được dỗ dành đến tâm tình nở rộ, cười cười dựa vào cô, ôm cô, hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Nàng thích nghe những lời hay này!
Bốn bỏ năm lên chính là Ôn Chi Hàn thích nàng!
Mãi đến chạng vạng hai người mới rút quân, tắm rửa dọn dẹp, đi ăn bữa tối, còn cùng nhau đắp người tuyết, ngắm phong cảnh xung quanh.
Đây là một ngày vui vẻ nhất kể từ khi tiến tổ của Thiệu Từ Tâm.
......
Ôn Chi Hàn ở lại hai ngày liền đi rồi.
Quang Lam còn cần cô, cô không thể nghỉ lâu lắm.
Cũng may cuối tháng là Thiệu Từ Tâm có thể đóng máy về nhà, thời gian xa cách không có lâu lắm.
Ôn Chi Hàn đáp ứng nàng, chờ nàng trở lại Phụng thành sẽ tự mình tới đón nàng về nhà.
Nàng vui vui vẻ vẻ gật đầu.
Sau khi tiễn Ôn Chi Hàn rời đi, Thiệu Từ Tâm một mình trở lại khách sạn ngây ngốc một hồi.
Tuy rằng Ôn Chi Hàn đi rồi, nhưng hơi thở của cô phảng phất còn lưu lại trong phòng, hồi ức thời gian ở cạnh nhau, làm bạn nàng.
Hồi tưởng hai ngày này ở chung, Thiệu Từ Tâm vuốt cằm, như suy tư gì.
Nàng là thật sự càng ngày càng cảm thấy Ôn Chi Hàn thích mình.
Đây hẳn là...... Không phải ảo giác nhỉ?
Cho dù không phải như hy vọng của nàng, thì nàng ở trong lòng Ôn Chi Hàn nhất định cũng có một vị trí quan trọng ngoài sức tưởng tượng của nàng!
......
Thời gian như thoi đưa, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tháng mười hai như một cơn gió thoảng qua trước mặt, gióng lên hồi chuông cuối năm.
Tiến độ quay chụp của đoàn phim như cũ thực thuận lợi, trên dưới phối hợp rất khá, không có người xảy ra sự cố, không có gì bất ngờ xảy ra, cuối tháng là có thể vui vui vẻ vẻ mà đóng máy về nhà.
Sau khi thuận lợi diễn xong, về nhà đương nhiên là trở thành việc chờ mong nhất của Thiệu Từ Tâm.
Trở về là có thể nhìn thấy ba mẹ, có thể nhìn thấy Ôn Chi Hàn, còn có thể nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, chuyện tốt như vậy, nàng thật sự quá thích!
Nhưng là trăm triệu không nghĩ tới, trước khi trở về, nàng còn có thể ngoài ý muốn bắt gặp một bí mật không tưởng được —
Lâm Mộc Mộc trốn nàng đi gặp Quan Nghiên.
Quan Nghiên còn hôn lên trán Lâm Mộc Mộc một cái.
Các nàng đứng ở dưới tàng cây, ôm đối phương giống như người yêu.
Thiệu Từ Tâm thấy một màn này: "......?"
Bạn gái của trợ lý tôi ấy vậy mà lại là trợ lý của Ôn Chi Hàn??
Các nàng đến tột cùng là quen nhau khi nào?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT