Bất luận là trước kia Chu Hồng đã từng lĩnh ngộ qua lời lẽ cợt nhả của Thiệu Từ Tâm bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này Chu Hồng vẫn không theo kịp mạch não của nàng.
Quan trọng nhất chính là, lời cợt nhả của Thiệu Từ Tâm ở trước mặt Ôn Chi Hàn tựa hồ nâng cao một level!
Cô ta quay đầu nhìn thử, phát hiện Ôn Chi Hàn đang cười, hơn nữa cười đến vô cùng sủng nịch.
"......"
Ôn Chi Hàn đang mỉm cười với lời lẽ cợt nhả của ai kia.
Đây quả nhiên là một đôi.
Chu Hồng yên lặng quay đầu lại tiếp tục nhìn chồng mình câu cá.
Cũng hên, chồng mình là người bình thường......
Còn Thiệu Từ Tâm thì, nàng vẫn còn nắm cần câu, biểu tình nghiêm túc, thoạt nhìn tựa hồ thật sự chờ mong bị Ôn Chi Hàn bắt.
Ôn Chi Hàn càng nhìn càng nhịn không được ý cười bên môi.
Cô duỗi tay đem người ôm vào lòng, hỏi: "Từ Tâm của chúng ta là cá gì?"
Đến tột cùng là loài cá gì mới có đáng yêu như vậy?
Thiệu Từ Tâm không cần nghĩ ngợi, mặt dày vô sỉ: "Mỹ nhân ngư."
Ôn Chi Hàn cười nói: "Vậy thì không thể ăn."
Thiệu Từ Tâm khó hiểu: "Tại sao chứ, mỹ nhân ngư cũng là cá mà, nó cũng có từ " ngư " đấy!"
Ôn Chi Hàn: "Đó cũng là người, nó còn chiếm từ " nhân " đây."
Thiệu Từ Tâm: "?"
Ôn Chi Hàn: "Ăn người là phạm pháp."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Có đạo lý.
Không hổ là chị, Ôn tổng nghiêm khắc.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Thiệu Từ Tâm lại tiến đến bên tai Ôn Chi Hàn, đè thấp âm lượng cùng cô nói nhỏ, không cho bất luận kẻ nào nghe thấy — microphone cũng không được.
"Vẫn có thể ăn."
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nhướng mày.
Thiệu Từ Tâm nghiêm trang: "Nhưng chỉ có thể "ăn" ở nhà, địa điểm được giới hạn trong bàn ăn — chỉ hai ta."
Ôn Chi Hàn nháy mắt đã hiểu, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Đã nhìn ra, học muội nhà cô ham thích mở họp.
Khá tốt, đây có kẽ cũng coi như là thành công của cô, ít nhất là Thiệu Từ Tâm ham thích cùng cô mở họp.
Không khí điều tiết trở nên tốt hơn, trình độ câu cá phát huy ổn định.
Mãi đến gần cuối, hai người mới câu được một con cá nhỏ, căn cứ nguyên tắc liên tục phát triển các nàng lại thả đi.
So với các nàng thì, vợ chồng Chu gia thu hoạch là tràn đầy.
Thiệu Từ Tâm xách thùng nước trống rỗng, nhìn thoáng qua bọn họ.
Chu Hồng cùng Chu Dịch đang ngồi trên ghế gấp nhỏ, khom lưng kiểm tra cá trong thùng nước.
Chỉ là nhìn bóng dáng, Thiệu Từ Tâm cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của Chu Hồng.
Giờ khắc này, nàng thế nhưng mạc danh có chút may mắn.
Chu Hồng gặp được cũng là một người chồng tốt.....
Nàng quay đầu lại nói với Ôn Chi Hàn: "May mắn hai ta không phải bưng cái thùng nặng như thế, bằng không sẽ đói chết mất. Đi thôi, trở về."
"Vợ, chị có mệt không? Nếu mệt thì đưa cần câu cho em đi."
Ôn Chi Hàn không có đưa cần câu cho nàng, giơ tay nắm lấy cái tay đang duỗi đến của nàng, thuận thế mười ngón tay đan vào nhau, rũ ở bên hông: "Không mệt."
Tuy rằng là đang quay chương trình, nhưng đối với cô mà nói, đây mượn cơ hội cùng Thiệu Từ Tâm ra ngoài du ngoạn nhiều hơn, tạo ra nhiều cái lần đầu tiên hơn.
Lần đầu tiên cùng nhau đi dạo, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật bất ngờ, lần đầu tiên cùng nhau cắm trại......
Rất thú vị, cũng rất khiến lòng người thả lỏng.
Thiệu Từ Tâm cong môi cười với cô.
Ngay khi hai người chuẩn bị đi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Chu Hồng: "Thiệu Từ Tâm, cô từ từ!"
Hai người dừng lại bước chân, ăn ý quay đầu.
Chỉ thấy Chu Dịch đang vẫy tay với các nàng, còn Chu Hồng lại ngượng ngùng mà mở miệng: "Chúng tôi muốn đưa hai người một ít cá."
Lễ thượng vãng lai.
Ôn Chi Hàn vừa mới giúp bọn họ dựng lều trại, bọn họ tặng mấy con cá cũng vừa lúc.
Nếu không để cho hai người tay không trở về, lại bị người khác so sánh hai thùng..... Cũng quá thảm.
Chu Dịch cũng cổ vũ Chu Hồng làm như vậy.
Có vay có trả, có tới có lui, hai bên đều có trả giá, kết giao bằng hữu không khó.
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Ôn Chi Hàn ôn nhu nói: "Đây cũng là ý tốt của bọn họ."
Cô phát hiện, Chu Hồng tuy rằng ngày thường âm dương quái khí với Thiệu Từ Tâm, nhưng bản tính không xấu, xác thật sẽ không làm ra chuyện mang tính thương tổn, khó trách trước kia Thiệu Từ Tâm lại nhẫn nhịn Chu Hồng như vậy.
Mà sau khi hai người chỉ đạo kỹ thuật diễn lẫn nhau, quan hệ càng trở nên vi diệu.
Thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch.
Có Ôn Chi Hàn cổ vũ, Thiệu Từ Tâm không nói hai lời xách thùng đi qua.
Nàng ở trước mặt Chu Hồng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, tặng kèm một nụ cười ngọt ngào: "Một con là đủ rồi, cảm ơn Chu lão sư, cảm ơn Hồng Hồng."
Chu Hồng lại bị hô tên, một thân nổi da gà: "......"
Nếu tôi có tội sẽ có pháp luật tới chế tài tôi, mà không phải để cho tôi nghe Thiệu Từ Tâm kêu tôi là Hồng Hồng!
...
Thiệu Từ Tâm nắm tay Ôn Chi Hàn, xách theo ba thùng đựng cá
Trong rừng cây xanh tươi tốt, quang ảnh loang lổ.
Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng và tiếng chim hót, làn gió tươi mát, là một thời tiết rất thoải mái.
Tâm trạng của Thiệu Từ Tâm không tồi, trong miệng còn ngâm nga khúc ca chủ đề phim truyền hình lúc trước đã xem.
Đương nhiên, nàng không nói cũng không ai biết nàng đang ngâm nga cái gì.
Ôn Chi Hàn hơi nghiêng đầu, thấy ý cười bên môi nàng, cô mỉm cười rồi thu hồi tầm mắt.
"Tâm trạng của Từ Tâm không tồi nhỉ."
"Đúng vậy, vô cùng không tồi ~" Thiệu Từ Tâm nói.
"Bởi vì bà Chu?" Ôn Chi Hàn lập tức đoán được nguyên nhân.
Thiệu Từ Tâm không có phủ nhận.
Thật là bởi vì Chu Hồng.
Cũng là vì trọng sinh để nàng gặp được một Chu Hồng khác biệt.
Nói thật, trước kia ấn tượng của nàng về Chu Hồng cũng chỉ dừng lại ở một tầng "Âm dương quái khí đại sư" này thôi.
Nàng chỉ biết miệng của Chu Hồng có chút thiếu đánh, cũng không ngờ người này lại khẩu xà tâm phật như thế.
Rõ ràng ngày thường là ghét nàng nhất, hận không thể khiến nàng biến mất nhanh hơn, mà khi nàng thật sự gặp được vấn đề nan giải, người thứ nhất vươn tay lại là Chu Hồng.
Chu Hồng người này cũng bởi vì này sự khẩu xà tâm phật này mà trở nên đáng yêu hơn.
"Chu Hồng người này khá tốt."
"Ít nhất cô ấy sẽ không ở thời điểm khó khăn của người khác bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn có thể hỏi một câu " muốn tôi giúp cô hay không "."
Đây là lần đầu tiên Thiệu Từ Tâm công khai đánh giá đối thủ của mình trước màn ảnh.
Không có lời nói kịch liệt, không có lòng đầy căm phẫn, chỉ có lời nói bình thản cùng mặt mày ôn hòa.
Tựa như lời Ôn Chi Hàn nói, nàng thù dai nhưng cũng nhớ ân, thị phi rõ ràng.
Nàng thật sự vui vẻ vì lần trọng sinh này, thấy rất nhiều cảnh tượng không giống đời trước.
— có thể tồn tại thật sự là quá tốt rồi!
"Có thể tồn tại vẫn là quá tốt," hít thở bầu không khí tươi mát trong rừng, nàng cười đôi mắt cong cong mà nói, "Tồn tại có thể ngắm thật nhiều phong cảnh xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui nha."
Ôn Chi Hàn nhìn nàng, không biết vì sao đột nhiên ở trên người nàng bắt giữ được một tia may mắn cùng hạnh phúc.
Đây giống như...... Nàng đã từng rời khỏi thế giới này.
Trong đầu hiện lên cái này ý niệm, Ôn Chi Hàn đầu bỗng nhiên chấn động.
Đây cũng không phải chuyện khiến người ta nhẹ nhàng gì.
Bản năng tình yêu của cô dành cho Thiệu Từ Tâm khiến cô vô thức nhìn chằm chằm vào Thiệu Từ Tâm, cố gắng tìm ra manh mối.
Nhưng mà cảm giác may mắn kia giống như là ảo giác, lướt qua giây lát, lưu cũng lưu không được.
Xem ra là mình ảo giác......
Ôn Chi Hàn nghĩ như thế, lặng yên nắm tay Thiệu Từ Tâm, thần sắc như thường, ngữ khí như thường: "Nơi này đá nhiều, cẩn thận một chút."
Thiệu Từ Tâm nháy mắt nhớ tới chuyện giẫm phải đá ngã vào lòng Ôn Chi Hàn, đột nhiên liền thành thật.
"Chị nói rất đúng, ở trước màn ảnh vấp ngã quá xấu hổ, hình tượng mỹ lệ của em sẽ sụp đổ!"
"......"
"Vợ mau nắm chặt tay em đi!"
Ôn Chi Hàn bắt đầu hồi tưởng nàng vừa mới ở trước màn ảnh "Chị ơi bắt em đi", trong lúc nhất thời thế nhưng cũng không biết tiêu chuẩn bảo vệ hình tượng của phu nhân nhà mình là như thế nào.
...... Có lẽ là xem tâm tình.
Thiệu Từ Tâm, quỷ đáng yêu tùy tâm sở dục.
Ôn Chi Hàn cười nắm chặt tay nàng.
...
Một ngày cắm trại dã ngoại trải qua vô cùng phong phú.
Trong nháy mắt màn đêm đã buông xuống, yên lặng bao phủ cả tòa thành thị.
Mọi người ngước mắt nhìn phía chân trời, bầu trời là những vì sao sáng lấp lánh, những tinh tú rực rỡ.
Gió đêm chậm rãi thổi đến, đêm hè dài lâu.
Mọi người ngồi vây quanh bàn ăm, không khí hoà thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm cuối cùng hôm nay.
Ăn xong, rửa bát, thu dọn đồ đạc, rồi ngồi quây quần bên đống lửa hàn huyên về thế sự, những lĩnh vực bất đồng va chạm vào lúc này có vẻ hết sức hài hòa.
Ôn Chi Hàn là tổng tài của Quang Lam đầu tư, được chú ý nhiều nhất.
Thiệu Từ Tâm ngồi bên cạnh lửa trại, tuy rằng nàng không hiểu chuyện đầu tư, nhưng là nghe thấy người khác khen Ôn Chi Hàn, khóe môi của nàng sẽ bất giác cong lên.
Cùng chung niềm vinh dự.
Đề tài chuyển hướng nơi khác, lực chú ý của mọi người cũng chuyển hướng về nơi khác.
Thiệu Từ Tâm quay đầu chống cằm nhìn Ôn Chi Hàn, khuôn mặt được ánh lửa phản chiếu đến sáng ngời mà ôn nhu, ngay cả không khí cũng bị lửa trại nhiễm đến ấm áp.
Nàng bỗng nhiên có chuyện muốn nói với Ôn Chi Hàn.
Chứa đầy tình yêu, không bao hàm tình yêu...... Quá nhiều quá nhiều lời muốn nói.
Nhưng khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Ôn Chi Hàn, thiên ngôn vạn ngữ lại bất giác hóa thành một tiếng gọi đơn giản: "Vợ ơi."
"Lần sau chúng ta cũng đi cắm trại dã ngoại nữa nha." thanh âm nhẹ nhàng, giống như thì thầm, "Chỉ hai ta thôi."
Ôn Chi Hàn thấy gió đêm thổi qua tóc của nàng, và thấy sự dịu dàng của mùa hè để lại dấu vết lộng lẫy trong mắt nàng.
Nàng ở ngay trước mặt cô, ở trong ánh mắt cô, ở đầu quả tim của cô.
Gần trong gang tấc.
"Được, do bà Ôn của chúng ta định đoạt." Ôn Chi Hàn ôn nhu đáp.
Hy vọng tới ngày đó, quan hệ giữa chúng ta có thể khác ngày hôm nay.
...
Bởi vì ngày mai mọi người đều có kế hoạch của riêng mình, hoặc ở nhà nghỉ ngơi hoặc ra ngoài công tác, cho nên khách mời có người ngủ sớm, có người ngồi cạnh lửa trại vui vẻ nói chuyện phiếm.
Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn trở về lều trại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ôn Chi Hàn ngày mai còn phải đến công ty mở họp, Thiệu Từ Tâm không hy vọng cô ngủ muộn, tinh thần không tốt.
Trước khi vào liều, Thiệu Từ Tâm phát hiện Chu Hồng một mình ngồi ở ngoài lều trại ngắm sao.
Suy tư một lát, nàng kêu Ôn Chi Hàn nghỉ ngơi trước, tính toán cùng Chu Hồng nói chuyện một chút.
"Ngắm sao hả."
Nàng đặt mông ngồi bên cạnh Chu Hồng.
"Tại sao Chu lão sư không ngắm sao với cô?"
Chu Hồng nhìn nàng một cái, lại quay đầu trở về tiếp tục nhìn bầu trời đêm: "Anh ấy bận một ngày, quá mệt mỏi, tôi kêu anh ấy ngủ trước."
Thiệu Từ Tâm "À" một tiếng.
Chu Hồng nhớ tới chuyện nàng kêu mình là Hồng Hồng, đánh đòn phủ đầu nói: "Cô muốn xem thì xem, nhưng không cho phép gọi tôi ghê tởm như vậy."
Thiệu Từ Tâm tức khắc cảm thấy vô tội: "Ghê tởm chỗ nào trời, cái xưng hô ngọt ơi là ngọt mà nói gì vậy!"
Chu Hồng: "...... Ngọt cái đầu cô."
Thiệu Từ Tâm: "Tôi không ngại cô cũng ngọt ngào mà kêu tôi là " Tâm Tâm " đâu."
"Tôi mới không cần!" Chu Hồng theo bản năng giở giọng phản bác, rồi sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn lều trại, hạ giọng đầy mặt ghét bỏ nói, "Ghê tởm muốn chết, tôi mới không thèm gọi cô như vậy!"
Thiệu Từ Tâm cười đến rất vui vẻ.
Qua lâu như vậy, nàng vẫn là cảm thấy chọc Chu Hồng là vui nhất.
Chu Hồng cảm thấy nàng điên rồi, bị mắng ghê tởm còn có thể cười vui vẻ như vậy.
Đột nhiên dừng ở bên tai, Chu Hồng không khỏi sửng sốt, trở nên ngượng ngùng và không quen.
Cô ta đã quen cùng Thiệu Từ Tâm nói móc lẫn nhau, đã quen nhìn dáng vẻ Thiệu Từ Tâm nhanh mồm dẻo miệng, chỉ là không quen Thiệu Từ Tâm đột nhiên đứng đắn như vậy mà nói chuyện với mình, nói "Cảm ơn"......
Duỗi tay không đánh gương mặt người tươi cười.
Lúc này, ngay cả cơ hội âm dương quái khí cũng tìm không thấy.
"Cô..... Cô cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn lần trước đã giúp tôi á, lần trước còn có hôm nay."
"Chuyện này có cái gì để cảm ơn đâu......"
Chu Hồng có chút ngượng ngùng.
"Bởi vì thật sự rất cảm kích cô, cho nên mới muốn cảm ơn cô á," Thiệu Từ Tâm cười nói, "Chu Hồng, cô là người rất đáng yêu."
Chu Hồng ngượng ngùng, cũng không nhìn nàng: "Cô tỉnh táo chút, nơi này còn có máy quay."
Thiệu Từ Tâm không sao cả: "Có thì có thôi, chỉ là muốn ở trước máy quay khen cô thôi, để mọi người đều biết cô đã từng giúp tôi, chuyện này có cái gì không thể?"
Chu Hồng: "......"
Thiệu Từ Tâm: "Làm chuyện tốt chính là phải lưu danh!"
Chu Hồng lần đầu tiên ở trước mặt nàng bất đắc dĩ mà thở dài.
Cô ta thật là không có biện pháp với người này.
Nhưng lại có chút khâm phục hâm mộ dũng khí của nàng.
Thẳng thắn, có cái gì nói cái đó, thật tốt.....
Cô ta không thể không thừa nhận, Thiệu Từ Tâm người này nhanh mồm dẻo miệng là thật, tính cách tốt cũng là thật sự.
Đúng lúc này, Thiệu Từ Tâm vỗ vỗ bả vai cô ta.
"Chừng nữa tôi đưa cờ thưởng cho cô."
"......"
"Không thích cờ thưởng à? Vậy cúp thì sao? Tin cảm tạ? Mua cái hot search cho cô? Mở họp báo Thiệu Từ Tâm cảm tạ cô, được không?"
"...... Cô có bệnh hả!"
Thiệu Từ Tâm người này quả nhiên đứng đắn không được lâu lắm!
"Ha ha," Thiệu Từ Tâm thế nhưng lại cười đến thực vui vẻ, đột nhiên hỏi một câu, "Hai ta có tính là bạn bè không?"
Chu Hồng đột nhiên sửng sốt.
Làm bạn của Thiệu Từ Tâm?
Thật ra cô ta không nghĩ tới, nhưng hiện tại ngẫm lại mới phát hiện, đây tựa hồ không phải chuyện gì xấu.
Làm bạn với người như vậy, giống như không cần sầu hay không vui......
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không đổi được cái tính khẩu thị tâm phi, Chu Hồng trừng mắt liếc Thiệu Từ Tâm một cái: "Ai muốn làm bạn với cô, suốt ngày gọi tôi ghê tởm như vậy, tránh ra tránh ra!"
Thiệu Từ Tâm giống như biết trước đáp án, cũng nhìn ra người này không quá thích ứng bầu không khí dịu dàng thắm thiết — ít nhất không thích ứng cùng nàng ở trong bầu không khí này.
Vì thế ra tay dứt khoát, lại một lần đánh nát bầu không khí này.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, nên trở về ngủ, cũng nên hỏi một câu đề tài người trưởng thành."
Chu Hồng: "?"
Đề tài người trưởng thành?
Nàng muốn làm gì?!
Chương trình này còn có vị thành niên đang xem đấy!!
Cô ta đang muốn mở miệng ngăn lại, liền nghe thấy Thiệu Từ Tâm nói: "Ngày mai tôi nghỉ ngơi, ngày mai mấy giờ cô đi làm?"
Ngày mai cả ngày đều là công tác, Chu Hồng: "......"
Nghẹn.
Bàn tay nắm chặt thành quyền.
Thiệu Từ Tâm nhìn thoáng qua nắm tay của cô ta, lại nhìn thoáng qua biểu tình của cô, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Chu Hồng.
"Hồng Hồng, khắc chế một chút, ánh mắt muốn giết người là giấu không được.". Chính chủ, 𝒓ủ bạn đọc ch𝘂ng _ TR𝘂MTR 𝑈Y𝙀𝑁.𝗏n _
"— cút!"
———————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT