Thiệu Từ Tâm không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể hiểu ý của Ôn Chi Hàn.

Nhưng nàng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, không thể nói là không thích hợp chỗ nào.

Nàng hơi chút trầm tư, trong đầu tự động truyền phát lời nói của Ôn Chi Hàn, từng câu từng chữ chạy qua trong đầu nàng, logic kín đáo, rất có đạo lý, vô pháp phản bác.

Thiệu Từ Tâm ngước mắt nhìn về phía Ôn Chi Hàn.

Chỉ thấy hai chân đối phương bắt chéo nhau, ưu nhã mà ngồi ở trên ghế, thản nhiên tự nhiên, ôn nhu như gió.

Cô không có lộ ra một tia dục vọng nào đối với nàng, cô nghiêm túc như là khi mở họp với nàng, mà mục đích hội nghị gần như là nghiên cứu cách thực hiện dự án 'thể hiện tình cảm' của họ với khả năng tốt nhất.

Có lẽ là nghĩ sai rồi......

Thiệu Từ Tâm nghĩ như vậy, dần dần đánh mất sự nghi ngờ.

Hơn nữa, khi nàng nghe thấy cái đề nghị này, trong lòng nàng một chút cũng không phản cảm, thậm chí có loại suy nghĩa "Là Ôn Chi Hàn thì không sao cả".

Có lẽ là bởi vì Ôn Chi Hàn xinh đẹp lại vô hại đi......

"Hiểu rồi ạ" Thiệu Từ Tâm khuỷu tay chống đầu nói: "Ý của chị chính là ngoài việc trả nợ ra thì chúng ta nên hôn nhau nhiều hơn, gần gũi nhau hơn, để khi quen rồi thì lên chương trình sẽ không bị lộ."

Ôn Chi Hàn đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống, đôi mắt rũ xuống, thanh âm ôn hòa, giống như dỗ dành: "Vậy Từ Tâm có thể làm được không?"

Thiệu Từ Tâm di chuyển tay, nằm nhìn cô, đột nhiên cười nói: "Này có cái gì làm không được? Ôn tổng thật quá coi thường người nào đó họ Thiệu rồi."

Từ lúc bắt đầu Ôn Chi Hàn sờ đầu nàng, nàng sẽ phản xạ có điều kiện mà tránh đi, đến bây giờ trở thành bạn giường, trở thành bạn bè, các nàng sớm đã gần gũi đến mức không ngại những động tác tiếp xúc này.

Hơn nữa đây không phải là xả thân vì nghĩa sao, không trả giá thì làm sao đạt được mục đích.

Không đạt tới tính chân thật, làm sao có thể khiến ba mẹ và tra nữ tin tưởng tình yêu của các nàng mạnh hơn vàng, chân thật hơn vàng thật chứ?

"Còn không phải chỉ là hôn hôn thôi sao, hiện tại có thể hôn, tới tới tới!"

Thiệu Từ Tâm xoay người bò dậy, nhiệt tình đến gần Ôn Chi Hàn.

Khoảng cách chợt kéo gần.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dần dần dây dưa.

Không ai rút lui khỏi ánh mắt lưu luyến này.

Thiệu Từ Tâm hai tay chống ở trên giường, di chuyển thân thể, chủ động hôn lên đôi môi mềm mại của Ôn Chi Hàn, một nụ hôn không có tạp niệm.

Như nàng suy nghĩ, nàng cũng không bài xích — cùng Ôn Chi Hàn.

Nụ hôn này giống như bắt đầu trận triền miên, Ôn Chi Hàn chậm rãi vươn tay ôm lấy eo nàng, khoảng cách hai người lại kéo gần một chút.

Trong bầu không khí yên tĩnh, ánh mắt các nàng chạm nhau.

Ánh mắt từng chút từng chút lướt qua lông mày, làn da của đối phương, cùng với đôi môi ngọt ngào tựa như đóa hoa động lòng nhất trên đời, hấp dẫn mê người.

Có thể là do bầu không khí quá tốt, các nàng muốn gạt mọi thứ sang một bên và tiến sâu hơn.

Không phải vì quen thuộc, không phải vì ân ái, mà là bởi vì muốn hôn môi đối phương.

Ngậm nhẹ cánh môi, lưu luyến không rời.

Nụ hôn này giống như một ngọn lửa cực nóng, nhiệt liệt thiêu đốt.

Tư thế hôn tấn công từng bước một, nóng bỏng khiêu khích dục vọng, trong chốc lát đã tước đi tất cả lý trí, trong mắt hiện lên một mảnh mê ly.

Thiệu Từ Tâm hơi hơi thở gấp gáp, híp mắt mà nhìn người ở trên thân mình.

Nàng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn đuôi mắt của Ôn Chi Hàn.

Đôi mắt màu lam sâu kín, sâu không lường được lại thanh triệt mê người.

Nàng nghĩ, nếu đây là một đôi đá quý, vậy hẳn là bảo bối trân quý nhất trên thế giới này.

Đôi đá quý này, hiện tại chính là cất giấu dáng vẻ của nàng, chỉ mỗi nàng.

Đôi mắt xinh đẹp như vậy, nếu có thể mãi mãi chỉ chứa một mình nàng thì tuyệt vời biết bao nhiêu....

Đầu ngón tay của Thiệu Từ Tâm hơi khựng lại rồi thu lại như thể bị nóng.

Nàng hốt hoảng mà quay mặt đi, giờ phút này lại có một tia chột dạ.

Mình vừa mới suy nghĩ cái gì vậy?

Mẹ nó, mình có phải điên rồi hay không?

Không được không được, Thiệu Từ Tâm mày phải bình tĩnh, không được nghĩ những chuyện tình tình ái ái như có như không kia, càng không được phá hư thoả thuận!

Khẳng định là bởi vì Ôn Chi Hàn quá xinh đẹp, sắc đẹp mê hoặc lòng người, sắc đẹp khiến thần trí điên đảo — đúng đúng đúng, nhất định là như vậy!

Sau khi Thiệu Từ Tâm tìm được lý do bào chữa cho bản thân, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.

— nguy hiểm thật, còn may không phải là thích.

"Từ Tâm."

Thanh âm ôn nhu lại một lần vang lên.

"Em làm sao vậy?"

Thiệu Từ Tâm chậm chạp mà quay đầu lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Chi Hàn không có một tia gợn sóng, nàng mở miệng nói: "Ôn Chi Hàn, chị quá xinh đẹp, xinh đẹp như vậy là rất dễ dàng xảy ra chuyện."

Ôn Chi Hàn nghe vậy cười, vén tóc của nàng hỏi: "Sẽ xảy ra chuyện gì?"

Thiệu Từ Tâm: "Ừm..... Ví dụ như ngăn kéo của chị sẽ bị nhét đầy thư tình."

Ôn Chi Hàn cười cười nói: "Hiện tại sẽ không."

Thiệu Từ Tâm gật đầu: "Cũng đúng nha."

Nào biết giây tiếp theo, Ôn Chi Hàn đột nhiên hỏi một câu: "Từ Tâm, em có phải động tâm với chị hay không?"

Thiệu Từ Tâm nghĩ cũng không thèm nghĩ, hoả tốc phủ nhận: "Không có!"

"Hm?"

"Tuyệt đối không có! Chị đừng quên, người nào đó họ Thiệu đã thề độc!"

"?"

"Em mà nói chuyện yêu đương một lần nữa thì chính là chó!"

"......"

Ôn Chi Hàn cười khẽ, sờ sờ đầu nàng: "Cái này cũng không tính là thề độc."

Cái lời thề này cùng với lời thề chết không được tử tế thì ôn hòa hơn, còn có con đường để hối hận.

Bất quá nhìn dáng vẻ nàng quả quyết như vậy..... Chắc sẽ không hối hận.

Thiệu Từ Tâm vì bản thân đã cứu vớt được thoả thuận hợp đồng mà cảm thấy vui vẻ.

Nói thật, nàng không dám nghĩ bản thân nếu thật sự thích Ôn Chi Hàn, sau đó bị Ôn Chi Hàn biết được, sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Thoả thuận bị phá hủy, Ôn Chi Hàn là người có có tinh thần tuân thủ hợp đồng như vậy, hẳn là sẽ rất không vui đi? Nói không chừng nàng còn có thể may mắn nhìn thấy Ôn tổng tức giận?

Nghĩ nghĩ, nàng kịp thời đình chỉ hoạt động não.

Thôi vậy, còn chưa có phát sinh chuyện gì thì không cần suy nghĩ, rất dễ hạ thấp tâm trạng, trước tiên vẫn nên cùng Bồ Tát gần gũi hằng ngày rồi lại nói sau!

......

Có Ôn Chi Hàn làm bạn, Thiệu Từ Tâm ở Ôn gia trải qua một cái tết thập phần hài hòa hoàn mỹ.

Ngày thứ tư, các nàng rời Ôn gia trở lại chỗ ở chung.

Các nàng không có công việc, thời gian rảnh rỗi rất nhiều.

Ôn Chi Hàn ngồi trên sô pha phòng khách xem tạp chí.

Một lát sau, Thiệu Từ Tâm từ phòng để quần áo đi ra, vòng đến trước sô pha, cúi người đè cô.

"Moaz." Ở trên môi cô hôn một cái.

Kể từ khi cả hai đồng ý thoả thuận phải gần gũi nhau hơn, Thiệu Từ Tâm trở nên rất chủ động, thường thường chạy tới hôn cô một ngụm, nỗ lực dưỡng thành thói quen.

Sau khi hôn xong xoay người rời đi, không mang theo một tia lưu luyến, như thể coi cô là một NPC làm nhiệm vụ.

Ôn Chi Hàn sờ sờ môi mình, xoay người nhìn về phía cái người vô tâm vô phổi họ Thiệu kia, không nhịn được mà bật cười.

Một lát sau, Thiệu Từ Tâm lại đi vòng trở lại.

Ở một đầu sô pha khác ngồi xuống, tiếp theo chậm rãi nằm xuống, lập tức chiếm cứ hơn phân nửa sô pha.

Ôn Chi Hàn cái gì cũng chưa nói, bình tĩnh mà lật một trang tạp chí trong tay.

Sau một lúc lâu, một cái chân trắng nõn nhẹ nhàng gác trên đùi cô.

Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiệu Từ Tâm chống đầu, cổ áo của bộ đồ ngủ rộng mở, vô tình lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.

"Học tỷ," Thiệu Từ Tâm nhếch môi hỏi, "Chị có muốn làm chút chuyện người lớn nên làm không?”

Từ khi trở về Phụng Thành, nàng đều bận rộn tập luyện và ghi hình, mỗi ngày về nhà tắm rửa xong nằm xuống liền ngủ, hoàn toàn không có cơ hội trả nợ.

Ôn Chi Hàn là một người săn sóc, cũng không thúc giục nàng, vì thế nợ nần giữa hai người càng ngày càng chồng chất, nếu tiếp tục như thế, nàng sẽ phải đeo một khoản nợ kếch xù trên lưng mất!

Cho nên nếu hiện tại mọi người đều có thời gian rảnh, đương nhiên không thể buông tha cơ hội ăn mặn rồi!

Thiệu Từ Tâm vừa nói còn vừa dùng chân cọ cọ chân Ôn Chi Hàn.

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng cười, buông tạp chí, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân tinh tế xinh đẹp kia: "Được."

...

Thiệu Từ Tâm ngồi ở trên sô pha, chân mày hơi chau, từng hơi thở nàng phát ra đều tràn đầy dục niệm.

Đôi mắt mê ly nhìn phía trước, nàng lờ mờ có thể nhìn thấy hình ảnh các nàng phản chiếu ở TV đen nhánh trơn bóng kia.

Ôn Chi Hàn quỳ gối trước sô pha, trao cho nàng nụ hôn ngọt ngào cùng tất cả mọi thứ.

Thiệu Từ Tâm khẽ ngâm nhẹ, cầm lòng không đậu rũ mắt nhìn Ôn Chi Hàn, lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Chi Hàn.

Rất kỳ quái, cho dù là trong tư thế này, Ôn Chi Hàn cũng không có nửa điểm yếu thế, cô như cũ có tính tiến công, như cũ vẫn là khống chế toàn cục.

Thiệu Từ Tâm khẽ vuốt khuôn mặt hoàn mỹ của cô trong vô thức, tầm mắt theo động tác của cô mà động, ngửa đầu nghênh đón môi của cô.

So với những nụ hôn thường ngày, giờ phút này nàng có vẻ nghiêm túc lại thâm tình.

Cái gì thiệt hay giả, cái gì dưỡng thành thói quen, hết thảy bị nàng vứt sau đầu, hiện tại nàng chỉ nghĩ muốn Ôn Chi Hàn, muốn tất cả của chị ấy.

Chờ đến khi nàng lại mở mắt ra, người đã không biết khi nào nằm xuống.

Nàng cùng người trên thân yên lặng nhìn nhau.

Ngay bây giờ gương mặt trắng nõn của Ôn Chi Hàn nổi lên một tầng ửng hồng, đôi môi xinh đẹp ngọt ngào khẽ thở nhẹ, trong mắt tình ý vấn vương, như hoa hồng kiều diễm ướt át, hết sức mê người.

Thiệu Từ Tâm nhịn không được sờ khuôn mặt của cô, đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua đôi môi, cằm, xương quai xanh......

Nàng chìm đắm trong vui sướng, động tác thuần thục.

Vô số lần triền miên làm các nàng hiểu rõ thân thể đối phương hơn bất kì kẻ nào, biết nên làm gì để lấy lòng đối phương.

Nhìn biểu tình Ôn Chi Hàn từng chút từng chút biến hóa, nghe thấy cô ôn nhu mà kêu tên của nàng, lộ ra khát vọng của cô đối với nàng, Thiệu Từ Tâm Tâm thoáng chốc được bao vây gắt gao bởi cảm giác thoả mãn.

Nàng thích cùng Ôn Chi Hàn triền miên từng phút từng giây.

Quả nhiên, nàng không chỉ có thích những thứ xinh đẹp, còn thích cùng người xinh đẹp như thế ở bên nhau trầm luân xuân sắc.

Bất luận trước kia Ôn Chi Hàn có bao nhiêu bạn giường, ít nhất hiện tại chỉ có nàng.

Giờ khắc này, các nàng thuộc về nhau.

Ôn Chi Hàn cúi người đến gần nàng, hôn môi cùng vành tai mềm mại của nàng, dùng giọng nói mê người ở bên tai nàng nói: "Từ Tâm, nhanh một chút."

Năm ngón tay xuyên qua những khe hở ngón tay nàng, cùng nàng mười ngón tương khấu, thân mật khắn khít không thể tách rời, hơi thở ấm áp phà vào bên tai nàng, nhẹ nhàng ngứa ngáy: "Chị muốn em, muốn nhiều hơn nữa."

Thiệu Từ Tâm trong tức khắc chịu không nổi, xương cốt đều sắp nhũn ra cả rồi.

Chị gái xinh đẹp như vậy, ai mà cưỡng lại được chứ!

"Cho chị." Thiệu Từ Tâm bị trêu chọc đến mất lý trí, nhịn không được ở bên tai cô nói lời ngon tiếng ngọt, "Tất cả của em đều thuộc về chị."

Ôn Chi Hàn nghe vậy nao nao, tiện đà nhẹ nhàng cười nói: "Tất cả đều thuộc về chị sao?"

Thiệu Từ Tâm ngoan ngoãn đáp lời: "Ừm, đều thuộc về chị."

Ôn Chi Hàn ôn thanh nói: "Vậy em không thể đi cùng người khác rồi."

"Sẽ không." Thiệu Từ Tâm lập tức bảo đảm nói, "Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không có người bạn giường thứ hai nào cả!"

Ôn Chi Hàn: "......"

Cô nhịn không được thấp giọng cười khẽ, ý cười ở đôi mắt màu lam lại nhiều thêm một tia bất đắc dĩ.

"Có thể nghe thấy em nói như vậy...... Chị thật sự rất vui."

Thiệu Từ Tâm lập tức vui vui vẻ vẻ mà ôm lấy cô, tích cực làm cô hài lòng.

Sau một trận hoan ái, Thiệu Từ Tâm nằm ở bên cạnh Ôn Chi Hàn, lẳng lặng mà nhìn gương mặt diễm lệ động lòng người của cô.

Nhìn nhìn, trong lòng nàng đột nhiên toát ra một tia biệt nữu, khiến nàng nhịn không được mở miệng hỏi: "Ôn Chi Hàn, vậy còn chị?"

Ôn Chi Hàn không đuổi kịp mạch não của nàng: "Cái gì?"

Thiệu Từ Tâm rũ mắt, nhìn vệt đỏ nơi xương quai xanh của cô chậm rãi nói: "Em sẽ không đi tìm người bạn giường thứ hai, vậy chị cũng thế sao?"

"Suy cho cùng thì trong hợp đồng của chúng ta cũng không ghi rõ ràng là không được tìm người khác…"

Tuy rằng lúc ấy các nàng thoả thuận rõ nhu cầu là đôi bên phụ trách giải quyết, nhưng nếu Ôn Chi Hàn thật sự có người khác, chỉ cần không bị người khác phát hiện, thật ra thì nàng cũng không có tư cách nói cái gì.

Nếu bị phát hiện thì có thể thế nào?

Các nàng là giả, quyền chủ động trong hợp đồng cũng ở trên tay Ôn Chi Hàn, chỉ cần Ôn Chi Hàn muốn, tùy thời có thể bội ước......

Ôn Chi Hàn nhìn đôi mắt nàng, hỏi một câu: "Em không muốn chị đi tìm người khác sao?"

Thiệu Từ Tâm trầm mặc vài giây, sau đó áy náy mà lẩm bẩm: "Ôn Chi Hàn, em có chút keo kiệt......"

Nàng nói: "Em biết em không tư cách quản những chuyện chị làm, nhưng lòng em xác thật không muốn chị phát sinh quan hệ với người khác, càng hy vọng chị có thể ở loại chuyện này cùng em một đối một — đương nhiên! Ý của em chỉ là muốn chị cùng em duy trì loại quan hệ này, em không muốn chị có bạn giường khác......"

Sau khi nói xong, nàng thật cẩn thận mà nhìn Ôn Chi Hàn.

Đây là một hành vi vượt rào, nàng đuối lý thật sự.

Nàng cũng không biết tại sao lại nói ra miệng, nhưng nàng chính là nói như thế nào cũng làm như thế đấy.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ, ôn nhu như ngày thường.

Ngay sau đó, tay Ôn Chi Hàn dừng ở trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Chị chỉ có em" Ôn Chi Hàn nhìn nàng trịnh trọng mà bảo đảm nói, "Sẽ không có người khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play