Ôn Úc muốn vì Thiệu Từ Tâm suy nghĩ, vì chính mình đã từng có hành vi hoang đường, vì chính mình cô phụ nàng ấy.
Ít nhất muốn cho Thiệu Từ Tâm thấy cô ta đã ý thức được bản thân sai lầm, hai người các nàng mới có thể tiếp tục nối lại tình xưa.
Đêm nay trăng sáng, gió thu nhè nhẹ, cực kỳ giống ban đêm cô ta cùng Thiệu Từ Tâm ở chung trước kia.
Khi đó chuyện gì cũng chưa phát sinh, Thiệu Từ Tâm sẽ nằm ở bên người cô ta đọc sách, hoặc là chơi chơi di động, lẳng lặng bồi cô ta, nếu cô ta có yêu cầu gì thì một tiếng lại một tiếng mà đáp cô ta.
Rất tốt đẹp, rất động lòng người.
Nhưng cô ta lại không biết quý trọng phần tốt đẹp này, phải chờ mất đi mới biết hối hận.
May mà mình còn có cơ hội.
Nhân sinh có thể bắt đầu lại, tình yêu cũng có thể như thế.
Bất quá bây giờ mình nên trở về nhà.
Ba mẹ cô ta ngày mai trở về, cũng không yêu cầu các nàng đi sân bay đón, chỉ là khi về nhà có thể thấy các nàng là được rồi.
Ôn Chi Hàn còn có công việc, không thể cả ngày ngốc tại trong nhà, chỉ có thể buổi tối lại trở về.
Mà cô ta, công việc mỗi ngày chính là ngoạn ngoạn nhạc nhạc, vui vẻ liền tốt, thời gian tự nhiên cực kỳ giàu có, cho nên việc ở nhà, cái gì cũng có phần cô ta.
Vì thế để sớm nhìn thấy ba mẹ, cô ta từ biệt Bạch Nhụy, một mình lái xe về nhà.
...
Thiệu Từ Tâm rốt cuộc kết thúc công việc một ngày, ngồi trên xe về nhà.
Dọc theo đường đi, nàng còn không quên cùng Lương Tuyết Phỉ chửi chửi mắng mắng Ôn Úc, chuyện cô ta có ý đồ muốn addfriend nàng.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Thật không rõ chị ta suy nghĩ cái gì
[ Thiệu Từ Tâm ]: Tớ đoán chị ta lại là muốn nói những lời khó nghe chọc giận tớ.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Chị ta á, miệng độc lên cũng có thể giết chết tâm tư của một thiếu nữ á.
Nàng hiện tại vừa nhớ tới đời trước Ôn Úc ngoại tình, khi phát biểu cái ngôn luận kia, dạ dày liền bắt đầu sông cuộn biển gầm.
Nàng thậm chí rất muốn mở đầu óc Ôn Úc ra nhìn xem, nhìn thử bên trong có phải chứa toàn là nước của địa cầu hay không.
Nàng cùng Ôn Úc là nhận thức nhau ở đại học.
Ôn Úc người này, đối mặt với người ngoài là văn nhã vô cùng, không hiện cái tật xấu nào, thập phần có tính mê hoặc.
Nàng năm đó liền như vậy bị mê hoặc.
Nàng hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận.
[ Phỉ Phỉ ]: Bảo bảo, tớ có cái vấn đề
[ Phỉ Phỉ ]: cậu là thật sự thật sự thật sự không thích cô ta nữa à?
Thiệu Từ Tâm trước kia thích Ôn Úc như vậy, Lương Tuyết Phỉ chỉ sợ nàng nói buông nhưng thực tế trong lòng còn tơ vương.
Một người như vậy, sao lại đáng giá khiến người nhớ mong?
Thiệu Từ Tâm nhướng mày.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Nhãi con à, tớ thoạt nhìn giống cái M lắm hả?
[ Thiệu Từ Tâm ]: Chị ta chân đạp hai thuyền, ai lại muốn thích một người sẽ thay lòng đổi dạ như vậy chứ!
Lương Tuyết Phỉ thấy cái hồi phục này cũng liền an tâm rồi.
[ Phỉ Phỉ ]: Chính là như vậy! Cậu không thích tớ liền an tâm rồi, miễn cho cậu lại bị cô ta thương tổn
[ Phỉ Phỉ ]: Để cô ta một người thích làm gì thì làm đi, không cần hiếm lạ cô ta làm gì, dù sao cậu cũng đã có một cô vợ Bồ Tát rồi!
Thiệu Từ Tâm như trong mộng mới tỉnh.
Đúng vậy, nàng hiện tại đã có một cô vợ Bồ Tát.
Các nàng còn thương thảo muốn ở trước mặt người nhà làm một đôi vợ vợ ân ân ái ái, vậy chuyện Ôn Úc muốn thêm bạn này... Có phải hay không cũng nên cùng Ôn Chi Hàn nói nói?
Phải nói đi, để thương lượng, rốt cuộc còn phải ở trước mặt Ôn Úc diễn.
Nghĩ như vậy, nàng nhắn cho Ôn Chi Hàn một cái tin nhắn.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Có ở đó không?
Không người hồi phục.
Tin nhắn chỉ dừng lại ở cái tin nàng vừa gửi.
Thiệu Từ Tâm ngược lại tiếp tục cùng Lương Tuyết Phỉ nói chuyện phiếm.
- chờ chị ấy rảnh rồi nói sau.
Về đến nhà, tắm rửa xong, nàng đứng ở trước gương bắt đầu sự nghiệp lớn, bảo dưỡng da của mình.
Một lát sau, Ôn Chi Hàn trả lời.
Nàng cúi đầu mở khóa di động, đối phương trả lời mấy chữ: [ vừa có việc bận, chuyện gì? ]
Nàng phát giọng nói hỏi Ôn Chi Hàn có thể hay không gọi điện thoại.
Ôn Chi Hàn nói, có thể.
Thiệu Từ Tâm thuận tay mở loa điện thoại, một bên gọi điện thoại, một bên dưỡng da, thời gian nhất cử lưỡng tiện.
Thanh âm ôn nhu quen thuộc từ loa điện thoại truyền đến, Thiệu Từ Tâm không có vội vã mở ra chủ đề, nàng trước hàn huyên một phen: "Ôn tổng giờ này còn có việc bận gì thế? Còn chưa có tan tầm về nhà à?"
Ôn Chi Hàn ôn thanh cười nói: "Ở nhà, mới vừa ở xử lý công việc, không thấy di động."
"Ôn tổng của chúng ta quả nhiên là trăm công ngàn việc, vất vả vất vả."
Thiệu Từ Tâm một bên nói, một bên vỗ bộp bộp lên mặt, soi gương.
Chiếu chiếu, nàng bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước chính mình vừa mua áo ngủ mới, còn chưa có mặc qua.
Lo cho tâm tư "mua quần áo là phải mặc, không thể để mỗi một kiện quần áo xinh đẹp chịu vắng vẻ", nàng bay nhanh kết thúc các bước dưỡng da, rửa tay sạch sẽ, chuyển vào phòng ngủ.
"Em có chuyện muốn nói cùng chị." nàng tìm áo ngủ mới, đôi tay bắt đầu cởi quần áo: "Ôn Úc hôm nay gởi lời mời kết bạn cho em."
Chất liệu may mặc rất tốt, nhanh chóng cởi quần áo, thanh âm nàng có vẻ thực hàm hồ.
Ôn Chi Hàn không nghe rõ: "Cái gì?"
Lại hỏi nhiều một câu: "Em đang làm cái gì?"
Lúc nãy cô còn nghe thấy nàng giống như đang vỗ da thịt chính mình, sau đó là một trận tiếng bước chân cùng âm thanh xào xạt của quần áo, nói chuyện đột nhiên liền không còn rõ ràng.
Thiệu Từ Tâm bằng phẳng mà đáp: "Đổi áo ngủ."
Đáp lại nàng là sự trầm mặc của Ôn Chi Hàn.
Cũng không biết là trầm mặc hay là ngượng ngùng.
Thiệu Từ Tâm cười nói: "Làm sao vậy nha học tỷ, là ngượng ngùng sao?"
Ôn Chi Hàn: "......"
Thiệu Từ Tâm mặt dày vô sỉ nói: "Không có sao đâu, chị cũng nhìn không thấy, thêm nữa, chúng ta là vợ vợ hợp pháp, em liền tính ở trước mặt chị thay quần áo, cũng không có gì nha, đúng không?"
Ôn Chi Hàn thực nhẹ mà "ừm" một tiếng.
Thiệu Từ Tâm tức khắc cảm thấy da mặt mỏng này của cô thật sự có ý tứ.
Như thế nào ngay cả ở trong điện thoại nghe được âm thanh người khác thay quần áo cũng ngượng ngùng đây?
Quả nhiên là Bồ Tát ngây thơ, hình tượng không rớt.
Đổi xong quần áo, Thiệu Từ Tâm tự giác đem đề tài kéo về lại chỗ cũ, mồm miệng rõ ràng: "Ôn Úc hôm nay xin thêm bạn với em, chị biết chị ta muốn làm cái gì sao?"
"Hả?"
Ôn Chi Hàn hiển nhiên cũng không biết Ôn Úc muốn làm cái gì.
"Em đồng ý sao?"
Thiệu Từ Tâm đem đầu tóc từ quần áo rút ra: "Không có."
Ôn Chi Hàn hơi trầm tư, cung cấp một cái khả năng.
"Nó có lẽ là hối hận, muốn quay lại với em."
Thiệu Từ Tâm nhịn không được cười: "Hối hận? Không, chị ta sẽ không hối hận."
Ôn Úc trong lòng căn bản không có nàng, phàm là đối nàng có một chút thích, lúc trước cũng sẽ không nói như vậy.
Nàng, Thiệu Từ Tâm đối với Ôn Úc mà nói, cũng chỉ là một công cụ người kích thích mỏ hơi đốt Gia Hà mà thôi.
Ôn Chi Hàn nhẹ giọng cười cười, không lại tiếp tục cái đề tài này, ôn thanh nói: "Sớm một chút nghỉ ngơi."
Thiệu Từ Tâm đem quần áo mặc xong, bò lên trên giường: "Chị cũng sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon."
Ôn Chi Hàn: "Ngủ ngon."
Cắt đứt điện thoại, buông di động.
Ôn Chi Hàn đứng dậy ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu rót ly nước uống.
Mà đang lúc nàng mới vừa bước vào phòng khách, Ôn Úc đã trở lại.
Tầm mắt ở trong không khí va chạm, đáy mắt hai người đều là đạm mạc.
Các nàng chưa bao giờ quan tâm lẫn nhau, cũng lười đến hỏi đến đối phương sinh hoạt như thế nào, dù sao chỉ cần đối phương còn sống là được.
"Đã trở lại."
Nói xong câu đó, Ôn Chi Hàn thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc xoay người rời đi.
Ôn Úc nhìn bóng dáng cô một lát, cũng thu hồi tầm mắt đi về phía phòng mình.
Sống lại một đời, nàng vẫn là không có biện pháp cấp Ôn Chi Hàn cái chị gái này sắc mặt tốt.
Bởi vì ở đời trước, các nàng quan hệ hoàn toàn xơ cứng.
Ôn Chi Hàn đánh nàng một cái tát, sau khi Thiệu Từ Tâm gặp tai nạn xe cộ qua đời.
- đây là lần đầu tiên Ôn Chi Hàn đối với cô ta động thủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT