Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tận đến khi trở về nhà trọ, Tống Thu Thu vẫn nhịn không được mà thở dài: "Haiz, tớ biết ngay giữa cậu và lão đại toàn là khoai tây, không thể nào có dưa mà!"

Tô Tiểu Đường đọc bài viết diễn đàn trường mà cồn cào không thôi: "Các cậu nhìn diễn đàn đi, khắp nơi đều muốn tìm chủ nhân của chun cột tóc, muốn tìm ra người đào góc tường của đại học A, trộm thạch anh đại học A... Những người đó tìm kiếm manh mối cứ như Sherlock Homlmes vậy, kết quả lại không đoán trúng gì hết! Mà tớ! Người đang cầm kịch bản trong tay! Đứng ở góc nhìn của Thượng Đế! Biết rõ chân tướng lại không thể nói! Loại cảm giác này thật khó chịu!"

"Đúng vậy, cực kì khó chịu!" Tống Thu Thu gật đầu tán thành, lo lắng nhắc hở Kỳ Nguyệt: "Nguyệt bảo, cậu cũng phải cẩn thận giấu bí mật này, bằng không tớ sợ cậu sẽ bị đem ra tế trời mất!"

Kỳ Nguyệt chớp mắt: "Đáng sợ vậy sao? Nhưng thạch anh... ý tớ là Cố Hoài, tớ cũng không trộm mà!"

Tô Tiểu Đường bĩu môi: "Cậu nói không trộm thì không trộm sao? Trừ bọn tớ ra, ai tin cậu nữa chứ? Thu Thu nói không sai, nếu bị người khác biết cậu vấy bẩn trong sạch của đại thần, cậu xong đời luôn đấy!"

Kỳ Nguyệt cạn ngôn: "Cái gì mà vấy bẩn trong sạch chứ, đại thần vốn dĩ trong sạch mà! Cậu ấy có thể chứng minh mình trong sạch!"

Tống Thu Thu nhướng mày: "Không phải đại thần muốn tránh phiền phức hay sao? Cậu ấy hi vọng mình không trong sạch, sao phải chứng minh mình trong sạch chứ?"

Kỳ Nguyệt suy nghĩ: "Ặc..."

Cậu nói rất có lý...

...

Sáng hôm sau, tại ruộng khoai tây.

Tô Tiểu Đường không có tiết học nên theo Kỳ Nguyệt và Tống Thu Thu đến đây chơi.

Cách đó không xa, Kỳ Nguyệt vừa nhổ cỏ bón phân cho ruộng xong, trong lúc nghỉ ngơi, cô ấy tiện tay xách một túi khoai tây, duỗi thẳng tay nhắm thẳng về hướng bù nhìn cách đó không xa.

Túi khoai tây kia ít nhất cũng phải mười mấy kí, người bình thường xách một lúc thôi đã ê ẩm cánh tay, nhưng cánh tay Kỳ Nguyệt lại vững vàng không lắc lư chút nào cả.

Rõ ràng chỉ giơ một túi khoai tây mà thôi, lại trông như đang giơ một khẩu súng, bù nhìn kia dường như cũng không phải bù nhìn mà là bia bắn súng.

Tô Tiểu Đường ngồi dưới bóng cây, thở dài nhìn theo hướng Kỳ Nguyệt đang đứng: "Nguyệt bảo lại đang luyện tập tư thế cầm súng."

Tống Thu Thu bất đắc dĩ đáp: "Dẫu sao thì thói quen huấn luyện nhiều năm không thể thay đổi trong một sớm một chiều, tuy cậu ấy nói rằng sẽ không bao giờ chạm vào súng nữa, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ buông súng."

Lần gặp Cố Hoài đầu tiên, Kỳ Nguyệt bắn ra liên tục hai lần max điểm không phải ngẫu nhiên hay may mắn mà là do ngày ngày cô vẫn luyện tập nhắm bắn, rèn luyện độ ổn định của cánh tay, tựa như một thói quen đã ăn sâu vào gene...

Tô Tiểu Đường chống cằm, trong lòng có hơi cồn cào: "Tớ vẫn cảm thấy thứ Kỳ Nguyệt thích là bắn súng, nông học đối với cậu ấy mà nói có thể chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi."

Tống Thu Thu lẩm bẩm: "Cậu ấy thích bắn súng là chắc rồi, còn về nông học..."

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường ngồi dựa vào nhau thương cảm, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy Kỳ Nguyệt ngồi trên bờ ruộng, trên tay có một thanh kiếm không biết moi ra từ đâu, trên thân kiếm còn xiên một loạt khoai tây.

Vừa nhóm lửa nướng khoai tây, Kỳ Nguyệt vừa phát sóng trực tiếp: "Thưa các vị! Hôm nay Kỳ tổng tôi sẽ biểu diễn nướng khoai tây cho mọi người xem! Loại khoai tây đen này là giống khoai tây tôi mới nghiên cứu ra, không chỉ to mà vị còn rất ngon, đảm bảo mọi người ăn một củ sẽ muốn ăn thêm củ thứ hai! Nếu các bạn thích hãy nhấn like và bình luận 666..."*

Tô Tiểu Đường: "..."

Tống Thu Thu: "..."

Ha ha, thái độ nhiệt tình như lửa này...

Xin vĩnh viễn đừng nghi ngờ tình yêu của Kỳ tổng đối với khoai tây.

(*) 666 (liùliùliù): Đọc gần giống với chữ 牛 (niú), có nghĩa là trâu bò, lợi hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play