Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Phụt!!!" Giang Lãng cười ra tiếng, "Vậy cậu không bằng cả con heo rồi?"

Tống Thu Thu cắn chặt răng: "Đúng vậy đúng vậy, tôi không có ai theo đuổi, tôi không bằng cả con heo, cậu có người theo đuổi, cậu bằng con heo rồi!"

Giang Lãng đen mặt: "Tôi biết vì sao không ai dám theo đuổi cậu rồi..."

Con heo này quả thật như miêu tả của Giang Lãng, tốc độ nhanh như chớp, cả đám người đuổi theo nửa ngày cuối cùng lại bị nó dắt đi vòng vòng.

Động tĩnh bắt heo rất nhanh đã kinh động đến Kỳ Nguyệt trên sân thể dục.

Kỳ Nguyệt vội chạy đến hướng của Tống Thu Thu, Tề Thư Hàng thấy thế cũng tiến lên hỗ trợ.

Tống Thu Thu vừa thấy Kỳ Nguyệt thì y như nhìn thấy cứu tinh: "Nguyệt bảo! Nguyệt bảo! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

Kỳ Nguyệt chống tay xuống đất, nhảy sang lùm cây bên cạnh, đi đường tắt để cản bạn heo nghịch ngợm kia.

Tốc độ Kỳ Nguyệt rất nhanh, thành công chặn được đầu heo, mắt thấy con heo đó sắp chui đầu vào lưới, không ngờ nó lại linh hoạt lách qua người cô.

Xong rồi!

Tường bên kia có một lỗ thủng vẫn chưa được sửa, nếu để nó chui ra ngoài thì tìm lại rất khó khăn!

Vừa rồi tập luyện Kỳ Nguyệt đã chạy rất nhiều vòng, tiêu hao một phần thể lực, tốc độ không thể nhanh như thường ngày, lúc đuổi theo đã không kịp nữa.

Cuối cùng cô chỉ đành trơ mắt nhìn bạn heo đó chạy về hướng lỗ thủng...

Dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc, Tề Thư Hàng đuổi theo, cắn răng ngăn trước mặt nó.

Cơ thể thoăn thoắt lại cường trán của con heo hướng thẳng về phía Tề Thư Hàng, nó không sợ chút nào mà vọt thẳng vào anh ta.

Tề Thư Hàng vốn vươn tay muốn bắt heo trực tiếp kêu rên một tiếng, con heo nhân cơ hội đó lại chạy thoát.

Trong lúc Tống Thu Thu và Kỳ Nguyệt cho rằng xong phim rồi, thì một bàn chân bỗng đạp lên tường, dồn bạn heo vào góc tường, phía sau cái chân chính là lỗ thủng, suýt chút nữa bạn heo ú đã vượt ngục thành công.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi.

Tống Thu Thu xem đến mở cờ trong bụng: "A a a! Đại thần đạp tường bắt heo vẫn soái bức người!!!"

Nói tới đây, Tống Thu Thu càng thêm chua xót: "Tức chết tớ! Một con heo cũng được kabebon! Thế mà tớ lại không có!"

Thấy Cố Hoài bắt heo thành công, Kỳ Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt cô đảo qua chân Cố Hoài, trong lòng không khỏi thầm cảm thán: Ôi, chân dài thật tốt...

Tống Thu Thu nghìn ân vạn tạ mà chạy qua: "Đại thần xin nhận một lạy! Cậu đã cứu luận văn tốt nghiệp của chúng tôi rồi!"

Kỳ Nguyệt nhìn bé heo chơi trò parkour vượt ngục đang bị Cố Hoài giam giữ, cảm thấy hơi ảo não.

"Cố Hoài, cậu không bị thương chứ?" Kỳ Nguyệt hỏi.

So với vẻ mặt tái mét của họ, Cố Hoài trông có vẻ nhàn nhã như đang chơi cùng thú cưng quá đi.

"Không có." Cố Hoài đáp, giúp Kỳ Nguyệt gỡ lá cây dính trên tóc cô.

Kỳ Nguyệt thấy Cố Hoài đột nhiên tới gần mình thì muốn lẩn trốn theo bản năng, cô ho nhẹ một tiếng: "Vậy... Vậy là tốt rồi..."

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô vừa thấy Cố Hoài liền cảm thấy không thích hợp, anh tới gần, cô càng cảm thấy không thích hợp hơn.

Cố Hoài nhận ra Kỳ Nguyệt trốn tránh, bàn tay đang cầm lá cây trên không trung hơi cứng đờ...

Lúc này, Kỳ Nguyệt đột nhiên nhớ ra, vội xoay người nhìn Tề Thư Hàng: "Tề Thư Hàng, tay cậu có sao không?"

Tề Thư Hàng ngượng ngùng mở miệng: "Không sao không sao, chỉ bị đụng một chút thôi..."

"Để tớ xem thử!"

Kỳ Nguyệt không yên tâm mà nâng tay anh ta lên xem xét.

Quả nhiên, chỗ bị đụng đã bị sưng đỏ.

Tề Thư Hàng không thèm để ý nói: "Không có gì đáng ngại!"

Kỳ Nguyệt nhíu mày: "Sao lại không đáng ngại! Cậu biết tay của vận động viên bắn súng quan trọng thế nào không? Hơn nữa không phải cậu đăng kí thi bắn súng hả? Tớ đưa cậu đến phòng y tế, phải nhanh xử lý vết thương!"

Nhìn bộ dạng khẩn trương của cô gái, Tề Thư Hàng hơi thẹn thùng, gật đầu thuận theo: "Được..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play