Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thời gian của năm tư trên đại học trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua một tuần.
Chuyến đi Giang Thành gợi cho Kỳ Nguyệt rất nhiều ý tưởng, tiến độ làm luận văn tốt nghiệp của cô vô cùng thuận lợi, khiến tâm trạng cô thư thả không ít.
Hôm nay là thứ sáu, tiết đầu buổi sáng không có môn, Kỳ Nguyệt không đặt báo thức, khó có dịp được ngủ thêm một lát.
Trên chiếc giường nhỏ có thể sập bất cứ lúc nào, Cố Hoài sắc mặt tái nhợt nằm yếu ớt trên đó, giống như động vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, cứ nhìn thẳng vào Kỳ Nguyệt.
"Có thể không đi được không?"
"Ở lại được không?"
"Ở lại với tớ..."
...
Dáng vẻ đó của Cố Hoài khiến người khác khó lòng kháng cự, Kỳ Nguyệt đã bước đến cửa cuối cùng vẫn quay lại.
Ngay tại lúc cô tiến về phía giường, muốn chạm vào Cố Hoài, cô đột nhiên mở to mắt, giật mình tỉnh giấc.
Hóa ra là mơ...
Sao lại mơ thấy Cố Hoài nhỉ?
Nhất định là do gần đây quá lo cho sức khỏe của anh!
May là anh đã hạ sốt, không còn gì đáng ngại nữa, bằng không bộ não thông minh đó mà bị sốt làm hỏng, cô sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất...
Kỳ Nguyệt rời giường rửa mặt để tỉnh táo, sau đó xuống sân thể dục như thường lệ.
Sau khi về phòng, cô vừa dọn sách vở vừa hỏi: "Thu Thu, Tiểu Đường, tớ chuẩn bị đến lớp học môn tự chọn, các cậu muốn đến nghe cùng không?"
Tống Thu Thu đang vùi đầu trong đống sách cùng Tô Tiểu Đường chưa rời khỏi giường đồng thời nhìn cô: "Buổi sáng không có tiết mà? Môn tự chọn gì cơ? Nguyệt bảo, cậu lại đăng kí môn gì à?"
"Cơ học lượng tử, môn học tự chọn trường mới thêm vào năm nay, tất cả ngành học đều có thể chọn môn này." Kỳ Nguyệt đáp.
"Cái gì? Cơ học lượng tử???" Tống Thu Thu giật mình, "Nguyệt bảo, có phải cậu có hiểu lầm gì đó với bọn tớ không? Cậu nghĩ tớ có thể nghe hiểu thứ đồ chơi đó sao?"
Tô Tiểu Đường nuốt nước bọt: "Cơ học lượng tử... Bốn chữ đó tách riêng ra thì tớ biết, nhưng gộp lại một chỗ thì tớ hoàn toàn không quen! Tớ vẫn biết tự lượng sức, xin lỗi, tớ không xứng!"
"Các cậu không đi thật sao? Ban đầu quả thật hơi khó hiểu thật, nhưng càng nghe càng thú vị đấy!" Kỳ Nguyệt tiếp tục dụ dỗ.
Tống Thu Thu kiên định xua xua tay: "Tớ chỉ muốn cùng người trong sách nói chuyện yêu đương, ai cũng không thể chia cắt bọn tớ, cảm ơn!"
Tô Tiểu Đường vén chăn, nằm xuống giường: "Tớ và giường cũng vĩnh viễn không chia lìa, cảm ơn!"
Thấy hai người thái độ kiên quyết, hoàn toàn không có hứng thú, Kỳ Nguyệt chỉ có thể từ bỏ dụ dỗ, cầm sách vở rồi đi.
Môn học tự chọn này nằm ở khu học cũ, cách hơi xa, phòng học cũng rất cũ, hơn nữa môn này quả thật hơi cao thâm, người chọn học rất ít, thậm chí lượng sinh viên đến học càng ngày càng ít.
Lúc Kỳ Nguyệt tới nơi, phòng học có sức chứa một trăm người chỉ có vài người ngồi rải rác.
Kỳ Nguyệt không nhớ lần đầu cô biết đến cơ học lượng tử là khi nào, hình như là lúc còn rất nhỏ, có người kể cho cô rất nhiều câu chuyện về cơ học lượng tử, ví dụ như "Con mèo của Schrödinger", "Nghịch lý Zeno", "Con quỷ Maxwell", "Laplace's demon",...
Chỉ riêng bốn thần thú vật lý đã khiến cô bị cuốn vào sương mù, suýt chút nữa đã nghi ngờ sự tồn tại khách quan của thế giới này.
Theo thói quen tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế thứ hai, Kỳ Nguyệt lật sách đến nội dung bài học hôm trước.