Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đại học A, khu kí túc xá nam.
Lúc Giang Lãng trở về phòng đã là mười giờ đêm.
"Nói là tụ tập, kết quả cậu thì tốt rồi, ăn cơm xong liền chạy trước, báo hại những nữ sinh kia đều mất hứng, sớm vậy đã giải tán rồi!"
Giang Lãng vừa tháo giày vừa lầu bầu: "Tên nhóc Lăng Phong rủ bọn kia đi hát, cũng chỉ có tớ đối tốt với cậu, sợ cậu cô đơn nên về đây chơi với cậu thôi!"
Khi Giang Lãng quay về, Cố Hoài đang dựa trán ngồi dựa vào ghế trên ban công.
Màn đêm dày đặc che khuất khuôn mặt anh, chỉ có thể thấy một góc cằm lạnh băng và bóng lưng cô độc trong bóng đêm, tựa như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cố Hoài mang theo quá nhiều hào quang, chỉ riêng khuôn mặt của cậu ta thôi đã đủ hấp dẫn mọi ánh nhìn, mặc dù trông cậu ta rất có cảm giác lạnh lùng, trên thực tế cậu ta không phải tip người hướng nội, EQ cậu ta rất cao, cũng rất thành thạo cách đối nhân xử thế.
Tuy nhiên, trên thực tế, cậu ta luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, cũng hiếm khi dao động cảm xúc.
"Cậu bị sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"
Giang Lãng cảm thấy tình trạng của Cố Hoài không đúng cho lắm: "Lúc ở trường bắn tớ đã muốn hỏi cậu rồi, sao cậu lại bắn trượt? Sẽ không phải thật sự vì muốn giải vây cho tớ đấy chứ?"
Anh ta tương đối hiểu rõ về Cố Hoài, biết Cố Hoài từng nằm trong đội tuyển bắn súng quốc gia, cũng từng phá vỡ kỉ lục bắn súng thế giới, kỉ lục đó đến giờ vẫn chưa có người vượt qua.
Trò chơi hôm nay đối với Cố Hoài mà nói thì chẳng khác gì trò chơi trẻ con cả.
"Trượt tay."
Trong bóng đêm truyền đến giọng nói hời hợt của Cố Hoài.
"Cậu nghiêm túc chứ?"
Giang Lãng cầm hai lon nước ngọt tiến ra ban công, đưa cho Cố Hoài một lon.
"Cảm ơn." Cố Hoài tiện tay nhận lấy.
Dường như anh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một bộ sơ mi trắng đơn giản, quanh người còn mang theo hơi nước nhàn nhạt, lúc này tóc anh có hơi xốc xếch làm lộ ra vầng trán sáng bóng.
Lúc đến gần, Giang Lãng phát hiện trán Cố Hoài dính gì đó hơi bẩn, vì thế đưa tay ra muốn lau cho anh: "Sao cậu tắm mà không gội đầu? Trên trán cậu dính gì vậy? Hình như là bùn..."
Lúc Giang Lãng vừa đưa tay ra, một bàn tay thon dài đã chặn cổ tay anh lại.
Lon nước trong tay anh ta lắc lư, gần như đã đổ hết ra ngoài.
Giang Lãng cảm thấy xương mình sắp bị bóp nát rồi: "Đệch mợ! Đau đau đau! Buông ra! Tớ chết rồi thì cậu phải thủ tiết cả đời đấy!"
"Ồ?" Giọng Cố Hoài đầy vẻ ghét bỏ.
Nói xong, anh tiện tay vuốt tóc mái, động tác vừa tùy ý vừa dã tính vô ý chạm phải xương quai xanh, vài giọt nước dọc theo xương quai xanh rồi thấm vào chiếc sơ mi trắng, ngay cả bùn đất dơ bẩn trên trán cũng bổng chốc trở nên quyến rũ, đầu độc tâm hồn người ta...
Giang Lãng: "...!"
Chó má!
Chỉ tiện tay vuốt tóc thôi mà!
Mẹ! Sao lại đẹp trai như vậy!
"Đệch! Đừng có mà quyến rũ ông đây!"
Giang Lãng ghen tị nghiến răng nghiến lợi: "Cố Hoài, cậu có tật xấu gì vậy? Cậu tắm không gội đầu, tớ giúp cậu lau bùn đất trên trán mà thôi, cậu lại làm thái độ như thể trung trinh tiết liệt vậy? Có phải bà dì của cậu đến rồi nên tâm trạng bất ổn không?!"
Giang Lãng càng nói càng cảm thấy Cố Hoài có bệnh, còn là bệnh không nhẹ.
Cố Hoài miễn cưỡng nhìn anh ta một cái, không để ý đến anh ta, chẳng qua là có chút không kiên nhẫn mà kéo cổ áo, ánh mắt lần nữa rơi trên di động.
Không biết nghĩ đến cái gì, Giang Lãng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, không phải tối nay cậu có hẹn với bạn học khoai tây à? Sao vậy? Đến giờ cô ấy vẫn chưa gọi cho cậu sao?"