Lục An An ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Hành.
Thịnh Hành cúi đầu chỉ vào hai câu: "Hai câu này thoạt nhìn rất có ý cảnh, ca khúc của các em đã nghĩ ra sẽ phối hợp với loại nhạc cụ nào chưa?"
Lục An An lắc đầu: "Vẫn còn đang suy nghĩ ạ."
"Chọn loại nhạc cụ nào?" Thịnh Hành đứng dậy, đi tới Piano trên sân khấu trước mặt ngồi xuống: "Piano hay là cái khác?"
"Tình ca phối hợp với Piano là tốt nhất."
Thịnh Hành gật đầu, suy nghĩ một lát, đem tờ giấy kia của Lục An An cầm đi.
Nói là anh chuyên sủng fans cũng không phải, chỉ là đem ra so sánh mà nói, Lục An An thực sự là vẫn được anh cưng chiều hơn một chút.
Tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học tốt nghiệp đại học chính quy, lại còn đã lăn lộn trong vòng tròn fans nhiều năm, Lục An An thả rắm cầu vồng một chuỗi một chuỗi thành thục không nói, trước kia mỗi lần bình luận dưới ảnh của Thịnh Hành, mỗi lần bầu chọn cho thần tượng cơ hồ là có thể một câu cũng không trùng lặp.
Viết một bài hát đối với cô mà nói, không phải là rất khó.
Tình ca cũng không khó viết.
Nhóm người các cô có năm người, năm người kết hợp với nhau, chính là một bài hát không tệ.
Mấy người trong tổ của Lục An An đều rất hài hòa.
Thịnh Hành chỉ đạo một lát, còn chưa nói hết, Hà Hiểu Sương liền từ một bên khác chạy tới.
"Thầy Thịnh, chúng em xong rồi."
Thịnh Hành ngước mắt, ánh mắt hờ hững nhìn cô ta.
Cứ nhìn như vậy một chút, Hà Hiểu Sương đột nhiên rùng mình.
Cô mím môi, hậu tri hậu giác nói: "Thực xin lỗi... Chúng em đợi lát nữa lại tới."
Thịnh Hành: "Ừm."
Sắc mặt của Hà Hiểu Sương hơi đổi một chút, lúc này mới lại quay đầu nói với đám người Thường Thiến.
Lục An An nhìn sang, tâm tình bực dọc ban nãy đột nhiên tiêu tan.
Hình như idol... Vẫn là rất tốt.
Ô ô ô ngày hôm nay vẫn không thể nào thoát fans.
Thường Thiến cảm nhận được tâm tình của cô biến hóa, ghé vào bả vai cô nhịn cười.
Lục An An vỗ vào vai cô ấy.
Lát sau, Thịnh Hành chỉ đạo cho các cô ấy xong liền để mấy người Lục An An đi tới một gian phòng yên tĩnh khác sáng tác.
Mấy người Lục An An cũng hiểu chuyện, hiểu rõ nói: "Cái đó, vậy lát nữa thầy Thịnh tới tìm bọn em nha."
"Đi đi."
Người đã đi, Thịnh Hành mới nhìn về phía mấy người Hà Hiểu Sương bên này, đè xuống giọng nói: "Không phải tôi cố ý muốn khiến cho các em sợ, nhưng mà các em có hai nhóm, từng nhóm một lên là được, nếu như tôi đang thảo luận với một nhóm khác, hi vọng các em có thể chờ một chút."
Hà Hiểu Sương và các thành viên gật gật đầu: " Xin lỗi thầy Thịnh."
Thịnh Hành liếc nhìn mấy cô, nói: "Đưa giấy của các em cho tôi đi."
...
Bên trong kia lại thảo luận rất náo nhiệt, sau khi rời khỏi phòng Thường Thiến liền không nhịn được bật cười ra tiếng.
Cô ấy còn chưa nói gì, mấy nữ sinh khác đã nói: "Hà Hiểu Sương là bị làm sao vậy, biết rõ chúng ta còn đang nói chuyện, cô ta còn cố tình đi tới cắt đứt."
"Đúng vậy, thật sự coi chính mình là Đại tiểu thư nha."
"Cái ánh mắt kia của Thầy Thịnh các cậu có thấy không, có lẽ là đã doạ đến cô ta rồi."
"Đột nhiên cảm thấy rất tốt rất thoải mái nha!"
Thường Thiến chọc chọc cánh tay của Lục An An, thấp giọng hỏi: "Sảng khoái không?"
Lục An An: "Sảng khoái."
Lục An An sảng khoái thừa nhận.
Mấy người vừa thảo luận vừa đi tới gian phòng nhỏ bên cạnh tiếp tục sáng tác.
Các cô ấy cũng không trở về căn phòng trước đó, đợi đến tầm hơn một giờ sau, Thịnh Hành mới từ bên kia đi sang.
Mọi người đều cùng nhau thức đêm, cùng nhau nỗ lực, muốn đem tác phẩm của mình viết ra thật hoàn thiện, thật tốt nhất, một chút vất vả này căn bản không tính là cái gì.
Chờ Thịnh Hành đem bài hát của mấy người Lục An An sửa sang ổn thỏa, đột nhiên có người nhấc tay hỏi một tiếng: "Thầy Thịnh, hai nhóm bọn em đều viết tình ca, nếu như thế có khi nào không tốt lắm hay không."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Các em cảm thấy thế nào?"
Thường Thiến: " Thực ra nếu không cùng loại vẫn tốt hơn, nhưng tình ca thực sự dễ sáng tác."
Thịnh Hành gật đầu.
"Không sao." Anh an ủi: "Thể loại giống nhau cũng không có việc gì, lời bài hát không giống nhau là được."
Lục An An không thể tin lại có thể nghe hiểu ý tứ của câu nói này.
Đúng vậy, cùng một phong cách thì cùng một phong cách đi, lúc đó ai xấu hổ lúng túng rồi sẽ biết, nghĩ tới điểm này, trong nháy mắt cô lại động lực tràn đầy.
"Các em ai đánh đàn?"
Nữ sinh vừa mới nói kia giơ tay lên: "Em biết đàn Piano một chút, nhưng em đánh không quá nhuần nhuyễn."
"Còn ai nữa không?"
Lục An An hơi dừng lại, giơ tay nói: "Em biết."
Thường Thiến khiếp sợ nhìn về phía cô: "An An, cậu thâm tàng bất lộ nha."
Lục An An: "... Thế nhưng đã rất lâu rồi em không đánh đàn."
Thịnh Hành nhìn về phía hai người sẽ đánh đàn: "Đi thử một chút xem, đánh cho tôi nghe một chút."
"Được."
Sau khi hai người kết thúc biểu diễn, Thịnh Hành gật đầu: "Cũng không tệ, các em quyết định ai gảy?”
Lục An An không chút nghĩ ngợi: "Nha Nha, cậu tới đi."
Nha Nha sửng sốt, có chút ngoài ý muốn với việc cô lại đem cơ hội này đưa tới cho mình.
"Nhưng mà cậu đánh tốt hơn tớ."
Lục An An lắc đầu: "Không có đâu, tớ đánh cũng bình thường thôi, tớ hát thôi là được rồi."
Nha Nha gật gật đầu.
Một bài hát viết ra còn có phối nhạc cũng mất tới mấy tiếng, sau khi đợi đến lúc hết thảy phân phối kết thúc, liền tiến vào trạng thái tập luyện căng thẳng.
Thịnh Hành cố ý rút ra hai ngày lưu lại nơi này hỗ trợ, quan sát tiến độ của các cô, thỉnh thoảng nếu nhận ra có điều không ổn còn có thể giúp các cô điều chỉnh.
Lục An An trong nháy mắt giống như hít thuốc lắc, mỗi ngày đều nhiệt tình mười phần.
Dùng một câu Thường Thiến vẫn luôn trêu chọc cô chính là -- có Thịnh Hành, Lục An An có thể cuồng hoan mười ngày mười đêm không ngủ.
Lúc này sức mạnh của thần tượng mới khiến người ta thấy, sự thật quá dũng mãnh.
Trước ngày thi đấu một ngày, mấy người Lục An An và nhóm Hà Hiểu Sương lần thứ hai oan gia ngõ hẹp gặp nhau.
Hà Hiểu Sương nhìn vào mắt cô, châm chọc cười: "Lục An An, tao rất mong chờ biểu hiện của mày nha."
Cô ta lại nói: "Nhưng mà mày tuyệt đối đừng bị loại sau lần này đấy."
Nghe vậy, Lục An An khẽ cười: "Vậy sao, câu nói này tôi trả lại cho cô dùng nhé."
Nói xong, hai người giống như không hề có cái gì xảy ra, lướt qua đối phương đi về một hướng khác.
Thịnh Hành an vị ở cách đó không xa nhìn, đột nhiên cảm thấy còn rất thú vị.
Cô bé fans nhỏ này của anh, còn rất trọc người "Ghi nhớ" .
Buổi tối trước khi thi đấu lần thứ ba, tổ tiết mục phải làm phỏng vấn, để các học viên gọi điện thoại cho nhà người, muốn nhận được một vài lời cổ vũ.
Lục An An cầm điện thoại di động đi vào phòng, liếc nhìn màn ảnh cách đó không xa.
Có chút bất đắc dĩ.
Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô còn chưa có làm đâu, nhiệm vụ là để Lục Diên ở ngay trước mặt mọi người cổ vũ cho cô.
Lục An An cảm thấy cái hệ thống nát bét này chính là cố ý muốn hố mình, cái gì hệ thống tình cảm anh trai em gái cảm động trời cảm động đất, rõ ràng là hệ thống hố Lục An An.
Cô rất lo lắng giọng nói của Lục Diên sẽ bị mọi người nhận ra.
Lúc mọi người gọi điện thoại, ở hậu trường cũng có huấn luyện viên đang xem.
Lúc đến lượt Lục An An, Cố Bạch rất hứng thú nhìn.
"Nhìn xem, đến lượt Lục An An gọi điện thoại, nói thật, tính cách của như Lục An An vậy rất thú vị, tôi thực ra rất tò mò tính cách của cha mẹ của cô ấy như thế nào."
Liễu Mộng Đình gật đầu: "Tôi cũng rất hiếu kì."
Ôn Luân bật cười: " Đợi lát nữa là có thể biết rồi."
Sau khi Lục An An tiến vào, liếc nhìn màn ảnh.
"Chúng tôi gọi điện nhé?"
Ở phía đối diện là ảnh chụp của các huấn luyện viên: " Gọi đi."
"... A."
Lục An An thuần thục bấm số điện thoại của mẹ Lục, sau khi vài tiếng chuông vang lên, điện thoại được kết nối.
"Alo."
Mọi người nhận được điện thoại di động là điện thoại do tổ tiết cung cấp, không phải điện thoại của mình nên không hiện tên người gọi.
Lục An An hô lên: "Mẹ, con là An An."
Mẹ Lục rất ngoài ý muốn, vui mừng hô lên: " An An nha! Sao vậy, con có nhớ mẹ không? Cơ thể có có vấn đề gì không? Sao lại dùng số điện thoại này để gọi cho mẹ?"
Lục An An: "..."
Trong lúc nhất thời, Lục An An còn thật không biết nên đáp trở về như thế nào.
Cô hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: "Con có nhớ mẹ, cơ thể con không có vấn đề gì, ngày mai bọn con sẽ biểu diễn, cho nên con gọi điện thoại cho mẹ."
Nghe vậy, mẹ Lục thầm thở phào.
"Cơ thể con có ổn không? Báo cáo kiểm tra lần trước đưa tới rồi." Mẹ Lục nói: "Bác sĩ nói cơ thể của con không thích hợp với mấy chuyện vận động dữ dội, con có phải đang hay không -- "
Đoạn sau mẹ Lục không nói nhưng Lục An An cũng biết là bà muốn hỏi cái gì.
Cô yên tĩnh một lát, đáp một tiếng: "Mẹ, hiện tại đang có máy quay, cha đâu rồi ạ?"
Mẹ Lục sửng sốt một chút: "Cha của con đang ở trong phòng làm việc."
"... A."
"Còn người kia đâu ạ?"
"Ai?"
Lục An An khụ một tiếng: "Anh trai ạ."
Mẹ Lục bật cười: "Nó đang chạy bộ bên ngoài, con tìm nó có việc a? Có phải con muốn bảo anh trai đến xem con biểu diễn hay không, lần trước anh con đi -- "
"Không được!"
Mẹ Lục lời còn chưa nói hết, Lục An An liền sốt sắng nói: "Không được không được, con không cần anh trai tới, mẹ ngàn vạn lần phải ngăn cản anh ấy!"
Lục Duyên: "..."
Anh vừa mới vào nhà, liền nghe thấy em gái ruột của mình đang nói lời kháng cự, trong nháy mắt cơ tim tắc nghẽn một cái.
"Lục An An."
Mí mắt Lục An An giật lên, liếc nhìn màn ảnh: "... Dạ."
"Vừa rồi em nói cái gì?"
Lục An An chớp chớp mắt: "Em đâu có nói gì đâu, em rất nhớ anh trai nha."
Lục Duyên: "... Vừa nãy anh đã nghe được rồi."
"Anh trai, ngày mai em lại phải thi đấu rồi, anh không cổ vũ em à."
Lục Duyên còn chưa nói gì, mẹ Lục liền đoạt mất: "Mẹ cổ vũ cho con, con cố lên, nếu như cảm thấy quá mệt mỏi thì cứ mặc kệ không cần để ý gì hết, để anh trai giúp con lấy ra phí bồi thường vi phạm hợp đồng, về nhà sớm một chút."
Lục An An: "... Mẹ, là cổ vũ, không phải là đả kích con."
Lục Diên ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Quỷ nha đầu, cố lên, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Em biết rồi."
Lục An An suy nghĩ một chút, nhìn về phía màn ảnh: "Bọn em ở bên này đang thu hình."
Lục Diên: "... Anh biết, đừng lo lắng."
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Lục An An vô cùng tốt.
Mấy người ở phía sau nhìn, Cố Bạch vuốt cằm trầm tư vài giây: "Giọng nói của anh trai Lục An An giống mấy bác gái quá đi."
Liễu Mộng Đình bật cười: "Đó là vì đã dùng máy biến đổi giọng nói rồi."
"Phải không?"
"Khẳng định."
"Chờ đã."
Cố Bạch nói: "... Mẹ của Lục An An cũng quá khôi hài rồi, nhưng có một điểm quan trọng nhất, cơ thể của Lục An An không tốt?"
Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
"Không phát hiện nha."
Lận Chi Hòe kéo kéo môi: "Cơ thể cô ta làm gì có chỗ nào giống như không tốt?"
"Hẳn là các bậc cha mẹ đều luôn nói như vậy đi."
Cố Bạch đáp một tiếng: "Cũng có thể."
Thịnh Hành từ đầu tới đuôi đều không lên tiếng, chỉ yên tĩnh lia bút.
Chờ một người học viên khác đi vào, Liễu Mộng Đình lại đột nhiên hô lên một câu: "... Trời ạ, tôi còn thật hâm mộ An An nha."
"Quan hệ của em ấy và anh trai mình thật sự rất tốt nha."
"Cô nói chuyện này tôi mới cũng chú ý tới."
...
Lần gọi điện thoại cổ vũ này sau khi được biên tập sẽ chiếu ra ở kỳ sau.
Đoạn video tương tác của Lục An An và Lục Duyên, đều được mọi người cho một Like, xưng là người khiến cho mọi người hâm mộ nhất.
Có một ông anh trai như thế, lại còn nói ra được mấy câu như thế, thật sự là quá hạnh phúc! !
*
Buổi ghi hình thứ ba thuận lợi bắt đầu.
Sáng sớm hôm đó, mọi người đều căng thẳng lại hưng diễn tập.
Đến tối, thi đấu mới chính thức bắt đầu.
Lục An An lần này phải nhảy, mặc dù đây chỉ là một khúc tình ca nhỏ, nhưng có bố trí vũ đạo.
Lúc chạng vạng, mọi người tiến vào hậu trường trang điểm thay quần áo, chờ đợi đến lượt mình biểu diễn.
Mấy người Lục An An và Thường Thiến tụ lại cùng nhau, hoàn thiện các bước chuẩn bị cuối cùng.
"An An cậu có căng thẳng không?"
"Căng thẳng."
Lục An An nói: "Nhưng vẫn có thể đứng được."
Thường Thiến: "... Tớ muốn đi vệ sinh."
"Vậy tớ đi cùng cậu."
"Được."
Hai người đi tới nhà vệ sinh, Lục An An không muốn đi vệ sinh, cho nên chỉ đứng ở bên ngoài chờ.
Cô vừa định lấy điện thoại di động ra xem một chút khuôn mặt thịnh thế xinh đẹp động lòng người của Thịnh Hành để động viên tâm tình của mình một chút, trước mặt liền xuất hiện một người đi tới.
Lục An An ngẩng đầu, là Lận Chi Hòe.
Lận Chi Hòe nhìn cô một cái, nói: "Bạn học Lục."
“Lận lão sư."
Lục An An mặt không cảm xúc.
Lận Chi Hòe cất tiếng mỉm cười, nhìn cô nói: "Tôi rất chờ mong màn biểu diễn hôm nay của cô."
"Cảm ơn Lận lão sư, tôi sẽ cố gắng."
Lận Chi Hòe không dừng lại lâu, xoay người tiến vào bên trong toilet.
Lục An An không thể không hoài nghi mình và toilet có khi nào có thù oán, như thế nào một lần hai lần đều có thể ở toilet đụng phải "Địch nhân"
Sau khi trang điểm kết thúc, mọi người đều bắt đi thay quần áo.
Mỗi người đều có trang phục riêng biệt được làm riêng, dù vậy mỗi cái đều có thể phối hợp với cả nhóm.