Bên trong thang máy rơi vào yên tĩnh quỷ dị, yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Mấy người đều ngốc lăng vài giây, Cố Bạch thật sự là không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Anh nhìn Lục An An, ôm bụng cười to, nói: "An An, đột nhiên tôi có chút đồng tình với idol của em."
Lục An An khựng lại, đột nhiên xoay người đối mặt với vách thang máy.
"An An, em đang làm cái gì đấy?"
Lục An An rầu rĩ nói: "Diện bích tư quá (úp mặt vào tường hối lỗi )."
Liễu Mộng Đình cũng bị cô làm cho bật cười.
"Sao em lại đáng yêu như vậy cơ chứ."
Liễu Mộng Đình khẽ cười: “Ban nãy đều là lời trong giới fan có phải không?"
". . . Ừm."
Lục An An không dám nhìn biểu cảm hiện tại của Thịnh Hành.
Cô cảm thấy mình xong đời rồi, thế nhưng lại ở ngay trước mặt Thịnh Hành nói ra những lời này.
Có trời mới biết —— cô không có muốn đổi "Anh trai" một chút nào.
Thịnh Hành liếc nhìn bóng lưng của người kia, nghĩ tới lời cô vừa mới buột miệng thốt ra kia, híp híp mắt lại không hé răng.
Từ sớm anh đã biết fans nhỏ cùng một lúc theo đuổi vài "Anh trai", nhưng lại không nghĩ tới cô còn có thể nói trắng ra ở ngay trước mặt anh như thế.
Lần trước —— tốt xấu gì cô còn là fans của mình không phải sao.
Nghĩ nghĩ, Thịnh Hành đột nhiên cảm thấy mình không thể bất công đối với fans nhỏ này.
Fans nhỏ này quá không có lương tâm.
Cuối cùng, là tiếng chuông trong thang máy giải cứu Lục An An.
Thang máy vừa vang lên một tiếng, Lục An An liền khom lưng vào bên trong: "Các thầy cô chú ý an toàn, lần sau gặp lại."
Nói xong, cô cũng không chờ mọi người phản ứng lại, cất bước chạy nhanh ra ngoài.
Cố Bạch nhìn biểu cảm của mấy người còn lại, mỉm cười nói: " Tính cách của Lục An An này, không tệ."
Ôn Luân gật đầu: "Coi như là không ra mắt từ nơi này, sau này tham gia bất cứ gameshow nào cũng có thể rất tốt."
Liễu Mộng Đình nói: "Các anh nghĩ như thế à, tôi còn cảm thấy cô bé này đã có thể ra mắt luôn rồi ấy, tối hôm nay tất cả hot search đều là cô ấy."
Nói xong, cô ấy lại nhìn về phía Thịnh Hành: "Thịnh lão sư cảm thấy thế nào?"
Thịnh Hành thu mắt lại, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Hotsearch gì?"
Mấy người xung quang sửng sốt, đột nhiên quên mất anh là một "Người già" .
Lận Chi Hòe thấy thế thì lập tức cướp quyền lên tiếng: "Không có hotsearch gì cả, chỉ là chuyện liên quan tới tiết mục, không phải có gì quan trọng."
Cô ta không thể nói ra bây giờ mình có cảm giác gì, rõ ràng Lục An An chỉ là một thí sinh bé nhỏ không đáng kể, đến cả fans cũng không có mấy người, thế nhưng Lận Chi Hòe lại cảm thấy người này rất có tính uy hiếp đối với mình.
Thịnh Hành không hỏi nhiều nữa, vừa định bước đi, có nhân viên công tác cách đó không xa chạy tới: " Thịnh lão sư, anh có cần phải đi gấp không?"
Thịnh Hành: " Cần tôi làm gì sao?"
Nhân viên công tác nói: "Mấy vị huấn luyện viên khác đều đã làm phỏng vấn rồi, chỉ còn anh thôi.”
Thịnh Hành vừa mới tới nơi này chưa lâu, mọi người đều không tìm được cơ hội phỏng vấn riêng anh.
Cố Bạch gật đầu: "Vậy bọn tôi đi trước."
"Ừ."
Chờ mọi người đi hết rồi, Thịnh Hành nhìn về phía nhân viên công tác: "Vẫn còn thời gian, đi thôi."
"Tốt quá, làm phiền Thịnh lão sư rồi."
Thịnh Hành gật đầu.
Lục An An chạy ra khỏi thang máy, gửi một tin nhắn cho Lục Duyên.
An An: [ Anh trai, anh đang ở chỗ nào? ]
Lục Diên: [ Phòng nghỉ 102, anh đang ở đây. Anh Tiền chờ em ở cửa. ]
An An: [ Vâng. ]
Tầng một bên này rất yên tĩnh, ngoại trừ mấy công nhân viên đi lại ở bên ngoài, trên cơ bản là không có người ngoài.
Lúc Lục An An đến, anh Tiền cười cười nói: "Mau vào đi."
Lục An An theo sau đi vào.
Lục Duyên xoay người lại, nhìn vào mắt cô: "Cảm giác em đã lớn rồi."
Lục An An có chút đắc ý : “Thật sao?"
Lục Duyên bật cười: "Thực sự hoạt bát lên không ít."
Anh đưa tay ra vỗ vỗ đầu Lục An An: "Nhớ cha và mẹ không?"
Lục An An hơi giật mình, gật gật đầu: "Nhớ."
Mặc dù cô mới đến đây không lâu, thế nhưng tình thương của cha Lục mẹ Lục dành cho cô, so với cha mẹ trước kia thật sự nhiều không biết bao nhiêu.
Lục An An vẫn luôn không biết tâm lý của mình như vậy có đúng hay không.
Có khi ngẫu nhiên cô cũng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, cảm thấy mình đã đoạt đi đồ của nguyên chủ An An, đoạt đi sự yêu thương của cha mẹ và anh trai cô ấy.
Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Lục An An lại cảm thấy mình không thể tới quá gần bọn họ.
Thế nhưng nếu như cô không tới gần, bọn họ sẽ khó chịu.
Mười mấy năm lạc mất Lục An An kia đối với bọn họ là một dằn vặt giày vò, đã trở thành tâm ma.
Mỗi khi cô có ý chống cự, cha Lục mẹ Lục và Lục Duyên đều sẽ cảm thấy là cô không muốn đón nhận bọn họ, vẫn còn hận bọn họ.
Nói chung, cô rất là mâu thuẫn.
Bất kể là làm như thế nào, hình như đều có một chút chướng ngại tâm lý.
Lục An An đang thất thần suy nghĩ, Lục Duyên hô lên: "An An, đang nghĩ cái gì?"
Lục An An hoàn hồn: "Không có, anh mang cái gì tới cho em thế?"
Lục Duyên nhíu mày nhìn cô: "Em ở đây thấy thế nào?"
"Rất tốt." Lục An An nói: " Mọi người đều rất tốt."
Lục Diên gật đầu: " Lận Chi Hòe nhằm vào em sao?"
Lục An An chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Lục Duyên nhìn kỹ biểu cảm nho nhỏ của cô, cảm thấy có chút buồn cười.
"Kinh ngạc như thế, nghĩ là tại sao anh trai biết có phải không?"
"Cũng không có gì." Lục An An nói: "Cô ta khi nói chuyện đều rõ ràng như vậy, anh biết cũng là bình thường."
"Ừm."
Lục Duyên nói: " Nếu như cô ta ở sau lưng ức hiếp em, nhớ nói cho nhân viên công tác."
"Em cũng không phải là trẻ con."
Lục Duyên đưa tay xoa xoa đầu của cô, thấp giọng nói: "Em ở nhà chính là trẻ con."
Lục An An nghe thấy thế thì con ngươi run rẩy: "Cám ơn anh trai."
Lục Duyên nhìn thấy biểu tình tránh né của cô, bàn tay khựng lại, nói: "Nếu như gặp phải chuyện gì, cũng có thể tìm Thịnh Hành."
"A?"
Lục Duyên nói: "So với mấy vị huấn luyện viên khác mà nói, Thịnh Hành là người ngay thẳng nhất."
Mặc dù anh vô cùng vô cùng không muốn thừa nhận chuyện này.
"Vâng."
Lục An An mềm giọng đồng ý.
Lục Duyên dặn dò thêm vài câu, đưa đồ cho Lục An An, Lục An An cúi đầu liền thấy —— là một cái điện thoại di động.
Lục Diên: "Di động của các em có lúc phải giao lên trên, thêm một cái lo trước khỏi hoạ."
"Cám ơn anh trai!" Lúc này là sự thật vui vẻ.
Lục Duyên liếc nhìn anh Tiền.
Anh Tiền nói: "Bây giờ ở bên ngoài không ai."
Lục An An ngầm hiểu : “Vậy anh về đi nhé, nhớ nói với cha mẹ em ở đây rất tốt."
"Được."
Lục An An cầm điện thoại di động, vừa chột dạ lại vui vẻ trở về ký túc xá.
Lúc cô trở lại ký túc xá, mọi người vẫn còn đang bàn luận về buổi công diễn ngày hôm nay, cũng đang nghị luận về hotsearch trên Weibo.
Lục An An cũng không lo lắng liệu mình đi tìm Lục Duyên có thể bị theo dõi sau đó chụp lại hay không.
Cô nghĩ, nếu như Lục Duyên đã dám tìm mình, vậy thì anh nhất định sẽ có biện pháp.
. . .
Tâm tình của Lục An An rất tốt, kết thúc một ngày mệt mỏi. Cô nhanh chóng rửa mặt rồi đi ngủ, cô hoàn toàn không nghĩ tới, hai vị "Anh trai" của cô lúc này đang đụng phải nhau ở cửa.
Lục Duyên có quen biết với mấy người quản lí cấp cao của nơi này, còn quen biết cả đạo diễn chương trình, sau khi nói chuyện một hồi mới rời đi.
Đương nhiên, anh cũng thuận tiện dặn dò một chút để cho người ta quan tâm tới Lục An An hơn, cân nhắc đến lòng tự ái của em gái mình, Lục Duyên chỉ bảo người ta nhìn một chút, chỉ khi xảy ra chuyện mới cần thông báo cho anh, những việc nhỏ không đáng kể khác thì cứ để chính bản thân cô giải quyết đi.
Sau khi Lục Duyên nói chuyện xong đi ra, Thịnh Hành cũng vừa hay làm phỏng vấn xong.
Hai người oan gia ngõ hẹp ở cửa lớn gặp nhau.
Thịnh Hành nhìn thấy anh ấy thì cũng không kinh ngạc, đến cả ánh mắt cũng không thay đổi.
Nhưng Du Nguyên ở bên cạnh lại nhiệt tình hô lên: "A Duyên cũng tới à?"
Anh Tiền gật đầu: "Bọn tôi tới đây có chút việc."
Lúc đang ghi hình Du Nguyên cũng không phát hiện có Lục Duyên ở đấy, lúc này còn có chút hiếu kỳ: "Chuyện gì thế? Lẽ nào a Duyên cũng muốn làm huấn luyện viên cho chương trình?"
Lục Diên lắc lắc đầu: "Không phải."
Hai tay Thịnh Hành nhét ở trong túi chậm rãi đi ra bên ngoài.
Du Nguyên nói: "Các cậu bây giờ đi đâu?”
"Trường quay phim."
"Trùng hợp ghê, chúng tôi cũng vậy."
Bốn người cùng nhau đi ra bên ngoài, hai vị người đại diện thì thầm nói chuyện.
Lục Duyên yên lặng, Thịnh Hành lại càng lạnh hơn.
Lúc đi tới bãi đậu xe, Du Nguyên và anh Tiền xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, giơ tay lên nói: “Tôi đi trước."
Vẻ mặt của Du Nguyên kinh ngạc, anh ta kinh ngạc nhìn Thịnh Hành: "Vì sao Lục Duyên cám ơn em?"
Thịnh Hành đã giúp Lục Duyên làm cái gì sao, vì sao anh ta cái gì cũng không biết?
Thịnh Hành hoảng hốt nghĩ, đột nhiên lại nghĩ tới một người.
Anh hơi hơi cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Không biết."
Du Nguyên: ". . ."
Biểu cảm của cậu không phải là biểu cảm không biết gì đâu nhé!!!
Thịnh Hành mới mặc kệ anh ta đang suy đoán cái gì, mặc kệ Du Nguyên có truy hỏi như thế nào, anh cũng không lên tiếng.
Cuối cùng Du Nguyên hỏi mệt rồi, thở giài nói: "Anh chỉ hy vọng các cậu đừng có gây ra chuyện lớn gì, với độ lưu lượng của các cậu bây giờ…Anh chỉ sợ fans hai nhà các cậu đánh nhau không ngừng.”
Thịnh Hành nghẹn họng.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sẽ không."
Tuy là anh nói như vậy, nhưng Thịnh Hành vẫn là đã đánh giá thấp sức chiến đấu của fans.
Sau khi lần đầu tiên công diễn kết thúc, đương nhiên mọi người đều muốn chúc mừng.
Ngày kế, đợi đến lúc mọi người kết thúc huấn luyện hằng ngày, tổ tiết mục liền cho các cô làm một chương trình hoạt động lớn.
Hoạt động trong nhà, ăn uống chụp ảnh, đây xem như là chuẩn bị sẵn cho vòng loại lần sau, để cho các cô có được những hồi ức tốt đẹp trước khi rời đi.
Lục An An ở trong ký túc xá rất vui vẻ, hệ của cô và các bạn cùng phòng cũng không tệ.
Đương nhiên, bạn tốt nhất xem như là Thường Thiến, Thường Thiến biết nhảy múa, hằng ngày sẽ cùng luyện tập với Lục An An.
Hai người thường xuyên nán lại phòng huấn luyện.
Đối với ngày nghỉ này mọi người đều rất chờ mong.
"An An, lát nữa xuống dưới cậu muốn mặc cái gì?"
“Tớ nghĩ sẽ mặc đồng phục."
Thường Thiến thở dài, nhìn về phía màn ảnh nói: "Tại sao không thể mặc quần của chính mình thế?”
Khúc Tĩnh khẽ cười: "Bởi vì quần áo cá nhân nhiều màu sắc kiểu dáng rồi."
"Vậy cũng đúng."
Thường Thiến nói: "Đồng phục thì đồng phục đi, cũng khá đẹp."
Mấy người trò chuyện.
Đột nhiên, có người hỏi: "Ngày hôm nay các huấn luyện viên có tới không nhỉ?"
Trần Tử Hân đáp một tiếng: "Có nha."
Hoạt động như vậy các huấn luyện viên đương nhiên sẽ tham dự.
Vừa nói Thường Thiến vừa liếc nhìn Lục An An, hỏi: "Vậy Thịnh lão sư sẽ tới sao?"
“Cái này thì không chắc nữa.”
Thường Thiến thở dài: "Không có Thịnh lão sư như là người không có tâm phúc."
Khúc Tĩnh bật cười: "Nào có khoa trương như vậy, nhưng mà tớ cam đoan Thịnh lão sư mà đến thì mọi người nhất định sẽ vây quanh Thịnh lão sư.”
Bên trong những thí sinh này fans của Thịnh Hành chiếm một lượng lớn.
Đang trò chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.
Bốn người quay đầu nhìn lại, là nhân viên công tác.
“Đến lúc phải xuống rồi.”
"Ừa."
Bốn người cùng đồng ý.
Hoạt động ăn uống tổ chức ở tầng ba, ở đó có một cái sân rất lớn, bây giờ đã được bố trí rất đẹp.
Bên trong vẫn có rất nhiều camera, mấy ngày nay nhưng chuyện hằng ngày của các cô cũng sẽ được biên tập sau đó phát ra ngoài cho khán giả xem.
Lục An An rất rõ ràng.
Cô vừa đi tới Dụ Thư liền chạy tới.
"An An."
Khóe môi Lục An An cong lên: "Dụ Thư."
"Chúng ta đến bên kia chụp ảnh đi."
Dụ Thư tràn đầy phấn khởi nói: " Lỡ như kỳ sau tớ mà bị loại thì ít nhất chúng ta cũng có ảnh chụp chung.”
Lục An An không nói gì: "Không đâu, tớ có bị loại thì cậu cũng sẽ không bị loại.”
"Không chắc được."
Đến cuối cùng, Lục An An không hiểu ra sao bị mọi người kéo tới chụp ảnh chung, khiến cho cô rất là kỳ quái.
Sau khi chụp xong mặt của Lục An An đã cười đến cứng lại.
"Vì sao hôm nay mọi người đều tìm tớ chụp ảnh vậy?"
Thường Thiến nói: "Bởi vì hotsearch tối hôm qua nha."
Lục An An: ". . ."
Thường Thiến đưa tay lên sờ soạng khuôn mặt của Lục An An: "Nói thật, với cái làn da trơn mềm và khuôn mặt này của cậu, tớ còn muốn chụp thêm 100 tấm với cậu.”
". . ."
Lục An An không có gì để nói.
Cô còn không biết chính mình đột nhiên được sủng ái như thế đâu.
Có chút thụ sủng nhược kinh.
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì bốn vị huấn luyện viên xuất hiện.
"Chào mọi người, đã lâu không gặp." Cố Bạch khôi hài nói: "Các em có nhớ bọn tôi không?"
Có người khẽ cười: "Huấn luyện viên, hôm qua chúng ta vừa mới gặp."
Liễu Mộng Đình bật cười: " Các em đừng vạch trần Cố lão sư của chúng ta như vậy mà."
Mọi người cười phá lên.
Huấn luyện viên vừa đến, mọi người đều trở nên có chút câu nệ.
Cũng may mấy người Liễu Mộng Đình đều là người có thể nói đùa, sau khi điều hòa bầu không khí một chút, đột nhiên có người hỏi: "Huấn luyện viên, Thịnh lão sư không tới sao?"
Nghe vậy, hai tay Cố Bạch mở ra: "Sao, Cố lão sư ở đây còn chưa đủ sao, các em tại sao mỗi ngày đều chỉ tâm tâm niệm niệm Thịnh lão sư."
"Không có!"
Mọi người cùng kêu lên đáp lời: "Chúng em cũng thích Cố lão sư!"
"Phải không?" Cố Bạch bán tín bán nghi :"Tại sao tôi cứ thấy không thể tin nhỉ?"
Mọi người: "Chúng em yêu Cố lão sư nhất!"
Cố Bạch nhíu mày, đột nhiên hỏi Lục An An: "Vậy An An thích Thầy Cố hay là thầy Thịnh?"
Lục An An: "? ? ?"
----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
An An: [Anh đừng có hỏi mà.]
Cố Bạch: [. . .]
Thịnh Hành: [cô ấy sợ anh bị thương.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT