Lục Duyên tự bế.

Anh liếc nhìn người đại diện đang đứng bên cạnh: “Tiết mục kia có còn cần huấn luyện viên nữa không?”

Anh Tiền: “. . .Em muốn làm cái gì?”

Lục Duyên trừng mắt nhìn vào ảnh avatar của hai cái con người trong vòng bạn bè vừa bấm like bài đăng của anh kia, nói: “Em phải đi bảo vệ An An.”

Không thể để cho con bé bị người lừa đi.

Anh Tiền xem xét mắt vẻ mặt của anh, sau đó dụi dụi mắt nói: “Không có.”

Anh ta nói: “Nhưng anh có thể hỏi thăm một chút, đến cuối chương trình có thể sẽ cần đoàn đội và người biểu diễn, sẽ mời các nghệ sĩ trong giới giúp đỡ hợp tác biểu diễn, giúp làm tuyên truyền.”

Lục Duyên gật đầu :”Đến lúc đó nhớ giúp em lấy một vị trí.”

Anh Tiền im lặng trong giây lát, hỏi: “Em không sợ fans của em và fans của Thịnh Hành lại đánh nhau à?”

Tay đang cầm điện thoại di động của Lục Duyên hơi khựng lại, nhàn nhạt nói: “Đánh nhau gì chứ?”

Anh Tiền cười lạnh: “Thịnh Hành có thể làm huấn luyện viên trưởng, còn em chỉ có thể làm khách quý tới giúp chương trình, em nói bọn họ sẽ làm gì?”

Cái gì Fans cũng đều có thể đem lên chửi bới bọc phốt nhau.

Từ trang phục tạo hình, vị trí đứng, đãi ngộ được nhận, đến cả năng lực biểu diễn và giọng nói, cái gì cũng có thể lôi ra làm lí do gây chiến.

Thậm chí có lúc chỉ là một ánh mắt. . . Đều có thể khiến cho các cô ấy ở trên Weibo đánh nhau rất lâu.

Không phải nói fans làm như vậy là không đúng, chỉ là. . . Có lúc thực ra chuyện cũng không có gì, nhưng mọi người lại quá mức “Bao che cho con”, có lúc thậm chí đánh mất cả lý trí, khiến cho người làm nghệ sĩ rất khó xử.

Chuyện bịa đặt thực sự quá nhiều, bọn họ cũng không thể khống chế được.

Lục Duyên gửi lại một chữ “Ừ” cho Lục An An, miễn cưỡng thỏa hiệp với anh Tiền: “Đến lúc đó lại nói.”

“Đi thôi.”

*

Lục An An cũng không phải cố ý muốn trọc giận Lục Duyên.

Chẳng qua là cô thật sự không thể chịu được có người nói idol của mình không tốt, nếu như anh ấy thật sự làm ra chuyện gì không tốt, vậy thì một fans lý trí như cô cũng có thể tiếp thu, nhưng. . . Cái này rõ ràng không phải mà.

Hơn nữa trong giới này các công ty thường hay cố tình kéo đôi kết hợp nghệ sĩ để cùng lăng xê nhau, cũng có rất nhiều người thích xào cp tăng độ nổi tiếng, cô ta đã mất cảm giác.

Hơn nữa, Thịnh Hành cũng không muốn xào cp với Lận Chi Hòe.

Cô ta phải bảo vệ idol nhà mình.

Lục An An tạm thời không add WeChat của Thịnh Hành, thật ra cô cũng không có WeChat của anh để thêm, cho nên cũng không biết Thịnh Hành cũng tặng cho bài viết của Lục Duyên một Like.

Sau khi cô đắc ý thoát khỏi màn hình chat đi lướt Weibo thì lại bị Khúc Tĩnh và Thường Thiến kéo đi ăn cơm.

Ăn xong cơm tối trở về cũng vừa vặn đến lúc chiếu gameshow.

Bốn người ngồi ở bên trong phòng, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.

Tổ tiết mục dạo đầu rất phong phú, cũng có vài nhãn hiệu tài chợ cho trương trình muốn quảng cáo, cho nên đoạn mở đầu có chút dài.

Bởi vì là gameshow phát sóng trực tuyến trên mạng cho nên các cô có thể nhìn thấy các bình luận của cư dân mạnh như mưa đạn nằm ngang liên tục hiện lên trên TV.

Đoạn đầu vừa chiếu ra, tất cả bình luận đều là là vì các huấn luyện viên, mọi người thi nhau hò hét.

Lục An An lúc đầu còn hờ hững không để ý cho lắm, đến khi Thịnh Hành vừa bước lên sân khấu, điên thoại di động của cô liền bị ném ở một bên.

Bình luận như mưa đạn cũng càng ngày càng nhiều.

[ A a a a a a thầy Thịnh đến rồi! ! ]

[ Mẹ của con ơi, Thịnh Hành thật đẹp trai quá đi! ]

[ Ô ô ô ô liếm màn hình liếm màn hình. ]

[ Chỉ cần vừa nghĩ tới mai sau suốt ba tháng tuần nào cũng có thể nhìn thấy anh trai, tui liền cảm thấy đời này thật quá thỏa màn! ]

[ A a a a a a a a đến rồi đến rồi. ]

Khúc Tĩnh nói: “Nhân khí của Thịnh lão sư thật sự rất cao nha.”

Thường Thiến gật đầu: “Đương nhiên, tớ cũng siêu thích anh ấy.”

Trần Tử Hân cũng nói với theo: “Thịnh lão sư siêu lợi hại.”

Lục An An theo sau gật đầu, mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông đang đứng trên sân khấu.

Đây là người mà cô đã thích rất nhiều năm nha.

Đến khi các màn biểu diễn chính thức bắt đầu, các hàng bình luận như mưa đạn bắt đầu có đủ loại bàn tán khác nhau.

[ A. . . Màn biểu diễn này là cái gì vậy. ]

[ Má ơi, cái cô gái này chân thật thô quá đi. ]

[ Cô này nhìn hình như hơi lớn hơn. ]

[ Bạn này hát không tệ nha! ]

[ Ui ui, cái chị gái nhỏ này thật xinh đẹp! ]

. . .

Nói chung, bất luận là bạn tốt hay là không tốt, đều sẽ luôn có người để lại lời bình.

Tuy còn chưa đến lượt mình nhưng Lục An An vẫn xem khá nghiêm túc cẩn thận.



Đột nhiên, đến lúc tới lượt cô lên sân khấu, các hàng bình luận như mưa đạn kia cứ như đổi mới một vòng mới, náo nhiệt hẳn lên.

Tên bài hát của Lục An An vừa xuất hiện, fans của Thịnh Hành đều kích động.

[? ? ? ? Bài hát của anh trai? ]

[ Trời ạ, thế mà lại có người sẽ hát bài hát này! ]

[ Đây là fans của anh trai sao? ]

[ Hát không hay. ]

Lục An An nhàn nhạt nhìn những bình luận đang trôi trên màn hình, vẻ mặt hờ hững.

Thường Thiến quay đầu lại nhìn cô: “An An, nếu không chúng ta tắt mục bình luận đi nhé?”

“Không cần đâu.” Lục An An cười nói: “Có các bình luận này tớ mới có thể thấy rõ các vấn đề của mình hơn.”

Mấy người còn lại đều nhìn vẻ mặt của cô, bất đắc dĩ gật đầu.

Sau khi Lục An An biểu diễn, lúc một lần nữa nghe thấy Thịnh Hành nói cô hát trật nhịp, cô lại theo bản năng sờ sờ chóp mũi của mình.

Thực ra cô cũng rất thích bài hát này, thực sự không nên hát trật nhịp.

Lục An An hít sâu một hơi, lúc ấy cô chính là quá khẩn trương.

Cũng may tiết mục của cô rất nhanh liền xong, sau đó trên màn hình xuất hiện những tuyển thủ khác.

Tập đầu tiên tổng cộng dài hơn hai giờ, sau khi xem xong, Khúc Tĩnh buồn bã nói: “Tớ kém quá đi.”

Thường Thiến an ủi vỗ vỗ bả vai của cô : “Không đâu, cậu rất tuyệt, đây là tập đầu tiên mà, sau này chúng ta vẫn còn thời gian và cơ hội, sau này tiếp tục cố gắng cũng không muộn.”

Lục An An gật đầu: “Đúng vậy, cứ từ từ đi.”

Tối hôm đó sau khi tiết mục công chiếu, không ngoài ý muốn bùng nổ.

Mọi người đều thích các chị gái xinh đẹp, ai mà không thích xem trai xinh gái đẹp cơ chứ!

Chớ nói chi là loại gameshow cỡ lớn có thể bầu chọn cho người mình thích, giúp người đó được ra mắt như này.

Trong lúc nhất thời, cư dân mạng rất sôi nổi thảo luận về gameshow.

Thậm chí Lục An An không biết, bởi vì cô hát bài hát kia của Thịnh Hành cho nên độ hót của cô cao hơn một chút xíu so với những người khác.

Chẳng qua, chuyện này sau này Lục An An mới biết.

Sau khi xem xong tiết mục, Lục An An lại bị mọi người kéo đi cùng nhau huấn luyện.

Xem mình biểu diễn mới có thể biết vấn đề của mình là ở chỗ nào.

Vòng thứ hai là biểu diễn công khai, sau khi huấn luyện xong chính là phân tổ.

Phân tổ biểu diễn lần này không phải dựa theo lớp mà là dựa theo lựa chọn cá nhân.

Tổ tiết mục đầu tiên chọn ra vị trí center, sau đó bắt đầu đi xuống từ lớp A để các học viên tự mình lựa chọn.

Lục An An là học viên lớp E, được phân vào tổ chuyên cần, thật trùng hợp là đội trưởng chính là Thường Thiến.

Cô cũng rất thích Thường Thiến, cảm giác cô gái này không tệ.

Càng quan trọng chính là Dụ Thư cũng ở trong nhóm này, trải qua mấy ngày này, Lục An An và Dụ Thư càng ngày càng quen thuộc.

Sau khi hoàn thành phân tổ là đến phân phối huấn luyện viên cho từng tổ.

Năm vị huấn luyện viên, mỗi tổ có hai người hướng dẫn, Thịnh Hành là huấn luyện viên chưởng cho nên không huấn luyện riêng cho bất cứ đội nào, chỉ cần trong quá trình luyện tập đi xem mỗi tổ một chút là được.

Có điều Lục An An không nghĩ tới. . . Huấn luyện viên của tổ các cô lần này là Lận Chi Hòe và Cố Bạch.

Cố Bạch nhìn mấy cô gái nhỏ trước mặt khẽ cười: “Một tuần kế tiếp, tôi và cô Lận sẽ là huấn luyện viên của các em, vừa nãy đã chọn xong bài hát rồi, các em có lòng tin mình sẽ biểu diễn tốt hay không?”

“Có.”

Mọi người uể oải đồng ý.

Cố Bạch dở khóc dở cười: “Nói lớn một chút nào, có hay không?”

“Có!”

Giọng nói của mọi người vẫn không lớn, nhưng cũng đã đủ thoả mãn Cố Bạch.

Sau khi nói ra những điểm quan trọng nhất cần chú ý, Cố Bạch nhìn về phía Lận Chi Hòe: “Lận lão sư có muốn nói cái gì không?”

Lận Chi Hòe “Ừ” một tiếng, nhìn chung quanh một vòng nói: “Siêu cấp thần tượng là một chương trình phải sử dụng thực lực của chính mình để chiến đấu, ở đây không thể nào có tình trạng đục nước béo cò, tôi hi vọng nhìn thấy sự nỗ lực của các em.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Mấy ngày sau, mấy người Lục An An đều huấn luyện cùng với tổ của mình.

Các cô rút trúng một bài hát tiếng Trung rất ngọt ngào, hát lên sẽ khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái vui vẻ.

Hôm nay, các cô đang huấn luyện trong phòng tập, bên ngoài đột nhiên có người đi vào.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên liền thấy người tới là ba huấn luyện viên.

Thịnh Hành đứng ở một bên, Lận Chi Hòe ở chính giữa, Cố Bạch ở bên còn lại.

Huấn luyện viên vừa đến, mọi người đều hưng hăng hái hẳn lên.

Đã mấy ngày Thịnh Hành không xuất hiện, bây giờ anh lại xuất hiện ở đây cho nên ánh mắt của mọi người tự động đặt ở trên người anh.

“Luyện tập thế nào rồi?” Cố Bạch mỉm cười hỏi: “Có thể biểu diễn cho Thịnh lão sư của chúng ta xem hay không, tiện thể để cho cậu ấy hướng dẫn và chỉ đạo thêm cho mọi người.”

Lận Chi Hòe “A” một tiếng, nhìn về phía Cố Bạch: “Có chắc là đã luyện tập ổn thỏa rồi không?”

Lục An An nghe thấy lời này, nhướng nhướng mày.



Thường Thiến nói: “Dạ, Thịnh lão sư có tiện hay không ạ?”

Thịnh Hành nhàn nhạt gật đầu: “Được, tôi vốn dĩ tới đây là để xem mọi người biểu diễn mà.”

Thịnh Hành cũng đã lên tiếng, Lận Chi Hòe cũng không thể ngăn được.

Ba vị huấn luyện viên ngồi ở một bên, bảy người trong tổ tìm về vị trí đứng của mình, bắt đầu biểu diễn.

Tầm mắt của Thịnh Hành từ vị trí center nhìn sang những người khác, sau khi anh bắt gặp đôi mắt to tròn của Lục An An kia, anh hơi dừng lại, sau đó thoải mái lơ đãng dời đi.

Không ai chú ý tới sự tương tác thoảng qua của hai người này, đến cả Lận Chi Hòe liên tục nhìn chằm chằm vào Lục An An cũng không phát hiện.

Cô ta chỉ nhìn thấy khóe môi của Lục An An khẽ nhếch lên, theo bản năng cau mày.

Cô ta đã từng xem phần biểu diễn của Lục An An cho bài hát này. . . Vũ đạo của Lục An An đều là do cô chỉ đạo, rõ ràng Lục An An không biết nhảy, nhưng chính là rất có cảm xúc.

Đây có lẽ là do khuôn mặt của cô, chỉ cần nhìn vào nó … Sẽ có một cảm giác ngọt ngào của mối tình đầu.

Lận Chi Hòe căng thẳng chớp mắt một cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng lắm.

Có loại phụ nữ nào mà Thịnh Hành chưa từng thấy, không thể nào có đối xử khác biệt với một học viên nho nhỏ như thế.

Thế nhưng tình cảnh ở đoàn làm phim và cả hành động của anh ở hành lang lần trước, vẫn khiến cho cô ta lưu lại bóng ma.

. . .

Ca khúc rất ngọt ngào, vũ đạo cũng vậy.

Thịnh Hành ngồi ở một bên nhìn, mấy phút sau, bảy người thở hồng hộc dừng lại nhìn bọn họ.

Cố Bạch đầu tiên vỗ tay, sau đó cười nói: “Không tệ, so với lần trước đã có tiến bộ.”

Anh ấy nhìn về phía Thường Thiến: “Vũ đạo của em rất tốt.”

Thường Thiến: “Cảm ơn Cố lão sư.”

Cố Bạch dừng lại một chút rồi nhìn về phía Lục An An.

Anh ấy cũng không thể nói được vì cái gì, khi mọi người biểu diễn hát và nhảy, Lục An An rõ ràng không phải là người biểu hiện tốt nhất, nhưng anh ấy sẽ luôn không tự chủ được mà đưa ánh nhìn về phía cô.

“Lục An An.”

Lục An An gật đầu một cái: “Cố lão sư nói đi ạ.”

Cố Bạch cười thần bí, nhìn về phía Thịnh Hành: “Thịnh lão sư cảm thấy thế nào?”

Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh ấy, thấp giọng nói: “Không tệ.”

Đôi mắt của Lục An An sáng lên lấp lánh.

Thịnh Hành lơ đôi mắt to đang phát sáng của cô đi, âm thanh nặng nề nói: “Nhưng còn chưa đủ.”

Lục An An: “. . .”

Cô gật nhẹ đầu một cái.

Thịnh Hành nhìn rõ tâm tình của cô, vừa định nói tiếp, Lận Chi Hòe liền cướp lời.

Trên mặt cô ta chứa đầy ý cười, tủm tỉm nhìn Lục An An nói: “Thịnh lão sư nói đúng, em còn cần phải luyện tập thêm rất nhiều, đây là cuộc thi tài năng, không phải là nhìn mặt mà ra mắt.”

Bên trong đôi mắt của cô ta mang theo khẽ cười, tiếp dạy bảo: “Vừa rồi lúc em biểu diễn cùng với những thành viên khác, thua kém hơn rất nhiều.”

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Thường Thiến: “Em ấy có luyện tập nhiều không?”

Thường Thiến sửng sốt, mọi người đều nghe được Lận Chi Hòe đang nhằm vào Lục An An, xôn xao bàn tán.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào, Thịnh Hành đã đột nhiên cất tiếng.

Thịnh Hành nhìn vào khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào của người kia, cảm thấy còn rất thú vị.

Rõ ràng không phục, nhưng cô lại không lên tiếng.

Anh nhấc mắt lên, hời hợt nói: “Không phải là nói em biểu diễn không đủ tốt.”

Anh nhìn Lục An An: “Vừa rồi lúc em hát và nhảy đều không tệ, nhưng biểu cảm của em. . . Là xảy ra chuyện gì?”

Tiếng nói vừa dứt, nụ cười trên khuôn mặt Lận Chi Hòe khẽ cứng lại.

Tất cả các học viên còn lại cũng đều ngây ngẩn cả người.

Cố Bạch là người đầu tiên phản ứng lại, anh ấy ha ha cười, gật gật đầu nói: “Thịnh lão sư nói đúng, An An à, biểu cảm của em là sao vậy?”

Anh ấy lại nói: “Là một thần tượng thì luôn phải để ý, vừa em quản lý cảm biểu của mình không tốt lắm. Đây là điểm quan trọng nhất, sau này cần phải nhìn gương luyện tập nhiều hơn.”

Thịnh Hành dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Vừa rồi hát và nhảy đều không tệ, tiến bộ rất lớn.”

Lục An An: “. . .Vâng. Cảm ơn Thịnh lão sư.”

Khóe môi của cô không khống chế được cong lên, liếc mắt nhìn biểu cảm của Lận Chi Hòe, cảm thấy như mình vừa trúng số.

A a a idol của cô quả nhiên là người bao che cho fans nhất! !

-------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh · idol bao che nhất · Hành: [Ai cũng không thể ức hiếp fans của tôi.]

Lận Chi Hòe: [. . . ? ? ?]

An An: [Hi hi hi hì hì hì.]

Anh trai: [Nhanh, mau cho tôi tiến vào! ! Em gái của tôi sắp bị lừa gạt đi rồi! ! !]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play