Thịnh Hành không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của hai người, vẻ mặt hờ hững: “Nói sau đi, tôi còn có việc.”
Đến khi bóng dáng Thịnh Hành hoàn toàn biến mất ở trước mặt hai người Lục An An còn có chút chưa kịp phản ứng lại, đương nhiên. . . Lận Chi Hòe cũng giống vậy.
Cô ta há miệng thở dốc, trừng mắt nhìn khuôn mặt thịnh thế xinh đẹp của Lục An An, bực bội đến mức lỗ mũi đều mở lớn.
“Cô. . .”
Lục An An khẽ mỉm cười, cái gì cũng không nói.
Lận Chi Hòe dậm chân, không để ý tới Lục An An đang khoe khoang, xoay người chạy theo Thịnh Hành.
“Thầy Thịnh. . .”
Lục An An bĩu môi, cười nhạt nhìn theo bóng lưng Lận Chi Hòe biến mất.
Tẻ nhạt.
Sau khi ăn cơm xong, ghi hình lần thứ hai tiếp tục.
Lục An An không có chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Hà Hiểu Sương ở trên sân khấu, mặc dù cũng là sinh viên khoa tiếng Trung giống như cô nhưng Hà Hiểu Sương ở trường học rất nổi tiếng, từ khi vừa mới nhập học đã được gọi là hoa khôi của khoa tiếng Trung, có tiền lại có nhan sắc, tính tình còn cực kỳ tốt, hiểu ý lại nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Đương nhiên, những thứ này đều là nghe đồn.
Càng quan trọng hơn chính là, hiện tại cô ta đã ký hợp đồng với công ty quản lý, mặc dù còn chưa ra mắt, nhưng phỏng chừng cũng sắp rồi.
Cô ta vừa lên sân khấu liền không ngoài ý muốn thu hoạch được không ít ánh mắt kinh ngạc cảm thán.
“Oa, cô gái này lớn lên rất xinh đẹp nha.”
“Chân thật dài nha.”
“Trang điểm có phải là có chút đậm hay không?”
Lục An An nghe thấy những lời bàn luận xung quanh, chống cằm nghiêm túc xem Hà Hiểu Sương biểu diễn.
Nếu muốn đánh bại đối phương, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!
Không thể không nói, Hà Hiểu Sương ca hát cũng không tệ lắm, càng quan trọng hơn chính là, cô ta còn biết nhảy múa.
Lục An An lại tự nghĩ về bản thân mình, vì cái gì cô học mấy thứ như Piano đều có thể kiên trì đến mấy năm, chỉ có nhảy múa là mới học một năm liền từ bỏ cơ chứ.
Sau khi Hà Hiểu Sương kết thúc màn biểu diễn, tiếng vỗ tay vang lên khắp toàn trường.
Thêm vào đó Ôn Luân cùng Liễu Mộng Đình cũng hỏi cô ta nhiều thêm mấy vấn đề.
“Em đã từng học nhảy múa phải không?”
Mặt mày Hà Hiểu Sương tràn đầy đắc ý, gật gật đầu: “Vâng.”
“Cũng không tệ lắm, mọi thứ đều được.”
Cố Bạch cũng gật đầu: “Bề ngoài cũng được.” Nói xong, anh ấy lại quay đầu hỏi Thịnh Hành: “Thầy Thịnh cảm thấy thế nào?”
Thịnh Hành lãnh đạm nhìn người đang đứng sân khấu, cảm thấy cũng giống những người khác: “Cũng khá tốt.”
Nghe vậy, Hà Hiểu Sương cười càng thêm vui vẻ.
Cuối cùng, Hà Hiểu Sương bởi vì tổng hợp các điều kiện đều tốt nên được phân vào lớp A?
“A, thật là lợi hại quá đi.”
“Đúng vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mỗi khi nhìn thấy có người lợi hại thì tuyển thủ bên dưới đều sẽ có cảm giác căng thẳng khẩn trương, dù sao đây cũng là một cuộc thi tài năng, sẽ có người bị loại, cuối cùng sẽ chỉ có mấy người được lọt vào top đầu của siêu cấp thần tượng, ở đây, mọi người đều sợ đối thủ cạnh tranh.
Một lần ghi hình này ghi thẳng tới mười giờ tối mới hoàn toàn kết thúc.
Sau khi kết thúc phân loại chia lớp, những người có cấp bậc giống nhau sẽ ở chung một ký túc xá, sắp xếp cụ thể như thế nào thì mọi người phải đi tới ký túc xá mới biết.
Sau khi kết thúc ghi hình sẽ có một số người được phỏng vấn đơn độc, sau đó sẽ được cắt ghép để sau này phát lên cùng chương trình. Cơ hội này không phải ai cũng có.
Ít nhất Lục An An không có, cô cũng không thèm để ý, cầm lại những đồ vật của mình sau đó liền dự định trở về trường học.
Ngày mai các cô mới bắt đầu vào ký túc xá ở, tạm thời có thể về nhà một chuyến.
*
Sau khi kết thúc ghi hình, Thịnh Hành có việc đi trước.
Ngày mai anh còn cần phải quay phim cho nên tạm thời phải rời khỏi nơi quay chương trình.
Anh đang cúi đầu xem điện thoại di động, Du Nguyên đột nhiên “Ai” một tiếng: “Thịnh Hành, kia không phải là fans nhỏ lúc nãy sao?”
Thịnh Hành ngẩn ra, quay đầu nhìn sang.
Đèn đường đang chiếu xuống một thân ảnh mảnh khảnh đứng ven đường, đằng trước đang hơi kẹt xe, người đó đang cầm điện thoại di động, đôi lông mày hơi cau lại, cô đứng tại chỗ, miệng lầm bà lầm bầm gì đó, cũng không biết cô đang nói cái gì.
Thịnh Hành còn chưa kịp đồng ý, Du Nguyên đã nói: “Anh thấy cô bé đó hình như có quan hệ không tệ với Lục Diên, nếu không thì để cho người ta lên đây đi nhờ một đoạn đi, tới giao lộ tiếp theo thì thả cô bé xuống?”
“Chỗ này mà gọi xe phỏng chừng cũng phải hơn nửa giờ nữa mới tới.”
Du Nguyên cùng người đại diện anh Tiền của Lục Diên đã từng là cộng sự hợp tác, mặc dù ở bên ngoài đều nói hai người bởi vì mối quan hệ của nghệ sĩ nhà mình mà trở nên ác liệt hơn xưa, nhưng trên thực tế hai người thỉnh thoảng còn có thể tụ tập hội họp vưới nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thịnh Hành im lặng vài giây, gật đầu một cái: “Ừm.”
Buổi tối gió rất lớn, Lục An An đang đứng ở ven đường nắm chặt quần áo chờ xe.
Những thí sinh khác hoặc là có công ty sắp xếp đưa đón, hoặc là có người trong nhà đưa đón không thì cũng ở trong khách sạn gần đó, chỉ có mình cô… Còn phải tự mình gọi xe trở về trường học.
Cô liếc nhìn nơi bắt xe ở gần đó, đã có đến mấy chục người xếp hàng.
Căn bản là không tới lượt cô chặn xe taxi, hơn nữa bây giờ tình hình giao thông còn có chút tắc nghẽn.
Đang nghĩ ngợi, có một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe khẽ hạ xuống một chút, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
“Cô Lục.”
Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta.
Nương theo một chút ánh sáng của đèn đường, cô còn có thể thuận thế nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bên kia.
Khuôn mặt của người đàn ông kia ẩn hiện dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, so với lúc nãy nhìn lại càng thêm lạnh lùng, nhưng mị lực trên người lại một chút cũng không ít đi.
Trái tim của cô bang bang nhảy lên, trong giây lát đó hưng phấn không thôi.
“Thịnh. . .” Vừa bật ra một chữ, Lục An An đã kịp thời phanh lại.
Ở bên ngoài, không thể khiến cho idol bại lộ.
Cô gật gật đầu, con mắt sáng lóng lánh nhìn Du Nguyên: “Anh Du, có chuyện gì không ạ?”
Du Nguyên mỉm cười hỏi: “Em đang chờ xe?”
“Vâng vâng.”
“Xe em gọi đã tới chưa?”
“Chưa ạ.”
Du Nguyên buồn cười nhìn cô gái nhỏ trước mắt, “Có muốn lên xe hay không?”
“A?”
Lục An An sửng sốt, liếc nhìn Du Nguyên, lại nhìn vào Thịnh Hành đang quay đầu nhìn sang, đầu óc của cô tạm dừng suy nghĩ vài giây, không chút do dự nói: “Không muốn không muốn, anh Du các anh đi trước.”
Du Nguyên: “. . .”
Thịnh Hành cũng có chút bất ngờ, nương theo đèn đường nhìn cô một cái.
“Vì sao không muốn lên?”
Lục An An là một fan trung thành, lúc nào cũng suy nghĩ cho idol của mình.
“Lỡ như bị truyền thông chụp được, anh. . . Không phải, thầy Thịnh lại phải có scandal mới.”
Nói xong, Lục An An lại lui về sau hai bước, khom lưng cúi người chào nói: “Cảm ơn ý tốt của thầy Thịnh và anh Du, tự em có thể gọi xe ạ.”
Thịnh Hành: “. . .”
Du Nguyên nhìn bóng lưng đang chạy đi kia, kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Lúc cô gái nhỏ nhìn thấy Thịnh Hành, con mắt sẽ phát sáng, ánh mắt ấy quá quen thuộc, nếu như là những người bình thường khác chắc chắn sẽ đồng ý lên xe, muốn cùng thần tượng thân cận một chút, nhưng cô ấy lại không đồng ý, còn có thể cân nhắc đến chuyện như vậy.
Nghĩ nghĩ, Du Nguyên cười cười nhìn về phía Thịnh Hành: “Fans nhỏ này. . . Có chút ý tứ.”
Tài xế quay đầu lại nhìn về hai người ngồi đằng sau: “A Hành, chúng ta đi chứ?”
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn Lục An An, cô vừa chạy về phía trước một đoạn, đã bắt được một chiếc xe taxi.
Anh hơi khựng lại, thấp giọng nói: ” Theo sát xe taxi phía trước.”
Du Nguyên liếc mắt nhìn anh, không phản bác.
*
Sau khi lên xe, Lục An An cũng không chú ý tới những cái khác nữa.
Sau khi báo địa chỉ cho tài xế liền chuyên tâm lướt di động, ảnh chụp ngày hôm nay Thịnh Hành xuất hiện ở buổi ghi hình của siêu cấp thần tượng đã được đăng lên mạng.
Cô nhìn các hình ảnh trên mạng, đặc biệt hài lòng.
Bỗng dưng, Lục An An đột nhiên nghĩ đến việc vừa rồi mình từ chối idol, ngón tay chọc chọc điện thoại di động thở dài.
Ai mà không muốn ngồi trên xe của anh trai cơ chứ!
Dĩ nhiên là cô muốn, nhưng làm một fans hâm mộ đủ tư cách, cô tuyệt đối không thể để cho người khác tìm được cơ hội bôi đen idol.
Lục An An bĩu môi, khó chịu đăng lên Weibo.
@ mỗi ngày yêu anh trai một trăm lần: Ô ô ô ô hôm nay tui vậy mà lại từ chối ngồi trên xe của anh trai @ xe của Thịnh Hành! Khó chịu đến muốn khóc!
Fans của Thịnh Hành ngàn ngàn vạn vạn, hơn nữa anh cũng không thích lên mạng, cho nên Lục An An hoàn toàn không lo lắng tin tức này sẽ bị Thịnh Hành nhìn thấy.
Chỉ có điều cô không nghĩ tới, sẽ có fans đi qua nhà của cô bình luận.
Sau khi cô đăng bài không được bao lâu, di động liền rung lên liên tục.
Cô vừa cúi đầu liền thấy, thế mà tất cả đều là thông báo từ Weibo.
[ Chị em à, ngày hôm nay cô đã uống bao nhiêu thế. ]
[ Chị em à! Hôm nay tui còn từ chối lời mời lên giường cùng anh trai nữa cơ. ]
[ Cứ tới ban đêm làcác chị em đều bắt đầu nằm mơ. ]
[ Bạn trẻ à, cùng chung mộng đẹp một chút không? ]
Lục An An: . . .
Cô nghẹn, ngạo kiều mà “Hừ” một tiếng, đây là sự thật! Không phải là đang nằm mơ.
*
Ngày hôm sau, Lục An An xin nghỉ với giáo viên, thu dọn đồ đạc bắt đầu tiếng vào chung cư ký túc xá của chương trình siêu cấp thần tượng.
Kể từ hôm nay, các cô bắt đầu chính thức tiến hành huấn luyện so đấu!
Lúc cô vừa xuất phát thì nhận được nhiệm vụ mới.
—— “Nhiệm vụ hôm nay: Báo cho Lục Diên biết cô đã tham gia siêu cấp thần tượng.”
Lục An An: “. . .Tao cảm thấy mày là đang hố tao.”
—— “Người ta không có mà.”
Lục An An bĩu môi nhưng thật ra cũng không kháng nghị lâu lắm.
Vốn dĩ cô cũng dự định nói cho Lục Diên biết, nghe nói sau khi vào trong ký túc xá sẽ có người tới yêu cầu ký hợp đồng, cô còn muốn nhờ luật sư của Lục Diên nhìn qua một lượt, ở phương diện này, Lục An An vẫn là rất cẩn thận.
Nghĩ nghĩ, cô gọi điện thoại cho Lục Diên.
“Alo.”
Hai ngày nay Lục Diên đều đang đau thương vô cùng, vẫn luôn không hiểu rốt cuộc mình kém hơn Thịnh Hành ở chỗ nào, liên tục mất ngủ hai đêm, lúc nghe điện thoại còn có chút uể oải.
Lục An An há miệng thở dốc, nói nhỏ: “Anh trai, anh đang ngủ sao?”
Lục Diên “Ừ” một tiếng: “Chiều nay anh có việc, sao vậy, trường học chỗ em có chuyện gì sao?”
“Không phải.”
Lục An An mím môi nói: “Anh à. . . Em có một chuyện muốn nói với anh.”
Mí mắt của Lục Diên giật lên một cái, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm: “Em nói đi.”
“Em đã báo danh tham gia siêu cấp thần tượng, còn đã qua vòng sơ loại, hôm qua đã đi ghi hình biểu diễn trên sân khấu.”
Lục Diên ở đầu giây bên kia yên tĩnh vài giây, đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh khó nén kinh ngạc: “Em nói cái gì cơ?”
Năm phút sau Lục Diên mới bình tĩnh lại được.
Anh im lặng vài giây rồi đè nặng thanh âm hỏi: “Vì sao trước kia không nói cho người trong nhà?”
Lục An An im lặng.
Một hồi lâu sau, cô sờ sờ mũi nói: ” Trước kia em cũng không nghĩ tới mình được chọn.”
Lục Diên: “. . . Hiện tại em đang ở đâu?”
“Chuẩn bị đi tới chung cư ký túc xá của chương trình.”
“Gửi địa chỉ cho anh.”
Lục An An không dám phản bác, cô có thể nghe ra trong giọng nói của Lục Diên có chút tức giận.
Sau khi gửi xong, Lục An An ngược lại thấy rất an tâm.
Không bao lâu sau Lục An An đã tới địa điểm cần tới.
Nơi này không nằm ở trung tâm thành phố nhưng lại có mấy tòa nhà nối liền nhau, nhìn qua đã xa hoa xa xỉ.
Cô kéo hành lý xuống xe, cách đó không xa cũng có rất nhiều giống như cô đang kéo hành lý, đều bắt đầu đi vào ký túc xá.
Các cô ấy đêm nay vào ở, ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành huấn luyện, sau đó sẽ tiếp tục thi đấu.
Lục An An không vội đi vào bên trong, yên tĩnh tìm một vị trí ngồi xổm xuống, đợi Lục Diên đến.
Ước chừng nửa giờ sau Lục Diên gọi điện thoại tới.
Lục An An dựa theo bảng số xe và hình dáng xe mà Lục Diên gửi tới mà tìm thấy xe của anh.
Hai anh em đối diện nhìn nhau, Lục Diên đau đầu nhéo nhéo ấn đường: “Sao em lại chờ ở bên ngoài?”
“Dù sao thì cũng không vội.”
Lục An An cười cười: “Thời gian vẫn còn sớm.”
Lục Diên nhìn nụ cười xán lạn của cô, hít sâu một hơi rồi nói: “Nhất định muốn tham gia?”
“Muốn.” Lục An An gật gật đầu, trong con ngươi tràn đầy nghiêm túc: “Anh trai, em là sự thật muốn tham gia, không phải vì giận dỗi.”
Cô nói: “Chẳng phải lúc trước mọi người nói là em không thích cùng với mọi người giao lưu là không tốt hay sao, cho nên em quyết định tới nơi có nhiều người, quen thêm nhiều bạn bè một chút, chẳng lẽ không được sao?”
Cô nói đến rất chi là hợp lý, Lục Diên coi như là có lòng muốn ngăn cản cũng không có biện pháp.
Anh ấy trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Giới giải trí không phải là một nơi đơn giản như em nghĩ đâu.”
Nghe vậy, khóe môi Lục An An cong lên thành một nụ cười:”Anh trai, em biết mà.”
Cô chăm chú nhìn thẳng Lục Diên: ” Thế nhưng, em còn có anh không phải sao?”
Lục Diên: “. . .”
Em gái tự nhiên lại cho một phát rắm cầu vồng, hu hu, anh hoàn toàn không chống cự nổi.
Lục Diên bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Sẽ rất vất vả.”
“Em không sợ.”
Hai người lại nhìn nhau thêm một lúc, cuối cùng Lục Diên thua trận.
“Lát nữa ký hợp đồng thì chụp ảnh gửi tới cho anh, để anh xem một chút rồi hẵng ký, còn về việc ký hợp đồng với công ty.” Anh nhìn Lục An An: “Nếu như có người hỏi em, em cứ nói mình đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Diễm rồi.”
“Vâng.”
Nơi này không thích để dừng lại lâu, sau khi Lục Diên dặn dò Lục An An vài câu liền rời đi.
Đứng tại chỗ thêm vài phút, Lục An An hít sâu một hơi mới lững thững đi vào chung cư ký túc xá.
*
Bên dưới chung cư ký túc xá vẫn đang rất rộn ràng, toàn bộ mọi người đang bận rộn vận chuyển hành lý.
Lúc Lục An An đi vào, vừa vặn thấy Dụ Thư.
“An An.”
Lục An An cười khoát khoát tay: “Nơi này.”
Dụ Thư lôi kéo hành lý đi tới, hưng phấn nói: “Chúng ta có thể ở chung một cái ký túc xá hay không nha?”
Lục An An bật cười: “Chắc là không đâu.”
Cô nhìn Dụ Thư nói: “Cậu được phân vào lớp B nha.”
Nghe vậy, Dụ Thư có chút buồn bực: “Nhưng mà tớ chả quen ai ở đây cả.”
Lục An An gật đầu: “Đợi lát nữa sẽ quen thôi.”
Lát sau, mọi người đều lục tục tới đông đủ.
Lục An An tìm thấy ký túc xá của mình, một phòng sẽ có bốn người ở chung, cô liếc nhìn xung quanh, ba người kia cô đều không có ấn tượng gì nhiều.
Chờ sau khi toàn bộ mọi người đến đông đủ, mõi người tự mình giới thiệu.
Khúc Tĩnh, lớn lên nhỏ nhắn, lúc cười lên thì rất ngọt ngào, giống Lục An An biết hát nhưng không biết nhảy.
Thường Thiến, cũng biết hát nhưng nhảy cũng không tệ.
Trần Tử Hân, nhảy múa rất lợi hại, nhưng lúc ở trên sân khấu vì quá mức căng thẳng mà hát bị trật nhịp.
Sau khi bốn người trao đổi phương thức liên lạc với nhau thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Sau đó chính là một loạt các loại thủ tục của chương trình, những người khác vì đã có công ty quản lý cho nên cũng không rườm rà cho lắm, rườm rà chỉ có loại thí sinh chưa ký hợp đồng với công ty nào như Lục An An này.
Lúc cô vào phòng đã có ba người ngồi sẵn ở bên trong.
“Nghe nói em còn chưa ký hợp đồng có đúng không?”
Lục An An sửng sốt, vội vàng nói: “Em đã kí rồi ạ.”
Một cô gái trong đó nhìn cô, kinh ngạc nhướng dưới lông mày: “Là công ty nào?”
“Công ty giải trí Tinh Diễm.”
“Cái gì?”
Lần này cả ba người đều ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cô.
“Em ký lúc nào?”
Lục An An nhanh trí suy nghĩ: “Ngày hôm qua ạ.”
Ba người: “. . .”
Lần này, ánh mắt mà ba người kia nhìn Lục An An lại có thêm một tia đánh giá.
Bọn họ là đang kinh ngạc về việc học viên nhỏ lớp D trước mặt vậy mà lại có thể ký hợp đồng với Tinh Diễm?
Giải trí Tinh Diễm và hai công ty giải trí lớn có tiếng khác được xưng là ba con rồng lớn trong giới giải trí, đều giống nhau không ký với người mới. . . Chớ đừng nói chi là loại người mới chưa từng quay phim cũng không có thực lực gì như Lục An An này.
Trong lúc nhất thời, ba người ngồi đây đều cân nhắc lại trong giây lát.
“Em xem bản hợp đồng này đi.”
Lục An An gật đầu.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía ba nhân viên công tác trước mặt: “Em có thể chụp ảnh lại được không, bên công ty bảo em phải cho bọn họ xem trước khi ký.”
“Không có vấn đề gì.”
Đây cũng là chuyện bình thường.
Lục An An đem hợp đồng mình đã chụp gửi cho Lục Diên sau đó ngồi yên chờ tin nhắn trả lời.
Một lát sau Lục Diên đưa ra mấy mục quan trọng nhất gửi cho cô.
Lục An An dựa theo lời anh hỏi ba người kia mấy câu, sau khi chắc chắn mới yên tâm ký.
Thực ra cô là bị bỏ lỡ thời gian ký hợp đồng nên bây giờ mới phải đi gặp bọn họ, đáng ra hợp đồng này phải ký từ ban đầu.
Sau khi xong xuối mọi chuyện trở lại ký túc xá thì ba cô gái nhỏ khác ở cùng đều không ngừng thúc giục cô thay quần áo.
Các cô ấy đã nhận được đồng phục của mình, mỗi lớp ABC DE đều có màu sắc đồng phục không giống nhau.
Lục An An vừa đổi xong quần áo đi ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên truyền một tiếng thét chói tai.
“A a a a a huấn luyện viên tới rồi!”
“Trời ạ, Cố Bạch rất đẹp trai quá đi!”
“Ô ô ô ô thầy Cố mau nhìn em mau nhìn em!”
“Vì sao thầy Thịnh không tới nha!”
Lục An An nghe thấy những tiếng thét chói tai ở bên ngoài, rất bình tĩnh ở trong phòng soi gương.
Khúc Tĩnh kinh ngạc nhìn cô: “An An, cậu không kích động sao?”
Lục An An “A” một tiếng, cong môi cười nói: “Có chứ.”
“Tớ biểu đạt kích động bên trong suy nghĩ.”
Khúc Tĩnh: “. . .”
Idol của cô cũng không có tới, có cái gì đáng để kích động đâu.
Lục An An thở dài.
Cô liếc mắt nhìn di động, có chút không sốt ruột, muốn nhìn thấy Thịnh Hành a a a.
An An: [ Anh trai. ]
Lúc Lục Diên nhìn thấy tin nhắn của em gái nhà mình thì có chút bất ngờ.
Anh ấy nhíu mày, nhìn về phía anh Tiền nói: “Em gái của em nhất định là nhớ em rồi.”
Anh Tiền kéo kéo khóe môi, giơ giơ cằm của mình chỉ vào Thịnh Hành đang đứng cách đó không xa nói: “Em chắc chắn là em gái của em không phải vì Thịnh Hành cho nên mới tìm em sao?”
Lục Diên sửng sốt, bừng tỉnh.
Thật sự rất có thể là như mậy nha.
Anh suy nghĩ một chút rồi gửi tin hồi âm cho Lục An An.
Lục Diên: [Sao vậy, hợp đồng có vấn đề gì không. ]
An An: [ Không có gì, em đã xong hết rồi. ]
An An: [ Anh trai đang ở trường quay phim sao? ]
Lục Diên: [ Vừa tới. ]
Lục An An rối rắm hai giây, cuối cùng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi: [ Anh à. . . Thịnh Hành cũng ở đoàn làm phim sao? ]
Nhìn thấy tin nhắn này, vẻ mặt anh Tiền lộ ra biểu cảm ‘anh biết ngay mà’, thở dài vỗ vỗ vai Lục Diên: “Fans nhỏ chính là như vậy.”
Anh ta đề nghị: “Nếu không em đi chụp một bức ảnh của Thịnh Hành rồi gửi cho em gái của em xem, có khi sau này em gái của em sẽ thường xuyên đến tìm em đó.”
Lục Diên: “. . .”
Lục Diên: [ Ờ, có muốn anh trai chụp cho em một bức ảnh không? ]
Đôi mắt của Lục An An sáng ngời: [ Có thể không? ]
Lục Diên cõi lòng tan nát.
Anh chỉ là một cái cầu nối của em gái và Thịnh Hành có đúng không! !
Lục Diên cảm thấy mình đã bị thương rất nặng, anh ấy liếc mắt nhìn đối thủ đang đứng cách đó không xa, lần thứ hai tràn ngập địch ý với Thịnh Hành.
Năm phút sau, WeChat của Lục An An thu được một tin nhắn mới.
Cô vừa cúi đầu liền thấy, không phải là ảnh chụp chỉ có một mình Thịnh Hành mà là ảnh hai người kia chụp chung với nhau, sau đó còn kèm thêm một câu.
Lục Diên: [ Anh trai so với Thịnh Hành ai đẹp trai hơn? ]
Lục An An nghẹn lại hai giây, liếc nhìn idol ở bên trái, lại liếc nhìn anh trai ruột mình ở bên phải, rất là rối rắm.
Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô đã hoàn thành, cho nên lúc này cô muốn thành thực một chút.
An An: [ Anh trai. . . Nếu em nói thật thì anh sẽ không tức giận chứ. ]
An An: [ Thịnh Hành đẹp trai hơn.]
Lục Diên: [. . . An An, ngày mai không có ảnh chụp. ]
Một giây sau, Lục An An nhìn thấy trên WeChat có tin nhắn bị rút về.
An An: [ Anh trai đẹp trai nhất toàn thế giới! ! Tạo hình ngày hôm nay của anh trai thật đặc biệt, quần áo cũng thật là đẹp, anh trai là anh trai tốt nhất toàn thế giới! ]
Lục Diên: . . .
Xem xong cuộc đối thoại của hai người, anh Tiền buồn cười, anh ta không thể không tỏ vẻ khâm phục với Lục An An.
“Em gái của em sau khi bệnh nặng tỉnh lại tính tình trở nên thật hoạt bát.”
Lục Diên lại nhìn về đối thủ cách đó không xa, chua chua nói: “Còn càng ngày càng thích Thịnh Hành.”
Anh Tiền: “. . .”
----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Tiền: [Tỉnh táo một chút, bình tĩnh bình tĩnh, nhìn thấu tất cả. jpg]
Anh trai: [Không, câu nói sau cùng của em gái mới là sự thật.]
Idol:[ Anh chắc chắn chứ?]
An An: [Anh trai tốt nhất toàn thế giới, nhưng em vẫn muốn nhìn Thịnh Hành.]
Anh trai: [Tác giả, cô mà không cho Thịnh Hành ăn quả đắng! Sau này tui nhất định không ra trận nữa!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT