Hôm nay Tần Lam chính thức có hoạt động đầu tiên sau thời gian sóng gió. Nàng đến văn phòng livestream, đứng ra giải thích về sự việc lần này. Dù sao từ đầu đến cuối, Tần Lam chưa từng làm điều gì xấu, mỗi lời nói ra đều không thẹn với lòng, ngoài ra cũng gửi lời xin lỗi đến công chúng vì đã khiến cho mọi người phải bỏ thời gian, công sức quan tâm đến những lời đồn không hay này, còn chiếm dụng tài nguyên mạng xã hội. Cô gái họ Dương cũng xuất hiện, xin lỗi Tần Lam, xin lỗi công chúng vì đã hành động thiếu sót gây ra hiểu lầm.
Tuy kịch bản là do phòng làm việc chuẩn bị sẵn nhưng Tần Lam cũng vô cùng chân thành giải thích. Buổi livestream kết thúc thuận lợi. Sau khi tắt máy, nàng liền ngó quanh một vòng rồi hỏi Quân Bình
- Tiểu Ngôn đâu? Sao chị không thấy em ấy?
- Cô ấy xin nghỉ phép rồi, nói rằng bản thân bị bệnh. Có lẽ do thời gian vừa rồi vất vả quá.
- Mọi người đều vì chị mà vất vả rồi. Cảm ơn mọi người - Tần Lam cười dịu dàng.
- Mọi người đều biết chị không làm, đương nhiên phải bảo vệ chị rồi. Có điều, người vất vả nhất thực ra vẫn là Tiểu Ngô. Mọi chuyện quan trọng đều do cô ấy đứng ra giải quyết. Từ liên hệ với Quỳnh Dao nữ sĩ, tìm ra cô Dương, thuyết phục cô ấy đứng ra giải thích. Còn cả điều tra về người phụ nữ kia nữa. Báo án, tìm luật sư, tất cả đều là cô ấy tự mình làm, giúp mọi người có đầy đủ bằng chứng, quan hệ công chúng, điều hướng dư luận cũng dễ dàng hơn.
- Vậy sao? Em ấy một mình làm tất cả.
- Đúng vậy. Mấy ngày vừa rồi còn chạy khắp nơi để lo cho xong mọi việc. Chúng ta làm việc chung lâu như vậy rồi, lần đầu tiên em thấy một trợ lý lợi hại lại hết lòng vì chị như cô ấy đấy - Quân Bình thật tâm khen ngợi.
Tần Lam trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thời gian qua, cô và nàng thỉnh thoảng vẫn có trao đổi tin nhắn với nhau. Mỗi lần đều là cô chủ động quan tâm nàng, nhắc nàng chú ý bản thân. Nàng nhìn tin tức trên mạng thay đổi từng ngày, hỏi cô có vất vả không, cô lại trả lời đó là công sức của tất cả mọi người trong phòng làm việc, cô chẳng qua chỉ là giúp một chút, không vất vả. Nếu không phải Quân Bình nói ra, nàng còn không biết cô đã vì nàng mà hao tâm phí sức như vậy, làm việc đến đổ bệnh luôn rồi...
- Bình, em có biết địa chỉ của Cẩn Ngôn không? - Tần Lam hỏi.
Nàng cảm thấy bản thân cần phải có trách nhiệm với cô. Ít nhất cũng phải đích thân tới thăm cô mới tính là có thành ý. Nếu như nàng biết được cô đổ bệnh chẳng qua là vì tối qua dầm mưa đánh nhau với Hoàng Long một trận chứ chẳng liên quan gì đến việc của nàng thì không biết nàng sẽ phản ứng ra sao?
Tần Lam lấy được địa chỉ từ chỗ Quân Bình liền mua một đống đồ để đến thăm bệnh. Đứng trước chung cư trong địa chỉ, nàng cẩn thận xem xét lại một lượt, chính xác rồi mới bước vào. Không may cho Tần Lam, thang máy ở đây là loại cần quẹt thẻ mới có thể hoạt động... Vốn dĩ định nhờ người giúp nhưng lại sợ bản thân bị người khác nhận ra, cũng không biết được nàng đột nhiên xuất hiện ở một khu chung cư lạ, lỡ bị đồn ra ngoài sẽ thành loại chuyện gì nữa... Vẫn là tự thân vận động thì tốt hơn...
Tần Lam mở cửa thang bộ, từng bước chậm rãi leo lên. Bình thường nàng cũng có tập thể dục, sức khoẻ cũng coi như là không đến nỗi không leo nổi mấy bậc cầu thang đi. Có điều, cầm theo một đống đồ, còn đeo khẩu trang để tránh bị nhận ra, đến tầng năm, nàng đã không khỏi thở dốc. Đành đứng lại, buông đồ xuống, kéo khẩu trang ra để thở. Con đường này sao lại gian nan vất vả như đi thỉnh kinh vậy... Còn bảy tầng nữa... Có thể bị nhận ra hay không, nàng không quản nữa, còn tiếp tục đeo khẩu trang, nàng sẽ tắt thở mất... Vừa đi vừa nghỉ, không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng đến nơi, may mắn cũng không gặp ai...
Tần Lam tìm đúng số phòng rồi ấn chuông. Tiếng chuông cửa vang lên đánh động đến người trong nhà. Nàng vẫn coi như là gặp may đi, vì cô không muốn đến tập đoàn gặp mấy người đám Tử Tân, tránh bị lải nhải thêm đau đầu, cũng không muốn về Ngô gia gặp mặt Ngô ba nên mới ở lại đây. Người biết cô ở đây chỉ có một mình Đặng Sa, thế nhưng sau khi mua thuốc và đồ ăn đến cho cô, chị cũng đã bị cô ép buộc rời đi.
Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng chuông cửa còn nghĩ là Đặng Sa không yên tâm nên quay lại. Mệt mỏi lết thân khỏi giường ra mở cửa, mắt còn không thèm mở đã trách móc
- Em nói em không sao mà, chị quay lại làm gì?
- Chị làm phiền em nghỉ ngơi sao?
Tần Lam chân thành hỏi lại. Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, nàng thực sự có chút đau lòng... Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói của nàng, phút chốc thần trí hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt mở to kinh ngạc
- Lam Lam, sao chị lại ở đây?
- Chị nghe nói em làm việc vất vả quá đổ bệnh nên muốn đến thăm em. Có điều... - Tần Lam ái ngại - Hình như chị làm phiền em rồi.
- Không không không, có phiền gì đâu, một chút cũng không phiền. Chị vào nhà đi. Đưa đồ em cầm cho.
Cẩn Ngôn vui vẻ cười rạng rỡ, mở rộng cửa để nàng vào. Tần Lam cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng bước vào. Cẩn Ngôn cúi người lấy một đôi dép
- Chị đi cái này nhé.
Tần Lam thay giày, cầm túi đồ trong tay hỏi cô
- Chị mua ít nguyên liệu, định hầm canh cho em, để đâu thì được?
- Đưa cho em, chị ra phòng khách ngồi đi.
Cẩn Ngôn nhận lấy túi đồ từ tay nàng, đi vào phòng bếp. Tần Lam ngoan ngoãn nghe theo, đi vào phòng khách ngồi xuống sofa
- Lam Lam, chị muốn uống gì? Có trà, nước hoa quả, có cả sữa nữa - Cẩn Ngôn từ trong bếp hỏi ra.
- Không cần đâu. Em đang ốm còn làm gì vậy, ra đây đi.
Cẩn Ngôn cầm theo cốc nước hoa quả đi ra ngồi xuống cạnh nàng
- Sao chị biết em ở đây?
- Chị hỏi Quân Bình địa chỉ của em.
- Lam Lam, có phải chị đi thang bộ lên đây không?
- Sao em biết? - Tần Lam ngạc nhiên hỏi lại.
- Thang máy ở đây là loại cần quẹt thẻ. Bình thường chị sẽ không muốn tùy tiện lộ mặt, như vậy sẽ không thể nhờ bảo vệ quẹt thẻ giúp. Hơn nữa, chị vẫn đang đổ mồ hôi kìa.
Cẩn Ngôn vừa nói vừa rút giấy, tự nhiên mà giúp nàng lau mồ hôi trên trán, hành động vừa thân mật vừa gần gũi nhưng hai người dường như cũng đã quen thuộc. Tần Lam mỉm cười
- Xem ra em bị bệnh nhưng tinh thần vẫn tốt lắm.
- Chỉ là chút cảm vặt thôi, hôm qua vô tình bị dính mưa. Vừa nhìn thấy chị, bao nhiêu bệnh tật cũng bay biến hết rồi - Cẩn Ngôn cười ngốc.
- Dẻo miệng! - Tần Lam đưa tay điểm lên trán cô.
- Không hề, chị đến thăm em, em thật sự rất vui.
Tần Lam dịu dàng cười đáp lại cô, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Căn nhà không quá lớn cũng không quá nhỏ, một người sống tính ra vô cùng thoải mái, bài trí đơn giản mà trang nhã, là phong cách mà nàng thích, chỉ là có chút lạnh lẽo, giống như ít có người sống vậy
- Em ở đây một mình sao?
- Vâng.
Cẩn Ngôn gật đầu xác nhận. Dù rằng cô ít khi ở đây đi chăng nữa thì nếu có ở sẽ ở một mình, không tính là nói dối
- Như vậy chắc hẳn cô đơn lắm nhỉ?
Thực ra Tần Lam cũng sống một mình, có những lúc trở về nhà sau ngày dài làm việc, đối diện với căn nhà lạnh lẽo không hề có hơi người, trong lòng không tránh khỏi cảm giác trống vắng...
Cẩn Ngôn về cơ bản không sống ở đây, có điều, sự cô đơn, trống trải trong lòng nàng, cô mơ hồ cũng có thể cảm nhận được
- Sống một mình dĩ nhiên không tránh khỏi có những lúc cảm thấy cô đơn. Hay là... - Cô cười tinh quái - Chị dọn qua đây sống chung với em đi. Hai trái tim cô đơn sưởi ấm lẫn nhau, tốt biết bao nhiêu.
- Em đó, có phải sắp thành tinh rồi không? Lần nào cũng trêu chọc chị, em có tin, chị sẽ đổi trợ lý không?
Tuy rằng lời nói có phần trách móc nhưng ngữ khí của nàng nghe ra chỉ thấy mười phần cưng chiều. Cẩn Ngôn đương nhiên không chút sợ hãi
- Cho dù chị có lật tung cả Trung Hoa Dân Quốc này lên đi chăng nữa thì cũng không thể nào tìm được một trợ lý ưu tú như người tên Ngô Cẩn Ngôn đâu. Vậy nên em chân thành khuyên chị không nên đổi trợ lý. Tuyệt đối trăm lợi vô hại.
- Tự luyến! - Nàng cốc nhẹ lên trán cô - Chị thấy em không phải bị cảm đâu, có lẽ bị hoang tưởng rồi.
Tần Lam nói xong tự nghĩ lại cũng cảm thấy thực ra Cẩn Ngôn nói không phải hoàn toàn vô lý. Bằng chứng chính là việc vừa xảy ra, khủng hoảng lần này của nàng, không phải do cô một tay lo liệu đó sao? Biết đi đâu tìm một trợ lý vừa có bản lĩnh lại tận tâm như cô? Nàng quay đầu, một lần nữa dịu dàng mỉm cười với cô
- Khỉ con, cảm ơn em.
Cẩn Ngôn ngơ ngác nhìn nàng, khoảng cách này, sự dịu dàng này khiến cô cảm thấy có chút không chân thực... Có phải lại sốt nữa rồi không? Sao lại nóng thế này...
- Chuyện... Chuyện gì ạ? - Cô hỏi lại nàng.
- Tất cả mọi chuyện. Từ ngày đầu tiên scandal nổ ra, cảm ơn em đã luôn tin tưởng chị, ở bên cạnh chị, giúp đỡ cho chị. Chị đã nghe Quân Bình nói rồi. Mọi chuyện quan trọng lần này đều do em tự mình lo liệu. Nếu không nhờ có em, có mọi người vẫn luôn ra sức bảo vệ chị thì hôm nay đừng nói là tiếp tục làm diễn viên, có lẽ chỉ làm một người bình thường thì ra đường cũng vẫn bị người khác chỉ trích. Em thực sự là trợ lý tốt nhất mà chị từng gặp, cảm ơn em.
- Vì chị xứng đáng mà. Mọi người làm việc với chị đều hiểu chị là người như thế nào. Kim cương dù có ẩn mình trong than đá thì vẫn là kim cương, em chỉ giúp mọi người nhận ra đâu là kim cương thật chứ không thể biến than đá thành kim cương được.
Ý tứ của Cẩn Ngôn chính là Tần Lam vốn đã là kim cương tốt đẹp, chỉ có những kẻ không có mắt mới cố tình phủ nhận, cố tình bôi đen, xem nàng như là than đá. Cô chỉ phủi đi lớp bụi than để kim cương có thể toả sáng chứ không hề tác động đến bản chất bên trong vốn đã tốt đẹp.
Cẩn Ngôn bỗng nhiên làm nũng sà vào lòng nàng
- Lam Lam, chị trong lòng em cũng giống như Phú Sát Dung Âm vậy, xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện, không nhiễm bụi trần, giống như bạch nguyệt quang vĩnh viễn toả sáng. Em nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt, không để kẻ khác có cơ hội tổn thương chị như đã làm với hoàng hậu. Em hứa đấy.
- Đồ ngốc này, em nói linh tinh cái gì vậy? Chị không phải là hoàng hậu, chị không tốt đẹp được như thế, cũng sẽ không bị hại thê thảm đến thế. Còn em thì chắc chắn là Ngụy Anh Lạc chuyển kiếp rồi, miệng lưỡi này ai có thể đấu lại được chứ.
Cẩn Ngôn nghe Tần Lam nói có chút giật mình, liền im lặng không muốn tiếp tục tranh luận nữa. Tần Lam mỉm cười đưa tay vuốt tóc người vẫn đang ôm lấy mình, nằm trong lòng mình. Nàng đơn thuần nghĩ rằng cô bị bệnh, muốn làm nũng với nàng một chút, dù sao thì hai người hành động thân mật cũng không phải lần một lần hai nữa, ở bên nhau cũng rất tự nhiên, thoải mái. Tần Lam hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn hết, ngược lại rất dễ chịu, rất bình yên.
Hai người cứ như vậy yên lặng, thời gian chầm chậm trôi, cảm giác thoải mái trong lòng khuếch tán khiến Cẩn Ngôn có chút buồn ngủ. Dù sao việc cô bị bệnh không phải là nói dối, uống thuốc cảm xong rất dễ buồn ngủ, dễ chịu như thế này thực sự khiến cô không muốn ngồi dậy nữa. Tần Lam thấy người kia quá mức yên lặng liền khẽ gọi
- Khỉ con, Tiểu Ngôn à.
- Hửm?
Ai kia mắt còn không muốn mở ra nhưng nghe thấy giọng nói của nàng vẫn lên tiếng đáp lại. Tần Lam nhìn dáng vẻ đó của cô liền cảm thấy buồn cười
- Con khỉ lười biếng này, em muốn ngủ thì vào phòng ngủ đi.
- Không muốn...
Cô điều chỉnh lại tư thế nằm một chút, càng thêm ôm chặt lấy nàng, biểu hiện nhất định sẽ không rời đi
- Dậy nào, em định nằm trong lòng chị ngủ luôn đấy à?
Tần Lam cưng chiều nhìn người trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô ý muốn gọi người kia dậy. Cẩn Ngôn như cũ không chịu buông tay, giọng nói ngái ngủ
- Không muốn... Thế này rất thoải mái...
- Thoải mái cũng phải dậy. Em như thế này thì hôm nay chúng ta sẽ phải nhịn đói đấy. Dậy đi nào, vào phòng ngủ, chị làm đồ ăn cho em, ngủ một giấc dậy sẽ có cơm ăn. Dậy nào!
Cẩn Ngôn cuối cùng bị Tần Lam cưỡng ép đẩy ra. Cả khuôn mặt tràn ngập tủi thân, ánh mắt lưu lại mấy phần mệt mỏi nhìn nàng. Tần Lam nhìn dáng vẻ như bị bắt nạt ấy của cô liền mỉm cười, đưa hai tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói mang vẻ dỗ dành
- Ngoan, nghe lời chị. Vào phòng đi ngủ, một lát nữa sẽ có đồ ăn ngon cho em, được không?
Đôi tay của Tần Lam bình thường chăm sóc rất tốt, mềm mềm mát mát chạm vào rất dễ chịu. Cẩn Ngôn theo bản năng cọ cọ vào tay nàng làm nũng
- Chị hứa rồi đấy nhé.
- Ừ, chị hứa.
Tần Lam mỉm cười, con người này bình thường cũng không đến nỗi nào, bị bệnh một chút liền nổi lên tính tình trẻ con, bất quá cũng không làm người khác khó chịu, ngược lại có chút đáng yêu.
Cẩn Ngôn đi vào phòng ngủ. Dù sao thì cô cũng cần một giấc ngủ đầy đủ. Bản thân nhất định phải khoẻ mạnh thì mới mong bảo vệ được người khác.
Tần Lam nhìn thấy cô vào phòng rồi cũng đứng dậy đi vào bếp. Thành thục xử lý các loại nguyên liệu. Thực ra Tần Lam về phương diện nấu ăn cũng không phải quá xuất sắc. Bình thường nàng rất bận, không có thời gian nấu nướng nhiều. Có điều, nấu một bữa cơm đơn giản, hầm một nồi canh tẩm bổ cho cô thì không thể làm khó được nàng. Tỉ mỉ rửa nguyên liệu, cắt nhỏ, tìm một cái nồi thích hợp, xếp nguyên liệu vào. Xương, thịt trần sơ, đổ ra rửa sạch rồi xếp lại vào nồi, đun đến khi sôi, hớt bớt bọt, lần lượt cho các loại rau củ quả vào hầm chung. Đến khi trong nồi đã đủ nguyên liệu, hạ lửa nhỏ nhất, hẹn giờ, vậy là xong.
Canh đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi hầm đủ thời gian. Bắt tay vào làm những thứ khác. Thực ra Tần Lam cũng không rõ khẩu vị của Cẩn Ngôn ra sao, cô thích ăn gì, ghét ăn gì, nàng đều không biết. Bình thường làm việc đều ăn đại gì đó cho xong bữa hoặc nàng ăn gì, cô ăn đó, không hề kén chọn, cũng chưa từng thấy cô than phiền. Hiện tại không biết nên nấu gì, Tần Lam có chút đau đầu... Người bị bệnh, khẩu vị sẽ không tốt lắm, miệng đắng, họng khô, nấu chút cháo cho cô có lẽ sẽ tốt hơn nấu cơm. Tần Lam bắt đầu lục tìm gạo nhưng bất luận nàng lật tung cả bếp lên cũng không tìm thấy bóng dáng của gạo ở trong bếp của cô... Kì lạ, bình thường cô không nấu cơm sao? Sao trong nhà lại không có gạo? Nàng mở tủ lạnh xem thử, bên trong có đồ ăn, trái cây, nước hoa quả và cả sữa, cũng tính là phong phú đi nhưng vẫn không tìm thấy thứ nàng muốn tìm...
Tần Lam thở dài, không tìm được thì nàng cũng không còn cách nào. Chẳng lẽ lại đánh thức cô dậy để hỏi? Tần Lam có điều không biết. Nếu không nhờ chị em khuê mật của cô lần đầu tiên đến đây đã mua một đống đồ làm quà tân gia thì e là căn bếp này đến một đôi đũa còn không có chứ đừng nói là có dụng cụ nấu ăn cho nàng dùng. Toàn bộ đồ ăn trong tủ lạnh cũng là do Đặng Sa vừa đem đến. Cẩn Ngôn từ trước đến nay chưa từng đặt chân vào căn bếp này nấu nướng một lần nào.
Trong lúc tiếp tục lục tìm, nàng nhìn thấy một gói bột mỳ. Không có gạo thì dùng tạm bột mỳ làm mỳ cũng được. Nhào bột, cắt bột, luộc mỳ, làm đồ ăn kèm, tốn thêm của nàng khá nhiều thời gian. Nấu ăn ở một căn bếp hoàn toàn xa lạ đúng là không dễ dàng gì, chỉ riêng việc tìm dụng cụ, gia vị, nguyên liệu đã khiến nàng đủ mệt. Rửa tay, ra phòng khách ngồi đợi canh hầm xong.
Tần Lam nhàn rỗi nhìn quanh, phát hiện phía góc tủ có để sách và tạp chí. Bước lại gần xem, toàn bộ đều là tạp chí của nàng, sắp xếp gọn gàng, nếu nàng không nhầm thì dựa theo thời gian, số tạp chí này được mua từ khi cô bắt đầu đi theo nàng đến bây giờ, tất cả tạp chí nàng chụp đều đầy đủ không thiếu quyển nào. Tần Lam khẽ cười, trước đây cô luôn nói, cô là fan của nàng, giờ xem ra là đúng thật rồi. Tùy tiện cầm mấy quyển lên xem lại phát hiện sát góc tường có một cuốn sổ và một chiếc hộp. Nàng tò mò cầm lên xem. Mở hộp ra liền bất ngờ, chuỗi phật châu này không phải chính là cái lần trước ở buổi đấu giá sao? Lần đó Bách Gia đã đấu giá thành công, nếu nàng nhớ không nhầm thì là 50 triệu tệ, sao bây giờ lại ở trong tay cô? Không lẽ cô mua lại... Luận điểm này thực sự khó tin...
Tần Lam đặt chiếc hộp xuống, cầm quyển sổ lên, biết đâu có thể tìm ra chút manh mối từ đây. Nàng mở ra
[Hôm nay đến Nhiếp thị phỏng vấn, quá mức nhàm chán. Vị trí trợ lý, chắc chắn trong tay]
Nàng nhìn những dòng ghi chép đầu tiên của cô không khỏi bật cười. Con người này, tự tin ngạo mạn, có điều đúng như cô nói, cô đã trở thành trợ lý của nàng.
[Hôm nay lần đầu tiên gặp Tần Lam. Nàng ấy vẫn như vậy, vẫn là dáng vẻ dịu dàng, lương thiện đó. Hơn nữa vẫn rất thích dưa hấu, quả thực vô cùng đáng yêu]
Nói là lần đầu gặp nhưng ấn tượng về nàng, về sở thích của nàng lại giống như đã biết từ lâu... Nàng lật qua thêm
[Nàng ấy đã có người trong lòng rồi. Hai người hiện tại rất tốt. Nàng ấy nói muốn cả đời ở bên hắn. Thật muốn có thể thật tâm chúc phúc, chỉ cần nàng ấy hạnh phúc, chuyện gì cũng không quan trọng nữa]
Có chút chua xót trong lòng... Thời điểm đó là lúc nàng và Nhiếp Viễn vẫn còn ở bên nhau. Đúng như cô nói, mọi thứ khi ấy rất tốt đẹp. Nàng từng nghĩ muốn giao phó cả đời cho hắn, từng nghĩ hắn chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng. Vậy mà hiện tại, tất cả chỉ là hoang đường... Tiếp tục lật xem
[Hôm nay cùng Tần Lam đi gặp một biên kịch tên là Vu Chính. Con người ông ta vô cùng kỳ quái, kịch bản của ông ta cũng hết sức kỳ quái. Hơn nữa còn muốn mời Tần Lam đóng Phú Sát Hoàng Hậu, mời bản thân đóng Ngụy Anh Lạc. Đây chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Con người này thực sự có biết sự tình hay không? Là bạn hay là thù? có điều, chỉ cần không làm hại đến Tần Lam thì tạm thời cũng không cần quan tâm]
Trùng hợp? Tần Lam đọc đến đây cảm thấy người thực sự kỳ quái phải là Cẩn Ngôn mới đúng. Cô nói trùng hợp là ý gì? Còn có ẩn tình phía sau? Cô và Vu Chính là lần đầu gặp nhau, chỉ vì một kịch bản, một lời mời đóng phim thì có thể phân bạn hay thù sao? Tần Lam vô thức quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của cô, rốt cuộc con người ấy đang che giấu điều gì?
[Giấu ba theo Tần Lam gia nhập đoàn phim, còn làm phiền đến nhiều người như vậy nhưng hiện tại cũng không còn thấy áy náy nữa. Tần Lam quả nhiên chính là hoàng hậu. Trước máy quay là một người dịu dàng, đoan trang, tự kiềm chế, ở hậu trường lại hoạt bát, vui vẻ, cùng mọi người vui đùa. Một bên diễn vai hoàng hậu trong mắt thế nhân, một bên lại chân thật sống là chính mình. Chính là hình ảnh Phú Sát Dung Âm năm xưa. Nhìn Tần Lam của hiện tại, thực sự cũng cảm thấy hạnh phúc]
Xem ra cô rất hiểu vai diễn của nàng. Cảm thông cho nhân vật một cách sâu sắc. Chỉ có điều, cách cô nói về Phú Sát Dung Âm lại cho nàng cảm giác giống như đang nhắc về một người quen cũ hơn là một nhân vật trong phim...
Tần Lam có chút do dự, nàng cảm thấy nếu tiếp tục lật sẽ càng phát hiện ra thêm nhiều điều kỳ quái. Mối quan hệ của cô và nàng hiện tại rất tốt. Tuy không biết cô đang che giấu điều gì nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng có thể chắc chắn rằng tình cảm quan tâm cô dành cho nàng là thật, muốn bảo vệ nàng cũng là thật. Vậy chuyện mà cô đang giấu hẳn cũng không phải chuyện xấu xa, càng không phải trù mưu để hại nàng. Tần Lam làm thế này vừa là xâm phạm vào quyền riêng tư của Cẩn Ngôn vừa có thể khiến cho mối quan hệ của hai người xuất hiện vấn đề... Có đáng hay không?
Nàng khẽ thở dài, đặt cuốn sổ xuống đi vào bếp. Mở nồi canh hầm ra kiểm tra, hương thơm liền lan toả, một lát nữa là có thể ăn rồi. Nàng quay đầu nhìn hướng phòng khách, trong lòng vẫn còn do dự. Biết rõ đọc trộm ghi chép của người khác là không đúng thế nhưng thà từ đầu đừng động vào, không biết gì thì tốt rồi. Hiện tại, trong lòng ngoại trừ tò mò còn có lo lắng, sợ rằng không biết rõ thì chuyện này sẽ trở thành nút thắt trong mối quan hệ của hai người nhưng đồng thời cũng sợ biết rõ rồi, có những chuyện vạn bất đắc dĩ, không thể thay đổi sẽ càng làm hai người khó xử hơn...
Cuối cùng, Tần Lam một lần nữa cầm cuốn sổ lên. Người ở bên cạnh nàng vẫn là nên tìm hiểu rõ thì hơn. Mơ mơ hồ hồ hiểu biết nửa vời sẽ rất dễ mắc sai lầm. Tần Lam lật qua khoảng thời gian đóng phim và tuyên truyền Diên Hy Công Lược. Ghi chép tiếp theo của cô khiến nàng chấn động
[Mọi người đều nghĩ bản thân bị điên rồi, không thì cũng là bị Tần Lam cho uống mê hồn thang. Hỏi rằng vì Tần Lam mà đánh đổi bản thân như vậy có đáng không? Đáng, hoàn toàn xứng đáng. Khoảnh khắc thuyết phục được giáo sư Tiêu trở về phẫu thuật cho ba của nàng, vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc như vừa trải qua một trận đánh lớn vậy. Có lẽ chính Tần Lam đã là mê hồn thang, khiến cho bản thân trầm mê không thể thoát ra. Đôi khi cũng không nhận ra chính mình nữa. Chỉ là không thể nhìn nàng buồn, không thể thấy nàng khổ sở, càng không chịu nổi nước mắt của nàng. Chỉ cần nàng hạnh phúc vô lo, cái giá nào cũng là xứng đáng. Chuyện Nhiếp Viễn không thể làm cho nàng, bản thân tự mình đi làm. Chẳng qua thực sự cũng có chút lo lắng, sợ sức khoẻ có vấn đề, mọi người sẽ đem chuyện này đổ trách nhiệm lên nàng. Giây phút tỉnh lại trong bệnh viện, mọi người đều nói cái gì mà do bản thân làm việc quá sức khiến bệnh cũ tái phát, làm việc mười hai tiếng đồng hồ, không cần mạng. Nhưng không phải là cá thì làm sao có thể hiểu được niềm vui của cá chứ. Cố gắng vì một người hoá ra lại là một loại vất vả rất ngọt ngào. Dù đến cuối cùng, ánh mắt của nàng vẫn luôn hướng về hắn nhưng không sao hết, bản thân cam tâm tình nguyện, không oán, không hận, càng không trách nàng]
Tần Lam hai tay cầm cuốn sổ không nhịn được mà run rẩy. Hoá ra lần đó ba nàng được phẫu thuật kịp thời không phải nhờ Nhiếp Viễn giúp đỡ mà chính là Cẩn Ngôn... Theo như ghi chép, cô đã làm việc suốt mười hai tiếng đồng hồ, đến mức phải nhập viện chỉ vì muốn thuyết phục giáo sư Tiêu trở về phẫu thuật cho ba của nàng... Cô vì nàng mà âm thầm hy sinh, vì nàng mà tàn nhẫn với chính bản thân... Đến cuối cùng cũng không nói cho nàng biết, dù nàng hiểu lầm cũng không một lời oán trách, còn lo lắng những người quan tâm cô sẽ oán trách nàng... Cô đối với nàng dường như có một loại tình cảm vô cùng đặc biệt, ngoài ba mẹ của nàng, có lẽ là người thương nàng hơn bất kỳ ai...
- Thơm quá đi!
Tiếng Cẩn Ngôn bất ngờ vang lên khiến Tần Lam giật mình, theo bản năng xoay người lại, đem cuốn sổ giấu ra đằng sau. Cẩn Ngôn không biết gì, vui vẻ tiến về phía nàng
- Lam Lam, chị nấu gì vậy? Mùi thơm đánh thức em luôn rồi a~
- Ừm... Em... Đồ ăn sắp xong rồi... Em đi rửa mặt đi đã - Tần Lam bối rối tìm một cái cớ đuổi cô đi.
- Được a~
Cẩn Ngôn không chút nghi ngờ quay lưng đi. Tần Lam nhanh chóng để mọi thứ lại chỗ cũ rồi đi vào bếp
- Lam Lam, em đói rồi...
Cô rửa mặt xong liền quay lại làm nũng với nàng
- Xong ngay đây. Em dọn bàn cho chị đi.
- Dạ.
Cẩn Ngôn vui vẻ dọn bàn. Tần Lam trộm nhìn cô, trong ánh mắt không rõ là cảm kích, biết ơn hay là yêu thương, cưng chiều. Cô gái nhỏ bé này lại vì nàng mà dốc sức, kể từ khi cô xuất hiện, tất cả những chuyện quan trọng của nàng, đều do cô âm thầm giúp nàng xử lý. Thực sự là chân tình trăm năm khó gặp...
- Lam Lam, em dọn xong rồi.
- Ừ, chị cũng xong rồi đây.
Hai người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Cẩn Ngôn thử một miếng liền hào phóng khen ngợi
- Ngon quá đi. Lam Lam, sao chị có thể vừa xinh đẹp, tài giỏi lại nấu ăn ngon như vậy?
- Ngon thì em ăn nhiều vào. Đang bị bệnh mà vẫn có thể thấy ngon là tốt rồi - Tần Lam mỉm cười gắp đồ ăn vào bát cô.
- Chị cũng ăn đi. Không ăn nhanh là em ăn hết đấy.
- Em ăn được hết thì chị cũng nhường hết cho em. Nào, thử chút canh đi, nóng đó, cẩn thận.
- Ngọt quá. Như canh thần tiên vậy, uống một ngụm là thấy khoẻ rồi.
- Lại nói linh tinh.
Tần Lam mỉm cười lắc đầu, ánh mắt nhìn cô ngập tràn cưng chiều. Cẩn Ngôn chuyên tâm ăn uống, không phụ công nàng nấu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn nàng, cười như kẻ ngốc. Tần Lam cuối cùng không nhịn được tò mò trong lòng
- Khỉ con à - Nàng gọi cô.
- Dạ?
- Chị hỏi em một chút được không?
- Vâng.
- Lúc nãy... Chị có xem qua phòng khách của em, thấy trong chiếc hộp đằng kia... Ừm... Thấy một chuỗi phật châu, rất giống với cái ở buổi đấu giá lần trước chúng ta tới. Lần đó, Bách Gia đã đấu giá thành công...
- À, chị nói đến chuỗi phật châu giống cái mà Phú Sát Hoàng Hậu cầm trong phim đúng không?
- Ừ.
- Cái đó là em lướt thấy trên Taobao, vì thích nên mới mua, có 50 tệ thôi (~180k). Nếu chị thích thì có thể lấy đi, em tặng chị.
- Thật sao?
- Tất nhiên rồi, chị thích thì cứ lấy.
- Không, ý chị là em mua trên Taobao thật sao?
- Vâng, là hàng Taobao thôi, không lẽ chị nghĩ em mua lại từ Bách Gia sao?
- Đúng là không thể... Vậy còn... - Nàng do dự không biết có nên nói chuyện cuốn sổ hay không.
- Vậy gì ạ?
- Không có gì, em ăn đi.
- Vâng.
Tần Lam cuối cùng cũng không hỏi, trong lòng nàng tự biết, tự cảm kích, sau này tìm cách báo đáp cho cô là được. Ngay từ đầu Cẩn Ngôn đã không muốn nói, vậy nàng cũng không nên hỏi nhiều.
Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt ngập tràn yêu thương mà nàng dành cho cô, ngoài mặt tươi cười rạng rỡ, trong lòng lại âm thầm thở phào. Cô vốn đã để ý đến chỗ tạp chí có chút không đúng, đoán chừng Tần Lam đã chạm vào. Từ lúc đó đã bắt đầu suy nghĩ biện pháp che giấu, chuỗi phật châu 50 triệu tệ trong nháy mắt biến thành hàng Taobao 50 tệ...
Cũng may, có vẻ nàng chưa biết được nhiều lắm, cũng chưa nghi ngờ thân phận của cô. Cẩn Ngôn lúc này vẫn chưa sẵn sàng gặp nàng với tư cách Ngô tổng hay tiểu thư Ngô thị. Cô vẫn chỉ muốn làm một trợ lý nhỏ ở bên nàng mà thôi.
______________________________________
Ps: Hồi lâu lâu rồi mình lượm được cái ảnh
Chương trình hỏi Hứa Khải, đây là mắt của ai? (Mọi người cũng đoán xem)
Anh ấy trả lời là Lam tỷ (Thân là fan, nghe anh trả lời cũng thắc mắc nhìn lại, ủa chị nhà mình thật à, sao cứ thấy không giống lắm?)
Và bùm! Đáp án hiện ra là Ngô Cẩn Ngôn. Nhìn anh kiểu bị hoang mang luôn. Vừa không nhận ra tỷ tỷ, vừa không nhận ra người yêu, bước vào thế giới bách hợp làm nam phụ là xứng đáng =))