Cẩn Ngôn đứng trước cửa tòa nhà của tập đoàn Nhiếp thị, hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ uy nghiêm của Ngô tổng thường ngày, thay vào đó là dáng vẻ tươi sáng tự tin tràn đầy năng lượng, sẵn sàng để đi phỏng vấn. Phải, cô đến đây để phỏng vấn, trực tiếp cạnh tranh cho vị trí trợ lý của Tần Lam... Ngoại trừ thông tin lấy được từ chỗ Thi Mạn, Cẩn Ngôn còn tự mình đi tìm thêm thông tin về Tần Lam, vô tình phát hiện nàng đang tuyển trợ lý, không chút ngần ngại liền đăng ký.

Trong số hồ sơ phỏng vấn thì hồ sơ của Cẩn Ngôn có thể coi là nổi bật hơn hẳn so với các ứng cử viên khác. Dù sao thì cô cũng là tổng giám đốc của Bách Gia, bằng cấp và kỹ năng phải học không ít chút nào, còn có căn bản về nghệ thuật, thực sự rất thu hút người phỏng vấn. Trong buổi phỏng vấn, mọi câu hỏi đưa ra, Cẩn Ngôn đều có thể bình tĩnh xử lý, vừa đủ sắc sảo lại không thiếu lễ độ, không bộc lộ một chút hoảng hốt hay lo lắng nào dù câu hỏi hóc búa đến đâu. Nói về trình độ, những con người ngồi sau bàn phỏng vấn kia vẫn phải học tập Đàm Trác nhiều, sao có thể dọa được cô chứ. Phỏng vấn thuận lợi kết thúc, hai ngày sau, cô nhận được điện thoại từ phòng nhân sự của Nhiếp thị, thông báo cô đã trúng tuyển, thời gian chuẩn bị một ngày trước khi đi làm.

Trở lại Bách Gia, Cẩn Ngôn trầm mặc ngồi ở bàn giám đốc chống tay suy nghĩ. Cô không biết những việc mình sắp làm là đúng hay là sai, cô chỉ biết, mình bắt buộc phải làm việc ấy... Ấn điện thoại gọi thư ký

- Tử Tân, cậu gọi Mạn tỷ và Trác tỷ qua phòng mình ngay nhé.

- Được!

Rất nhanh, Thi Mạn và Đàm Trác đã xuất hiện trong phòng cô. Cả hai tự mình ngồi xuống ghế, Đàm Trác vươn tay rót một ly trà nguội, lên tiếng hỏi

- Tiểu Ngôn, có chuyện gì mà em gọi bọn chị qua đây gấp vậy?

Cẩn Ngôn vẫn trầm mặc không đáp. Thi Mạn hơi nhíu mày

- Xảy ra chuyện gì sao?

Cẩn Ngôn khẽ buông tiếng thở dài

- Mạn tỷ, Trác tỷ, em có thể nhờ hai chị một việc không?

- Giữa chúng ta cần gì những lời thừa thãi đó, em nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? - Đàm Trác nóng lòng.

- Em muốn tạm thời vắng mặt ở công ty một thời gian, nếu có chuyện gì, mong hai chị giúp em giải quyết.

Cô đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến bên cửa kính. Đàm Trác nghi hoặc

- Tiểu Ngôn, em muốn đi đâu?

- Em đi giải quyết một số việc mà em nhất định phải làm - Cô mơ hồ đáp lại.

- Là việc gì? Không nói với bọn chị được sao? - Đàm Trác lo lắng.

- Trác tỷ, Mạn tỷ, các chị có nhớ trước đây em từng nói, trong cuộc đời em có một người vô cùng quan trọng, là thiên duyên tiền định của em không?

- Nhớ nhớ, em nói trong mơ đã thấy người ấy, cái gì mà kiếp trước còn nợ nhau một lời hứa đúng chứ? Hồi ấy chị còn trêu em nói em ngã đập đầu nên hoang tưởng cơ mà - Đàm Trác liên tục gật đầu.

- Em tìm thấy người ấy rồi...

- Cái gì? Có thật sao? - Đàm Trác kinh ngạc.

- Phải...

- Là cô diễn viên họ Tần đó?

Thi Mạn yên lặng nghe nãy giờ, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Cẩn Ngôn không ngạc nhiên, tinh tế như Thi Mạn, từ lúc cô tìm hồ sơ của Tần Lam, có lẽ chị cũng đoán ra được có chuyện rồi. Đàm Trác ngược lại ngơ ngác

- Cô diễn viên họ Tần nào?

- Tần Lam, người của Nhiếp thị. Đại ngôn sản phẩm vừa rồi của chúng ta - Thi Mạn bình tĩnh đáp lại.

- Tần Lam? À mình nhớ rồi. Tiểu Ngôn, lời Thi Mạn nói là thật à? Thực sự là Tần Lam? - Đàm Trác quay sang cô hỏi.

- Phải. Chính là chị ấy, em nghĩ bản thân không nhận nhầm người đâu. Mà kể cả có nhận nhầm, em vẫn muốn thử gặp chị ấy một lần.

Cẩn Ngôn vẫn phóng tầm mắt ra xa, miên man suy nghĩ

- Nếu chỉ là muốn gặp thử xem sao, chị có thể sắp xếp cho em một cuộc hẹn. Cô ấy là đại ngôn quan trọng của chúng ta, không thiếu lý do để mời cô ấy đến Bách Gia, em cần gì phải tự đi kiểm chứng? - Thi Mạn thuyết phục.

- Em muốn tự mình đi xem, em không muốn lấy thân phận tổng giám đốc Bách Gia hay người thừa kế Ngô thị để gặp chị ấy. Mạn tỷ, Trác tỷ, chúng ta lớn lên bên nhau, các chị cũng biết tính em mà, không tin vào ma quỷ, không tin vào thần phật, số phận do con người tạo ra. Có điều... người ấy đối với em thực sự rất khác... Em vẫn tin đó không chỉ là một giấc mơ, giữa chúng em thực sự là duyên phận... Hai chị có thể giúp em không?

- Tiểu Ngôn, gánh giúp em một phần công việc không phải là chuyện khó, có điều, nếu như để Ngô chủ tịch biết được chuyện này thì em coi như xong rồi. Cô gái nhân duyên gì đó của em cũng không tránh khỏi liên can đâu - Thi Mạn thận trọng nhắc nhở.

- Đúng đấy, tính cách của ba em như thế nào, em là người rõ nhất mà Tiểu Ngôn, không cẩn thận, tai hoạ rất khó lường đấy... - Đàm Trác lo lắng.

- Em biết mà, có điều, em cũng tự biết chừng mực, chỉ cần hai chị giúp em, chuyện này nhất định sẽ không sao hết - Cẩn Ngôn chắc chắn.

Cô quay lại nhìn hai người chị thân thiết bao năm của mình, tin chắc họ sẽ không từ chối cô, Thi Mạn thở dài

- Được, chị nhận lời với em. Có điều, em định tiếp cận Tần Lam thế nào?

- Làm trợ lý cho chị ấy.

- Hahaha từ tổng giám đốc một tập đoàn lớn, trở thành trợ lý cho một tiểu diễn viên hahaha - Đàm Trác cười lớn.

Cẩn Ngôn không quan tâm thái độ chế giễu của Đàm Trác

- Ngày mai em bắt đầu đi làm, tuy nhiên, nếu ở Bách Gia xảy ra bất kỳ vấn đề gì cần em ra mặt, các chị có thể gọi em về. Đặc biệt nếu ba em đột xuất đến kiểm tra, các chị nhất định phải giúp em kéo dài thời gian được không?

- Được được được, bọn chị đã bao giờ từ chối giúp đỡ em chưa? - Đàm Trác vừa lau nước mắt và đáp.

- Mạn tỷ, Trác tỷ, cảm ơn hai người - Cẩn Ngôn mỉm cười.

Hai người này quả thực trước nay chưa từng từ chối cô bất kỳ việc gì. Đến cả việc năm xưa cô trái lời ba thi vào trường nghệ thuật cũng có sự góp sức không nhỏ của hai vị tỷ tỷ này. Đàm Trác giúp cô báo danh, làm mọi thủ tục. Đến ngày cô đi thi cũng là Thi Mạn giúp cô che giấu, chở cô đến trường thi. Thậm chí, hai người còn vừa giúp cô ôn luyện để thi theo nguyện vọng của ba, đồng thời cũng là "chuông báo động" giúp cô canh chừng mỗi khi cô tập luyện với dì Hoa. Dù Đàm Trác thường xuyên than thở rằng có lẽ kiếp trước nợ nần gì cô nên kiếp này mới thường xuyên phải cùng cô dính vào rắc rối, thế nhưng dù có thấy trước điều ấy, hai người họ vẫn nhất định sẽ không từ chối cô. Vì vậy, Cẩn Ngôn đối với hai người họ chính là dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể trách, không thể oán càng không thể hận.

Cẩn Ngôn an bài mọi thứ ổn thỏa, dĩ nhiên không thể thiếu sự bao che, giúp đỡ của Tử Tân. Mặc dù luôn miệng nói đầu cô có vấn đề, còn muốn đem cô đến bệnh viện kiểm tra tổng quát một lần nhưng cuối cùng cũng không từ chối sự nhờ vả của cô. Cẩn Ngôn được mọi người dung túng, an tâm tạm thời rời khỏi công ty...

Tần Lam vừa kết thúc chuỗi sự kiện quảng bá sản phẩm của Bách Gia đã lập tức quay lại chuẩn bị tuyên truyền phim mới. Thời gian này thực sự là bận đến mức không phân biệt được ngày và đêm rồi... Nàng vừa ngồi trang điểm vừa nhắm mắt nghỉ ngơi. Quân Bình dẫn Cẩn Ngôn đến chỗ nàng

- Lam tỷ, đây là trợ lý mới của chị.

Nàng mở mắt liếc nhìn sang, Cẩn Ngôn nhanh chóng cúi đầu

- Lam tỷ, em tên là Ngô Cẩn Ngôn, sau này em sẽ là trợ lý của chị.

- Năm Cân Muối? - Tần Lam nhíu mày, nàng có chút không tỉnh táo nên nghe không rõ.

- Không không, không phải muối, là Ngô - Cẩn - Ngôn. - Cẩn Ngôn nhấn mạnh lại tên mình.

- Oh... Chị xin lỗi, sau này phải nhờ em phối hợp với Quân Bình giúp đỡ chị rồi, Tiểu Ngôn - Tần Lam mỉm cười dịu dàng.

- Là việc em nên làm - Cẩn Ngôn cười rạng rỡ.

Thực ra, Cẩn Ngôn trước nay rất ít cười. Khi còn ở trong trường nghệ thuật, nụ cười quá rạng rỡ thường không phù hợp với tinh thần các bài múa của cô, vậy nên cô đã tập cho khuôn mặt của mình không để lộ quá nhiều cảm xúc. Sau này, trở thành tổng giám đốc của Bách Gia, ngày ngày vùi đầu trong những con số, so sánh, cân đối, tính toán thiệt hơn, còn đối mặt với đủ loại họp hành cân não, chỉ cần ngày nào không phải nhăn trán, nhíu mày, cáu giận, cô đã thấy tốt lắm rồi, nói gì đến cười chứ... Có lẽ, chỉ khi ở riêng với các khuê mật thân thiết như Tử Tân, Thi Mạn, Đàm Trác, cô mới thoải mái hơn một chút, cười nhiều hơn một chút, bởi lẽ dù sao quan hệ giữa họ cũng vô cùng thân thiết, thời gian bên nhau rất lâu, thấu hiểu nhau như người thân. Vậy mà, đứng trước người con gái ấy, chỉ mới có mấy phút, cô đã cười với nàng, không phải nụ cười xã giao, là thật tâm muốn mỉm cười, không cần lý do, chỉ là vừa thấy nụ cười của nàng, nội tâm liền trở nên ấm áp. Liền nở một nụ cười đáp lại, nụ cười rạng rỡ như ánh dương...

Cẩn Ngôn đứng một bên lặng lẽ quan sát Tần Lam. Con người này dù chỉ tùy tiện ngồi cũng toát ra khí chất dịu dàng, tao nhã. Cô từ chỗ Tử Tân biết được, Tần Lam thực chất cũng khá nổi tiếng, trong giới cũng có thể coi là người có địa vị, là một diễn viên có sắc, có tài, lại được Nhiếp thị hậu thuẫn, độ phủ sóng rất cao. Có thể nói rằng, ở thời điểm hiện tại, tùy ý mở một kênh truyền hình lên đều có thể thấy nàng. Vậy mà suốt hơn hai mươi năm sống trên đời, cô đều hoàn hảo lẩn tránh được hình ảnh của nàng. Trước đây chỉ biết đến ballet, hiện tại chỉ chăm chú vào việc kinh doanh của Bách Gia, giới giải trí vận hành ra sao, có bao nhiêu ngôi sao đã nổi lên rồi lại chìm xuống, cô hoàn toàn không biết. Lại thêm phó mặc chuyện chọn đại ngôn cho Đàm Trác và Thi Mạn, các nghệ sĩ đã hợp tác cùng Bách Gia, Cẩn Ngôn cũng chỉ biết đến khuôn mặt của họ trong quá trình quảng bá. Có thể nói, lão thiên cho cô hàng trăm, hàng ngàn cơ hội để có thể nhìn thấy được nàng, vậy nhưng Cẩn Ngôn vẫn lần lượt từ chối hết thảy, còn oán trách đất quá rộng, người quá đông, muốn tìm một người thật quá khó...

- Lam tỷ, còn 10 phút nữa, nhanh chóng ra sân khấu thôi - Tiếng ban tổ chức nhắc nhở.

- Được.

Tần Lam cúi đầu tìm kiếm. Cẩn Ngôn thấy vậy nhanh chóng đem đôi giày cao gót từ góc phòng đến chỗ nàng

- Chị tìm cái này?

- Đúng rồi, cảm ơn em - Tần Lam mỉm cười.

Nàng nhanh chóng rời khỏi phòng chờ, ra sân khấu. Họp báo ra mắt phim, báo giới vô cùng đông, suốt hai tiếng đồng hồ đứng trên sân khấu, nàng vẫn luôn duy trì nụ cười, bình tĩnh trả lời các câu hỏi liên quan đến phim, cũng tỉnh táo né những cái bẫy mà phóng viên giăng ra để moi thông tin về đời tư của nàng. Cuối cùng cũng kết thúc...

Tần Lam quay trở lại phòng nghỉ, nàng cần nghỉ ngơi một chút trước khi chuyển địa điểm. Quân Bình đang chuẩn bị cho công việc tiếp theo, Tần Lam một mình ngồi đợi. Cẩn Ngôn tiến đến đưa cho nàng hộp trà dưa hấu mua từ máy bán nước tự động

- Lam tỷ, vất vả rồi, chị uống cái này đi.

Tần Lam nhìn thấy liền sáng mắt... Nhanh chóng nhận lấy

- Sao em biết chị thích vị này? - Nàng thắc mắc.

- Em đoán thôi - Cẩn Ngôn cười đáp lại.

- Cảm ơn em, Tiểu Ngôn!

Đoán? Có thể là đoán sao? chấp niệm sâu sắc đối với dưa hấu của người này, dù có đầu thai chuyển kiếp cũng chẳng thể thay đổi. Cẩn Ngôn nhìn nàng vui vẻ uống trà, trong lòng cũng nổi lên hạnh phúc. Quân Bình trở lại

- Lam tỷ, chúng ta đi thôi. Ơ... Chị đang uống trà dưa hấu sao? Không phải chị nói đang giảm cân à? Cái này nhiều đường lắm đấy.

- Chị... Quên mất...

Tần Lam ngơ ngác nhìn Quân Bình rồi nhìn sang Cẩn Ngôn

- Tối nay chị không ăn nữa là được mà - Tần Lam thở dài.

- Làm việc như vậy mà không ăn thì sao có thể chịu được? - Cẩn Ngôn nhíu mày.

- Chuyện này nói sau, chúng ta mau đi thôi không sẽ muộn đấy - Quân Bình giục giã.

Nhanh chóng di chuyển đến studio để chụp ảnh cho tạp chí số sắp tới. Cẩn Ngôn đứng ngoài nhìn thái độ nghiêm túc làm việc của nàng, cũng hiểu ra vì sao nàng có thể trụ vững trong giới giải trí lâu như vậy. Nhân lúc không quá bận bịu, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu về thực đơn giảm cân một cách khoa học. Cẩn Ngôn thực ra khá gầy, vậy nên những việc như giảm cân gì đó, cô đều không biết. Lướt xem hàng loạt thông tin, thực sự rất đau đầu, còn mệt mỏi hơn cả chuẩn bị kế hoạch họp cổ đông... Kiên quyết bỏ cuộc, trực tiếp nhấc máy gọi cho Tử Tân

- Ngô tổng, làm trợ lý một ngày đã chịu không nổi sao? - Tử Tân vừa bắt máy liền trêu chọc.

- Cậu tìm cho mình một bác sỹ dinh dưỡng tốt nhất, giúp mình nghiên cứu một thực đơn vừa đủ dinh dưỡng vừa có thể giảm cân, nhanh nhất có thể - Cẩn Ngôn trực tiếp nêu vấn đề.

- Sao vậy? Cậu gầy như thế, còn muốn giảm cân?

- Không, là cho Tần Lam, thông tin đã có trong hồ sơ của chị ấy rồi, làm nhanh lên nhé.

- Ah được...

Cẩn Ngôn giao nhiệm vụ xong liền cúp máy. Tử Tân nhanh chóng làm việc cô giao, trong lòng không ngừng hoài nghi, rốt cuộc Tần Lam là ai? Có thực sự là nhân duyên gì đó như Cẩn Ngôn nói hay không? Tử Tân cũng muốn trực tiếp gặp con người ấy một lần. Bao nhiêu năm qua, dù đối diện với bất kỳ điều gì, Cẩn Ngôn cũng có thể dùng thái độ bình thản mà giải quyết, người có thể khiến cô khi không lại trở nên gấp gáp như vậy, Tử Tân mới chỉ thấy duy nhất người này, rốt cuộc là tiên nữ hay yêu nữ? Thật khiến người khác tò mò...

Kết thúc chụp ảnh tạp chí, lại tiếp tục di chuyển đến đài phát thanh, chuẩn bị chương trình phát thanh buổi tối. Tuy nói lịch trình hôm nay chỉ có nửa ngày nhưng thực sự sắp chạy được một vòng thành phố rồi... Tần Lam ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, mọi người cũng yên lặng tránh làm phiền nàng, ai cũng biết gần đây nàng rất vất vả rồi...

- Lam tỷ, đến nơi rồi - Quân Bình khẽ gọi.

- Được rồi...

Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái, vừa bước xuống xe liền tươi cười. Nghệ sĩ chính là vậy, cho dù mệt mỏi bao nhiêu, xuất hiện trước mắt người khác vẫn luôn phải duy trì trạng thái tốt nhất, để tránh những rắc rối không đáng có, dù là diễn trong chính cuộc sống của mình vẫn phải diễn... Cẩn Ngôn nhìn nàng đầy thương cảm, con người này vẫn luôn như vậy, lo lắng sẽ gây rắc rối cho người khác, sợ hãi sẽ bị người đời chỉ trích, vậy nên bao nhiêu mệt mỏi luôn tự mình gánh hết, dù có thế nào cũng sẽ cắn răng chịu đựng, đến mức thương tích đầy mình cũng sẽ tỏ ra không sao cả, chỉ là chút chuyện nhỏ. Dù là trước đây hay bây giờ cũng chưa từng thay đổi...

Chương trình phát thanh kéo dài hơn một tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Tần Lam thở phào

- Có thể trở về nghỉ ngơi rồi.

- Tiểu Ngô mới đến đi đâu mất rồi?

Quân Bình thắc mắc ngó quanh, sao vừa ở đây đã chạy đâu mất rồi? Tần Lam cũng nhìn theo, vô tình thấy cô đang chạy lại phía họ

- Kia kìa.

Cẩn Ngôn đến trước mặt Tần Lam dừng lại thở dốc

- May quá, về kịp rồi... Em cứ sợ về muộn khiến mọi người phải đợi...

- Em đi đâu vậy? - Tần Lam quan tâm.

- Lam tỷ, chị cầm lấy này - Cô đưa nàng một cái túi - Có một bình sữa protein, em vừa pha đấy, chị yên tâm, uống cái này sẽ không béo đâu, gần đây bạn em tập gym thường dùng, vị dâu đấy, chị xem có thích không. Còn có một ít hoa quả, em sợ chị bỏ bữa tối sẽ không tốt cho sức khỏe nên mua cho chị.

- Cảm ơn em - Nàng dịu dàng nhìn cô.

- Không có gì ạ. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên em đi làm, mời mọi người một bữa cũng là chuyện nên làm mà, em có mua bánh kẹp và nước hoa quả cho mọi người này, chị Bình giúp em chia cho mọi người nhé.

- Được thôi, cảm ơn em.

Quân Bình nhanh chóng chia đồ ăn cho mọi người. Tần Lam cũng đi ra xe, dùng bữa tối do cô chuẩn bị. Có người đi đến cảm ơn cô, cô cũng chỉ mỉm cười đáp lại, ánh mắt từ lâu đã dõi theo hình bóng của ai kia. Chỉ vì muốn quan tâm một người nhưng sợ bị dị nghị, liền đem yêu thương chia cho cả thế giới, như vậy dù có quan tâm đến người ta nhiều một chút cũng không sợ bị ai bàn tán.

Cẩn Ngôn cùng Quân Bình quay lại xe với nàng. Vừa nhìn thấy cô, nàng liền vui vẻ

- Tiểu Ngôn, sữa này rất ngon đấy, hoa quả cũng rất tươi, em mua ở đâu vậy?

- Một cửa hàng gần đây ạ - Cô mỉm cười đáp lại.

- Cảm ơn em!

- Công việc của em mà, chị khách sáo như vậy làm gì. Ah đúng rồi, em có một anh bạn là bác sỹ dinh dưỡng, anh ấy có cho em một thực đơn giảm cân, em gửi cho chị nhé. Dù giảm cân cũng không thể thiếu dinh dưỡng.

Cô vừa rút điện thoại ra liền thấy nàng lắc đầu

- Không cần đâu, dù sao chị cũng không có thời gian làm...

- Vậy sao - Cẩn Ngôn có chút thất vọng - Vậy... Em làm cho chị!

- Em làm? Thật sao? - Tần Lam ngạc nhiên.

- Tất nhiên rồi ạ. Em là trợ lý của chị, chị là sếp của em. Chăm sóc cho chị dĩ nhiên là nhiệm vụ của em rồi - Cẩn Ngôn bông đùa.

- Dẻo miệng! Nhưng mà, nếu được vậy thì cảm ơn em nhiều.

- Dạ.

Trở về Ngô gia, trời cũng đã khuya. Ba cô chắc chắn đã đi ngủ từ lâu. Ông là một người sống vô cùng nguyên tắc, đúng giờ phải đi ngủ, dù cho là đại họa cũng không thể làm phiền giấc ngủ của ông. Vốn dĩ, ông cũng muốn Cẩn Ngôn trở thành một người sống có nguyên tắc như vậy. Thế nhưng, đứa con gái này, ông thật sự quản không nổi... Vậy nên về sau này, chỉ cần cô ngoan ngoãn tiếp quản vị trí tổng giám đốc Bách Gia, những việc khác của cô, ông không can thiệp vào nữa, dù cô muốn đi đâu, làm gì, với ai, ông đều sẽ không hỏi, kể cả cô có đi qua đêm hay mấy ngày liền không trở về, ông cũng sẽ xem như không có gì...

Cẩn Ngôn tìm đến phòng bếp. Có thể nói, ngoại trừ giấc ngủ, yêu cầu về bữa ăn của Ngô chủ tịch cũng vô cùng cao. Dù nhà chẳng có mấy người nhưng phòng bếp của Ngô gia chắc cũng chỉ thiếu một chút nữa để đạt tiêu chuẩn của bếp trong nhà hàng năm sao. Vô cùng tráng lệ... Giờ này, tất cả gia nhân đều đã nghỉ hết. Cô một mình ở trong bếp tìm tòi lục lọi. Đầy đủ nguyên liệu cô muốn, xếp đặt một chút để mai có thể thuận lợi chuẩn bị đồ ăn cho nàng, lại liếc thấy mấy quả dưa hấu, khóe môi không tự chủ cong lên ý cười, vui vẻ quay về phòng đi ngủ. Hôm nay được thấy chị ấy cười, thật là vui a~

Sáng hôm sau, từ sớm, Cẩn Ngôn đã thức dậy vào bếp. Loay hoay làm theo hướng dẫn của bác sỹ dinh dưỡng, cuối cùng cũng làm xong một món. Đúng lúc này, đầu bếp của Ngô gia cũng xuất hiện để chuẩn bị bữa sáng

- Tiểu thư, cô làm gì ở đây mà sớm vậy?

- David, chào buổi sáng. Tôi đang chuẩn bị đồ ăn.

- Chuẩn bị đồ ăn sao? Tiểu thư, cô muốn ăn gì cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị, đâu cần vất vả như vậy?

- Không vất vả chút nào, tôi muốn tự làm - Cẩn Ngôn vui vẻ.

- Aiya, xem chỗ này bừa bộn chưa? Tiểu thư, để tôi dọn giúp cô.

David vừa nói vừa nhanh tay dọn dẹp những thứ trước mặt cô

- David... Đó... là đồ làm xong rồi...

- Đồ làm xong rồi?

David ngạc nhiên nhìn xuống. Với người nấu ăn chuyên nghiệp, nếu gọi đây là đồ ăn thì có hơi...

Cẩn Ngôn nhìn biểu cảm khó coi của David cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Được rồi, cô thừa nhận, đây là lần đầu tiên Ngô đại tiểu thư cô bước chân vào bếp... Món ăn làm ra có thể chưa được đẹp mắt lắm...

- Tiểu thư, hay là cô muốn làm gì cứ nói cho tôi biết đi, cứ để tôi làm, chứ thế này...

David vô cùng khó xử. Cẩn Ngôn cũng không từ chối, dù sao món ăn dù ngon hay dở thì trước tiên cũng phải đẹp mắt đã. Cô cũng sợ Tần Lam vừa mở hộp ra đã bị dọa chạy mất lắm chứ... Đưa lại thực đơn cho David, cô ngoan ngoãn ở một bên cắt dưa hấu, ép nước cho nàng. Cứ nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của nàng lúc nhìn thấy nước dưa hấu đã khiến cô muốn cười rồi

- Tiểu thư nấu cho ai vậy?

David vừa làm vừa tranh thủ hỏi cô. Cẩn Ngôn bình thản

- Tôi tự chuẩn bị thôi mà.

- Tự nấu ăn cũng vui đến vậy sao? Lâu rồi tôi chưa thấy tiểu thư cười như vậy.

David tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao cũng đã làm cho Ngô gia được khá lâu, lúc nào nên nói, lúc nào không nên, trong lòng cậu tự hiểu rõ.

Những món ăn trong thực đơn không có chút gì làm khó được David, cậu rất nhanh đã hoàn thành xong, còn giúp cô để vào những hộp thích hợp, cái gì cần hâm nóng, cái gì không cần, dặn dò cô vô cùng kĩ lưỡng

- David, anh tài giỏi như vậy, chỉ làm đầu bếp cho Ngô gia có hơi lãng phí rồi, sau này tôi nhất định phải theo anh học tập - Cẩn Ngôn vui vẻ vỗ vai David.

- Tiểu thư đừng đùa, được làm đầu bếp của Ngô gia là may mắn của tôi. Sau này tiểu thư muốn món ăn nào cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm đúng ý cô.

- Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Tôi phải đi đây. Ah thực đơn anh cầm rồi, theo đó mà nấu cho tôi nhé.

- Vâng, tiểu thư.

Cẩn Ngôn nhanh chóng cầm đồ ăn và nước dưa hấu ra xe. Cô lái xe đến một bãi đậu xe cách Nhiếp thị khoảng hai mươi phút đi bộ. Ở trên xe, nhanh chóng cởi bỏ bộ vest công sở, mặc lên một bộ trang phục vừa trẻ trung vừa năng động, may mà kính xe của cô là loại bên ngoài không thể nhìn vào được. Xong xuôi liền cầm đồ bước xuống khỏi xe. Rũ bỏ khí chất tổng tài cao lãnh, toát lên vẻ ngọt ngào năng động đúng với lứa tuổi của cô.

Cẩn Ngôn khẽ thở dài, những công đoạn này quá rườm rà vất vả. Nhưng biết sao được, cô không thể không làm. Nếu cô không tự lái xe đi làm hay vô ý để Ngô chủ tịch thấy dáng vẻ hiện giờ của bản thân, ông nhất định sẽ sinh nghi. Đến lúc ấy thì đúng là đại họa... Còn nếu cô mặc nguyên như vậy đi làm trợ lý cho nàng, thực sự là có chút dọa người... Kể cả xe của cô cũng không thể để người khác thấy, nếu không, nói cô là trợ lý diễn viên, ai tin chứ? Aizzz thực sự muốn giấu đi thân phận, không dễ dàng chút nào...

Đến cửa công ty đã thấy xe của nàng ở đó. Cẩn Ngôn mở cửa xe, chỉ nhìn thấy Tần Lam

- Lam tỷ, chào buổi sáng.

- Tiểu Ngôn.

- Sao chỉ có một mình chị ở đây? Chị Bình đâu rồi?

- Quân Bình có chút việc cần giải quyết, đang ở bên trong.

Tần Lam vừa nói vừa chỉ hướng tòa nhà của Nhiếp thị. Cẩn Ngôn cười rạng rỡ

- Cũng tốt, có thời gian để chị ăn sáng.

Cũng có thêm thời gian để em ở bên chị... Cẩn Ngôn vừa nghĩ vừa nhanh tay mở túi đựng đồ ăn, lấy ra bữa sáng của nàng

- Lam tỷ, của chị.

- Sao em biết chị chưa ăn sáng?

- Đương nhiên em biết. Phụ nữ muốn giảm cân thường cố gắng cắt bớt khẩu phần ăn của mình. Nhưng mà bỏ ăn sáng sẽ có hại cho sức khỏe nên chị nhất định phải ăn.

- Đẹp quá!

Tần Lam vừa mở hộp thức ăn liền kinh ngạc. Bày đẹp như vậy, tốn bao nhiêu công sức, thật khiến người khác không nỡ ăn... Cẩn Ngôn mỉm cười

- Chị thử xem có ngon không.

Tần Lam sau một hồi ngắm nghía cũng quyết định động đũa

- Ngon quá!

- Chị thích là tốt rồi. Chị ăn đi, sẽ không béo đâu, đừng lo - Cẩn Ngôn hài lòng.

- Cảm ơn em, Tiểu Ngôn.

Tần Lam vô cùng vui vẻ, đôi mắt long lanh như phát sáng nhìn cô. Con người nàng rất dễ thỏa mãn, chỉ cần được ăn ngon cũng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc rồi. Cẩn Ngôn phẩy tay

- Cảm ơn gì chứ, công việc của em mà. Em là trợ lý của chị, hảo hảo chăm sóc tốt cho chị dĩ nhiên là nên làm rồi.

Hai người nhìn nhau mỉm cười. Dù mới chỉ quen biết hai ngày, thực tế tính ra cũng chỉ mới mấy tiếng ở cạnh nhau. Thế nhưng Tần Lam cảm thấy dường như hai người có lẽ đã biết nhau từ rất lâu, Cẩn Ngôn thực sự vô cùng hiểu nàng...

- Ah còn cái này nữa.

Cô vừa nói vừa lấy ra một bình nước, rót một cốc cho nàng

- Chị xem đây là gì?

- Nước dưa hấu sao?

Cẩn Ngôn chân chính nhìn thấy, thế nào là đôi mắt phát sáng...

- Đúng a~ Em tự làm đấy.

- Wowwwww~

Tần Lam vui vẻ đưa tay ra đón cốc nước cô đưa đến, nhưng chưa kịp cầm vào, Cẩn Ngôn đã rút lại

- Nhưng chị vẫn nên ăn hết bữa sáng đi đã.

Cảm giác sắp có được thứ mình mong muốn lại không được, vô cùng không cam tâm...

- Tiểu Ngôn...

Tần Tiểu Lam lên sóng, khuôn mặt nhìn cô vô cùng đáng thương. Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cười

- Chị vẫn muốn uống sao?

Tần Tiểu Lam dáng vẻ ngoan ngoãn liên tục gật đầu. Cẩn Ngôn lần nữa đưa cốc nước về phía nàng, thế nhưng chưa để Tần Lam vui vẻ lâu, cô một lần nữa rút lại

- Nhưng vừa ăn vừa uống nước hoa quả, không tốt đâu.

- Ngô Cẩn Ngôn! - Ai kia giận dỗi - Con khỉ nhà em, muốn chọc tức chị sao?

- Lam tỷ, Lam tỷ, em xin lỗi.

Cẩn Ngôn cười cầu hòa, nhanh chóng đặt cốc nước xuống trước mặt nàng. Dáng vẻ giận dỗi này, thực sự dễ thương...

Cẩn Ngôn khôi phục an tĩnh, ở một bên nhìn Tần Lam vui vẻ ăn sáng. Sao trước nay cô không phát hiện ra, ngắm nhìn người khác ăn cũng là một loại niềm vui nhỉ? Mà thực chất, trước giờ cô đâu có khái niệm chăm sóc cho người khác, không phát hiện ra cũng đúng.

Tần Lam là người đầu tiên mà Cẩn Ngôn có cảm giác muốn được chăm sóc, muốn được che chở, muốn được yêu thương. Câu chuyện cô nhìn thấy năm đó trong giấc mơ sau lần tai nạn, trải qua thời gian, có rất nhiều điều, cô đã không còn nhớ rõ, giấc mơ về một thời đại xưa cũ, về một câu chuyện tình của hai nữ nhân... Thế nhưng, việc muốn đến gần hơn với Tần Lam, muốn chăm sóc cho nàng, đối với cô giống như một loại bản năng vậy, không thể chối bỏ, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Hiện tại dùng thân phận trợ lý, đường đường chính chính ở bên cạnh Tần Lam, chăm sóc cho nàng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cảm giác duy nhất, chính là hạnh phúc!

Tổng tài có gì tốt chứ? Làm một trợ lý tốt của nàng mới là mong muốn hiện tại của cô. Cẩn Ngôn càng nghĩ càng cười đến vui vẻ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play