Ngày biểu diễn đầu tiên đã đến. Hai người trợ giúp đã biên đạo một tiết mục nhảy có thể nói là "bốc lửa" để nhảy cùng nàng, thực sự muốn trong lần đầu tiên công diễn thay đổi hình tượng dịu dàng, đoan trang mà khán giả vốn đã ấn tượng.

Tần Lam cùng hai người trợ giúp đi thay trang phục biểu diễn. Cẩn Ngôn đứng ngoài chờ đợi, sẵn sàng để giúp nàng bất cứ lúc nào cần. Ba người thay đồ xong cùng bước ra. Cẩn Ngôn nhìn nàng, nhìn chăm chú đến không chớp mắt. Tần Lam nhìn trang phục của mình, có chút không thoải mái hỏi hai người còn lại

- Chúng ta nhất định phải mặc thế này sao? Thực sự có chút... hở quá...

- Lam tỷ à, đừng lo lắng. Cô mặc lên rất đẹp mà, cũng không phải là quá hở đâu.

- Đúng đấy, trang phục này phù hợp với bài nhảy của chúng ta. Cô đừng lo lắng quá, thả lỏng một chút nào.

Hai người trợ giúp lần lượt an ủi nàng. Tần Lam vẫn cảm thấy không yên tâm, đây là lần đầu tiên nàng tham gia một chương trình mà mặc ít đến vậy... Tần Lam là mẫu phụ nữ tương đối truyền thống, vậy nên nàng về phương diện này có chút bảo thủ. Có người tiến đến nắm lấy bàn tay đã lạnh đi vì lo lắng của nàng. Cẩn Ngôn tươi cười

- Lam tỷ, chị hôm nay rất xinh đẹp, rất quyến rũ. Em hiểu chị lo lắng điều gì nhưng mà sẽ không sao đâu. Chúng ta làm tất cả mọi việc vì hiệu quả của tiết mục. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, chị chỉ cần cố gắng hết sức, đừng nghĩ quá nhiều, được không?

Tần Lam nhìn cô một lát, khẽ gật đầu. Vẫn là cô gái nhỏ này có khả năng khiến nàng cảm thấy an tâm nhất. Có cô bên cạnh, lo lắng của nàng cũng dịu đi mấy phần.

Chương trình bắt đầu ghi hình, quy tắc vòng thi được công bố. Các đội thi sẽ tự chấm điểm cho nhau, thang điểm từ một đến tám, tuy nhiên mỗi điểm số chỉ có thể sử dụng một lần. Có nghĩa là đội thi đầu tiên và cuối cùng đều sẽ gặp bất lợi. Quá sớm sẽ không có điểm cao, quá muộn sẽ không còn điểm cao. Đội nào có số điểm thấp nhất sẽ phải tham gia vòng thi loại trực tiếp. Tần Lam nghe đến đây bất giác nghĩ, có khi nào sẽ phải về nhà từ vòng thi đầu tiên không...

Các tiết mục lần lượt diễn ra. Thứ tự do đội thắng trong buổi kiểm tra tiến độ quyết định. Cẩn Ngôn vừa xem chương trình vừa lo lắng cho nàng, sợ điều gì điều đó đến, nhóm của nàng phải diễn cuối cùng...

- Liệu có ai còn để lại điểm cao cho chúng ta không? Thực sự lo lắng quá, lỡ lên sân khấu quên động tác thì sao... - Tần Lam hỏi hai người còn lại.

- Không sao, chúng ta cứ ra sân khấu và làm hết sức thôi.

- Đi nào, cố lên!

Nàng nhìn đôi mắt quyết tâm của hai người họ cũng yên tâm hơn phần nào. Ba người cùng nhau bước lên sân khấu, sự quyến rũ của ba người phụ nữ nhanh chóng đốt nóng bầu không khí, khán giả ở phía dưới không ngừng hò hét cổ vũ. Cẩn Ngôn nhìn nàng trên sân khấu liền mỉm cười, tuy rằng còn chút vụng về nhưng Tần Lam đã cố gắng hết sức rồi. Bài nhảy khá trơn tru cho đến khi Tần Lam đang nhảy bỗng nhiên quên động tác... Tuy nàng đã cố hết sức che giấu, cũng bắt nhịp vào động tác sau tương đối tốt nhưng về cơ bản, người bình thường đều có thể nhìn ra khoảnh khắc quên động tác của nàng... Mỗi đội được quyền chọn xem điểm của hai đội bất kỳ chấm cho mình. Cả hai đội mà Tần Lam chọn xem đều chấm cho đội của nàng 2 điểm, điểm số có thể coi là thấp nhất. Nàng hiểu, thực chất đến thời điểm hiện tại, các đội cũng không còn nhiều lựa chọn nữa, họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Vậy nên nàng ở trên sân khấu, dù nhìn thấy kết quả thế nào cũng vẫn luôn tươi cười, thậm chí còn an ủi ngược lại các đội chấm điểm, nói rằng không sao hết, còn giơ hai ngón tay lên nói đó chính là "yeah". Nhìn nàng ở trên sân khấu vui vẻ như vậy, Cẩn Ngôn đứng sau cánh gà chỉ có thể cười buồn, cô biết nụ cười của nàng không phải là thật, đó chỉ là cách để nàng che giấu thất vọng bên trong mà thôi, không phải thất vọng về kết quả mà là thất vọng về bản thân... Sau khi xuống khỏi sân khấu, quả nhiên Tần Lam không thể kìm nén nổi nữa mà bật khóc

- Xin lỗi... Tất cả đều do tôi đã làm liên lụy đến hai người...

- Không sao, không sao. Cô đã cố gắng hết sức rồi.

- Phải đấy, không sao. Đừng khóc Lam tỷ.

Hai người trợ giúp không ngừng an ủi nàng. Cẩn Ngôn cũng rất muốn chạy đến bên cạnh nàng thế nhưng cô hiểu rõ, vì hiệu quả của chương trình, nhất định đoạn này sẽ được ghi hình lại, cô không thể để bản thân lọt vào ống kính được... Nhờ một nhân viên đưa khăn giấy cho nàng còn bản thân chỉ có thể từ xa đứng nhìn người đó rơi nước mắt, dù đau lòng cách mấy cũng không đủ dũng khí để tiến đến ôm lấy nàng...

Chương trình tiếp tục diễn ra, các ngôi sao tập trung trên sân khấu để nghe kết quả. Trước khi công bố kết quả, MC thông báo mỗi đội sẽ có 3 điểm để tặng thêm cho đội mà mình cảm thấy nhận được số điểm chưa xứng đáng. Bảy đội chơi mà có đến năm đội tặng thêm điểm cho nàng, Tần Lam không giấu được sự cảm động. Sau màn tặng điểm, kết quả chính thức được công bố, nàng đã sẵn sàng để bước vào vòng loại. Thế nhưng không, phần tặng thêm điểm vừa rồi đã giúp cho Tần Lam thoát khỏi vị trí cuối cùng của bảng xếp hạng, cũng có nghĩa là nàng không cần tham gia vòng loại mà có thể đường đường chính chính đi tiếp vào vòng trong. Tần Lam vừa bất ngờ về kết quả, vừa cảm thấy áy náy với người thay nàng bước vào vòng loại, nàng luôn nghĩ, vị trí đó lẽ ra là của nàng...

Buổi công diễn đầu tiên kết thúc, các đội trở về. Tần Lam ngồi trên xe vẫn không thôi áy náy với hai người trợ giúp của mình

- Xin lỗi hai người chuyện hôm nay...

- Aiya đã nói là không sao rồi mà, cô đừng giữ mãi trong lòng như vậy.

- Được rồi, lần sau chúng ta sẽ cố gắng hơn. Biến thất bại hôm nay thành bài học kinh nghiệm.

- Hay để tôi mời hai người một bữa được không? Xem như vừa cảm ơn vừa xin lỗi.

- Cũng được - Hai người cùng đồng ý.

- Lam tỷ muốn ăn gì? Em đặt bàn cho chị.

Cẩn Ngôn ngồi đằng trước nghe xong câu chuyện liền quay lại hỏi nàng, tay không ngừng lướt điện thoại tìm nhà hàng. Tần Lam quay sang hỏi hai ngừoi trợ giúp

- Hai người muốn ăn gì?

- Thế nào cũng được.

- Vậy em xem rồi đặt giúp chị đi, đồ ăn đa dạng phong phú một chút - Tần Lam quay lại nói với Cẩn Ngôn.

Nói đến đa dạng phong phú, nếu không phải buffet thì chỉ có thể là lẩu. Cẩn Ngôn đặt phòng ở một nhà hàng lẩu, bốn người cùng nhau ăn một bữa tối muộn. Quả nhiên, nơi khiến cho con người ta cởi mở với nhau nhất chính là trên bàn ăn. Tần Lam cùng hai người trợ giúp vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, quan hệ dường như càng lúc càng thêm thân thiết. Cẩn Ngôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhúng đồ ăn cho nàng, gần như không tham gia vào câu chuyện

- Lam tỷ có một trợ lý tận tâm thật đấy.

Một người trợ giúp lên tiếng sau khi nhìn thấy cô bóc tôm đặt vào bát nàng. Hình như từ đầu đến giờ, cô cũng không ăn gì mấy, chỉ ngồi chuẩn bị đồ ăn cho nàng

- Đúng đó - Người còn lại phụ hoạ - Năm đó ở học viện, ai cũng nói cô ấy là một người cao lãnh, khó gần, ngoài nhảy múa ra, không còn mối quan tâm nào khác. Vậy mà ở bên cạnh Lam tỷ lại trở thành một trợ lý dịu dàng, chu đáo như vậy.

- Tôi trong mắt mọi người đáng ghét vậy sao? - Cẩn Ngôn cười lấy lệ, gắp thêm đồ ăn cho nàng - Lam tỷ, ăn nhiều một chút, nhảy múa tốn nhiều năng lượng, sẽ không béo đâu.

Tần Lam giờ phút này không còn mấy hứng thú với ăn uống. Lẩu lúc nào cũng có thể ăn nhưng tìm hiểu về quá khứ của cô thì không phải lúc nào cũng có cơ hội

- Tiểu Ngôn ở học viện múa thực sự như vậy sao? Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của em ấy.

- Lam tỷ, cô biết không? Cẩn Ngôn năm đó chính là sinh viên xuất sắc trong số sinh viên ưu tú của học viện chúng tôi. Nếu cô ấy không ở trên giảng đường thì sẽ ở trong phòng tập. Cường độ luyện tập của cô ấy, người bình thường không thể hiểu được. Tuy cô ấy học chuyên ngành ballet nhưng thực ra lại thông thạo rất nhiều loại hình nhảy múa khác nhau. Mỗi khi cô ấy đứng trên sân khấu đều toả ra một loại sức hút thần kỳ, không chỉ nam sinh mà cả nữ sinh cũng bị cô ấy thu hút. Mỗi lần học viện tổ chức biểu diễn, chỉ cần có cô ấy, lượng người tham gia liền đông hơn hẳn.

- Ngưỡng mộ thật! - Nàng quay sang nhìn cô, sự ngưỡng mộ từ trong ánh mắt toả ra.

- Mọi người làm quá thôi chứ em cũng chỉ là một sinh viên bình thường - Cẩn Ngôn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

- Chưa hết đâu. Không chỉ có sinh viên của học viện chúng tôi bị cô ấy thu hút mà rất nhiều nam sinh trường ngoài cũng rất nhiều người để ý cô ấy. Đặc biệt phải kể đến nam thần khoa ngoại ngữ của Bắc Đại. Thiên a, cậu ấy vừa đẹp trai, body chuẩn từng đường nét, chơi thể thao giỏi, còn là một học thần, nói chung chính là một cực phẩm, là mơ ước của rất nhiều nữ sinh. Năm đó, cậu ấy đứng giữa sân của học viện chúng tôi, tỏ tình với Cẩn Ngôn, cô biết cô ấy đáp lại thế nào không?

- Thế nào? - Tần Lam hồi hộp chờ đợi.

- Cô ấy nói bản thân còn phải đến phòng tập, khi nào rảnh rỗi mới nói đến chuyện yêu đương!

- Hoá ra nữ sinh học viện múa năm đó đã từ chối cậu ấy chính là Cẩn Ngôn sao? - Người trợ giúp còn lại hỏi.

- Đúng đó, không phải cô ấy thì liệu học viện chúng tôi còn ai có bản lĩnh từ chối nam thần như vậy nữa chứ? Mà cô cũng biết chuyện này sao?

- Tất nhiên rồi. Chuyện này năm đó vô cùng nổi tiếng. Thật không ngờ bây giờ lại có thể gặp được nhân vật chính của câu chuyện.

Tần Lam nghe chỉ có thể ôm bụng cười, không ngờ trên đời này lại có cách từ chối bá đạo như vậy. Cẩn Ngôn sợ nàng hiểu lầm vội vàng giải thích

- Lam tỷ, chị đừng nghĩ linh tinh, lần đó quả thực em đã hẹn với giáo viên hướng dẫn nên rất vội, sau này cũng không cùng cậu ta nói chuyện yêu đương lần nào hết - Quay sang hai người trợ giúp - Dù sao cũng là chuyện đã qua từ rất lâu rồi, hai người đừng đào bới lại nữa được không?

- Em gấp cái gì chứ, cũng đâu phải có người yêu của em ở đây - Tần Lam vỗ vai cô.

Cẩn Ngôn khổ não ngồi nhìn ba người cười lớn. Đúng thật là... cô gấp cái gì chứ, làm gì có ai sẽ vì cô mà hiểu lầm... Bữa ăn vui vẻ kết thúc, Cẩn Ngôn đưa Tần Lam về khách sạn nghỉ ngơi, ngồi trên xe, Tần Lam vẫn chưa hết tò mò

- Theo như lời kể thì nam thần năm đó tỏ tình với em rất hoàn hảo mà, sao em lại từ chối vậy, Tiểu Ngôn?

- Cứ có một người hoàn hảo tỏ tình thì sẽ phải đồng ý sao? - Cẩn Ngôn hỏi ngược lại nàng.

- Cũng không hẳn nhưng mà dứt khoát từ chối, không cho người ta một chút cơ hội nào như vậy cũng tuyệt tình quá rồi.

- Em sẽ không tùy tiện dây dưa với người khác, nhất là chuyện tình cảm. Có điều, em cũng không phải là một con người tuyệt tình đến vậy. Bằng chứng là hiện tại, em và cậu ấy vẫn là anh em tốt.

- Anh em tốt sao?

- Đúng vậy. Nhưng Lam tỷ, sao chị lại quan tâm đến quan hệ của em và cậu ấy như vậy?

- Chỉ là tò mò một chút thôi...

Bản thân Tần Lam cũng không rõ lý do vì sao, chỉ là những thông tin về cô trong quá khứ đều khiến nàng cảm thấy đặc biệt hứng thú.

Những ngày sau đó, Tần Lam chuyên tâm tập luyện vũ đạo. Hai người trợ giúp cũng thuận theo khả năng của nàng để biên đạo bài nhảy thích hợp. Tần Lam đối với mỗi yêu cầu được đặt ra đều cố gắng hết sức đáp ứng. Nhìn nàng tập ép dẻo đến mức nước mắt cũng muốn chảy xuống, vừa khó khăn vừa đau đớn, trong lòng Cẩn Ngôn không biết có bao nhiêu thương tiếc nhưng cũng chỉ có thể từ xa nhìn nàng. Luyện tập vũ đạo khắc nghiệt như thế nào, Cẩn Ngôn đương nhiên là người hiểu rõ nhất, có điều, Tần Lam muốn dùng toàn bộ khả năng và sự quyết tâm cao nhất để hoàn thành bài nhảy, cô cũng không thể ngăn cản nàng.

Nhìn Tần Lam ở trên sân khấu, biểu diễn mỗi vòng đều thêm tự tin, thêm chuyên nghiệp, Cẩn Ngôn cũng thay nàng vui mừng. Con người này quả thực vô cùng ưu tú

- Không thể tin là chị có thể đi đến tận vòng này, cứ như một phép màu vậy. Em có thấy vậy không, khỉ con? - Nàng vui vẻ nhìn cô hỏi.

- Đây hoàn toàn là nhờ nỗ lực của chị, làm gì có phép màu chứ - Cô nhìn nàng vui cũng vui theo.

- Là chị may mắn thôi. Có điều, vòng tới phải tự mời một khách mời bên ngoài, cùng nhau biên đạo một bài nhảy mà không có hai người trợ giúp. Chị chưa biết phải làm thế nào...

- Nếu vậy, chúng ta cứ tìm một người biết nhảy là được rồi. Trong vòng bạn bè của chị, nhất định cũng phải có một vài người chứ?

- Để chị nghĩ thử xem.

Trong lúc Tần Lam đang suy nghĩ, Cẩn Ngôn cũng âm thầm nhắn tin cho Quân Bình

[Chị Bình, chị có thể giúp em tìm xem trong số những nam nghệ sỹ đã từng hợp tác cùng Lam tỷ, có ai có khả năng nhảy và biên đạo không được không? Vòng tới của chương trình cần tìm một người đến giúp chị ấy]

[Được, để chị tìm cho]

Quân Bình rất nhanh đáp lại cô. Hiệu suất làm việc của Quân Bình cũng rất cao, chỉ mười lăm phút sau, trong lúc Tần Lam vẫn đang phân vân chưa biết tìm ai, Cẩn Ngôn đã nhận được tin nhắn

[Đây là những người phù hợp, còn có cách thức liên lạc. Em xem có thể giúp Lam tỷ chọn không]

Cẩn Ngôn nhắn lại một câu cảm ơn sau đó đưa điện thoại về phía nàng

- Lam tỷ, chị xem thử xem. Em đã nhờ chị Bình tìm trong số nam nghệ sỹ đã từng hợp tác cùng chị xem có ai có thể giúp chúng ta không.

- Tốt quá, cảm ơn em.

Tần Lam nhìn một lượt danh sách, đột nhiên như nhận ra điều gì

- A đúng rồi, Hạo ca xuất thân là vũ công mà.

- Ai cơ ạ?

- Đây, chính là anh ấy, Vu Thiên Hạo.

- Vậy lần này chị muốn cùng anh ấy hợp tác?

- Nhưng mà hình như Hạo ca đã tiến tổ, thời gian này rất bận, chúng ta lại đến nhờ người ta giúp thì có hơi...

- Không sao, để em liên hệ thử, nếu như không được, chúng ta lại tìm người khác.

Cẩn Ngôn theo phương thức liên lạc mà Quân Bình gửi, gọi điện cho quản lý của Thiên Hạo

- Alo, xin chào.

- Xin chào, cho hỏi có phải quản lý của Vu Thiên Hạo?

- Đúng rồi, có chuyện gì không?

- Tôi là Ngô Cẩn Ngôn, trợ lý của Tần Lam tỷ. Chúng tôi muốn liên hệ với Vu ca có chút chuyện.

- Có chuyện gì, cô có thể nói trực tiếp với tôi. Dù sao chúng tôi với Tần tỷ cũng không phải xa lạ gì.

- Vậy cũng được. Chuyện là hiện tại Lam tỷ đang tham gia một chương trình, lần này có yêu cầu phải tự mình mời một khách mời để cùng biên đạo và nhảy một bài. Vu ca trước khi trở thành diễn viên cũng từng là một vũ công, không biết bên phía anh có thể hợp tác cùng chúng tôi một chút không?

- Bên phía chúng tôi không phải không muốn hợp tác. Nhưng Hạo ca hiện tại đang quay phim, cũng không phải rảnh rỗi. Có điều, tôi sẽ xem thử ý của Hạo ca ra sao rồi báo lại với cô, được chứ?

- Được, tôi đợi tin của anh.

Cẩn Ngôn tắt điện thoại, quay lại nói với nàng

- Em đã liên hệ với quản lý Lưu bên phía Vu ca. Anh ta nói Vu ca hiện tại rất bận nhưng sẽ hỏi lại ý kiến của anh ấy xem có muốn cùng chúng ta hợp tác không rồi sẽ báo lại. Có điều, chị cứ xem thử xem ngoài anh ấy ra chúng ta có thể tìm ai khác hợp tác không.

- Được, chị biết rồi.

Tần Lam nhận điện thoại từ tay Cẩn Ngôn, tiếp tục nghiên cứu xem còn có thể tìm ai giúp đỡ nàng hay không. Những người có chuyên môn về vũ đạo, đối với nàng đủ thân thiết, kể ra cũng không ít nghệ sĩ đủ tiêu chuẩn. Điện thoại của nàng vang lên âm báo tin nhắn của wechat. Tần Lam mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Thiên Hạo

[Tần Lam lão sư, muốn tìm anh hợp tác sao?]

[Hạo ca, một tiếng lão sư này của anh, em nhận không nổi! Hiện tại em đang tham gia Tân vũ lâm đại hội, chương trình yêu cầu tìm một người để cùng hợp tác biên đạo và trình diễn một màn. Anh có thể giúp em không?]

[Được nhảy cùng đại minh tinh, cơ hội ngàn năm có một, anh có thể từ chối sao? Công chúa, nàng có đồng ý nhảy với ta một điệu không?]

Thiên Hạo bông đùa một câu, còn gửi kèm hình ảnh khiêu vũ để minh hoạ. Tần Lam nhìn thấy liền bật cười, Cẩn Ngôn lơ đãng đứng bên cạnh nghe thấy tiếng cười của nàng liền tò mò

- Lam tỷ, chị cười gì vậy?

- Không có gì. À, Hạo ca có lẽ đồng ý đề nghị của chúng ta rồi.

- Nhanh vậy sao?

Cẩn Ngôn vừa dứt lời, điện thoại của cô liền đổ chuông, là quản lý Lưu gọi đến

- Tôi nghe đây, quản lý Lưu.

- Trợ lý Ngô, Hạo ca đồng ý cùng Tần tỷ hợp tác, tôi muốn đối chiếu lịch trình với cô một chút.

- Được thôi. Tốt quá.

Cô cùng quản lý của Thiên Hạo đối chiếu lịch trình, cuối cùng cũng chọn được thời gian tập luyện cho hai người. Cẩn Ngôn cúp máy, quay lại nhìn nàng đầy ngưỡng mộ. Tần Lam vẫn đang vui vẻ nhắn tin với Thiên Hạo

- Lam tỷ, em có thể hỏi chị một câu được không?

- Em cứ hỏi đi - Tần Lam ngẩng lên nhìn cô.

- Rốt cuộc tại sao nhân duyên trong giới của chị lại tốt đến vậy?

- Hả? - Tần Lam ngạc nhiên, không hiểu cô muốn hỏi gì.

- Thực sự mỗi lần đi cùng chị đến bất kì địa điểm nào, em cũng có thể thấy được chị có rất nhiều bạn tốt.

- Có lẽ như em nói đấy, là do nhân duyên của chị tốt.

Tần Lam mỉm cười dịu dàng đáp lại cô. Có lẽ chính là sự nhẹ nhàng, tốt bụng, biết quan tâm người khác của nàng đã khiến nàng được mọi người yêu quý như vậy. Sau này nếu như kết hôn, cô cũng muốn tìm một người giống như Tần Lam, Cẩn Ngôn âm thầm nghĩ.

Đúng ngày hẹn, Thiên Hạo xuất hiện ở phòng tập. Hai người vui vẻ ôm nhau chào hỏi, cũng khá lâu rồi họ mới gặp lại nhau. Thiên Hạo là người có tính cách khá hài hước, vừa qua màn chào hỏi đã trêu đùa

- Lam tỷ càng ngày ngày càng trẻ trung xinh đẹp như vậy, chắc bây giờ nên gọi là Lam muội muội rồi.

Tần Lam đánh một cái vào vai Thiên Hạo

- Hạo ca, em rõ ràng là nhỏ tuổi hơn anh, anh hết gọi em là lão sư lại gọi em tỷ tỷ, muốn em tổn thọ chết sao?

- Anh là đang nói tuổi nghề, nói tuổi nghề thôi. Muội muội khả ái, đừng tức giận.

Trợ lý của Thiên Hạo nhắc nhở anh thời gian không có nhiều, nên tranh thủ tập luyện. Tần Lam và Thiên Hạo bắt đầu vào việc chính. Hai người đồng ý cùng nhau nhảy latin. Dù sao Tần Lam khó khăn lắm mới có cơ hội nhảy cùng một vũ công nam, nhảy latin độ khó không quá lớn lại rất có không khí, hai người cũng có thể tự luyện tập ngoài thời gian tập cùng nhau. Thiên Hạo bắt đầu làm việc cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, từng bước từng bước hướng dẫn Tần Lam động tác, nàng cũng nghiêm túc học tập, chỉnh từng động tác theo lời anh. Cẩn Ngôn đứng ngoài chăm chú quan sát, không bỏ qua một chi tiết nào, Thiên Hạo xem ra thực sự dụng tâm muốn giúp đỡ Tần Lam, công sức bỏ ra để biên đạo và tập luyện cho nàng thực sự rất lớn. Tuy nhiên vì thời gian có hạn, Thiên Hạo chỉ có thể ở lại hơn bốn tiếng đồng hồ rồi lập tức phải quay về đoàn phim, trước khi đi còn không ngừng dặn dò Tần Lam phải tự luyện tập. Sau khi tạm biệt Thiên Hạo, Tần Lam một mình đứng trước gương trong phòng tập, tập lại một lượt động tác

- Động tác này là tay phải ở trên, chị làm ngược rồi.

Cẩn Ngôn tiến đến đưa nước cho nàng, thuận tiện giúp nàng sửa động tác. Tần Lam cầm lấy chai nước, uống một hơi, thở dài

- Tập vũ đạo vốn đã không dễ, tập một mình lại càng... Aizzz...

- Ai nói chị chỉ có một mình chứ? Không phải còn em đây sao?

Cẩn Ngôn tươi cười, Tần Lam lại một lần nữa bị cô làm cho bất ngờ. Biết rằng cô xuất sắc về vũ đạo đi chăng nữa nhưng dù sao bài nhảy lần này cũng không phải do cô biên đạo, cô từ đầu đến cuối chỉ đứng quan sát, một chút cũng chưa từng luyện tập, sao có thể?

- Chị có sẵn lòng nhảy với em không?

Cẩn Ngôn cúi người làm động tác mời khiêu vũ. Tần Lam mỉm cười

- Rất sẵn lòng.

Cùng cô nhảy, nàng thực sự khâm phục. Cẩn Ngôn không lừa nàng, cô thậm chí còn nhớ bài nhảy hơn nàng rất nhiều, có thể nói là trơn tru bài bản không kém gì Thiên Hạo

- Được rồi, chị làm tốt lắm, chúng ta nghỉ môt lát đi.

Tập luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Tần Lam ngồi xuống uống nước, ngưỡng mộ nhìn lên phía cô

- Khỉ con, em giỏi thật đấy!

- Cũng bình thường thôi ạ, chẳng qua đây là việc mà em có chút năng khiếu, vậy nên cũng dễ dàng hơn người khác.

- Chị lại cảm thấy việc gì em cũng có thể làm tốt, thực sự là một trợ lý vô cùng hoàn hảo.

- Lam tỷ, chị đánh giá em quá cao rồi. Chị cứ nghỉ ngơi đi, em ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại.

- Được.

Cẩn Ngôn ra khỏi phòng tập, gọi điện cho Tử Tân

- Hôm nay mình không rời khỏi tổ chương trình được, có thể chuyển buổi họp với phòng kế hoạch chiều nay sang chiều mai và chuyển thành online được không?

Cẩn Ngôn không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề chính. Tử Tân thở dài

- Nữ thần của cậu lại có chuyện gì sao?

- Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hiện tại mình không tiện rời đi. Cậu giúp mình thông báo lại nhé.

- Dạ thưa Ngô tổng.

Cẩn Ngôn không biết, nếu bản thân cứ như vậy mà điều hành Bách Gia, có khi nào tập đoàn sẽ bị hủy trong tay cô không... Nhưng hiện tại, mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát, cô vẫn có thể lo được. Cẩn Ngôn trở lại tiếp tục giúp Tần Lam luyện tập, hiện tại cô vẫn muốn làm một trợ lý hoàn hảo hơn.

Chiều hôm sau, nhân lúc Thiên Hạo luyện tập cùng Tần Lam, Cẩn Ngôn âm thầm ra ngoài để trở về thân phận Ngô tổng. Thiên Hạo nhìn những bước nhảy của Tần Lam, hài lòng khen ngợi

- Xem ra em tự tập luyện cũng rất tốt đấy.

- Đó là nhờ có trợ lý của em đã giúp em luyện tập. Em ấy thực sự rất giỏi. Cẩn Ngôn à?

Tần Lam quay lại muốn gọi cô nhưng lại không thấy cô đâu, có chút khó hiểu nhưng rất nhanh đã quay lại để tiếp tục luyện tập với Thiên Hạo.

Cẩn Ngôn sau khi kết thúc cuộc họp liền âm thầm quay lại, may mắn vẫn thấy Tần Lam và Thiên Hạo đang tập luyện, đứng xem một lát, lại đến giờ anh phải rời đi

- Hạo ca, ngày mai sáu giờ chiều sẽ bắt đầu biểu diễn. Anh có thể đến sớm chuẩn bị cùng em không? - Tần Lam có chút lo lắng.

- Dĩ nhiên, anh đã hứa sẽ giúp em mà. Đừng căng thẳng quá như vậy, cứ như hôm nay phát huy hết sức, nhất định chúng ta sẽ làm được.

- Em sẽ cố gắng.

- Được rồi, anh đi trước đây. Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Cẩn Ngôn vốn dĩ muốn khuyên nàng nghỉ ngơi một lát nhưng nhìn nét lo lắng của Tần Lam, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp nàng tiếp tục tập nhảy

- Lam tỷ, đừng căng thẳng quá như vậy. Chị đang làm rất tốt, kết quả nhất định sẽ tốt mà.

Cẩn Ngôn an ủi tâm trạng không thể thả lỏng của Tần Lam. Nàng thở dài

- Chị cũng mong như vậy.

Thế nhưng, lời nói của cô cuối cùng đã không thành sự thật...

Ba giờ chiều ngày biểu diễn...

- Anh nói sao? Vu ca gặp tai nạn trên phim trường, bị giãn dây chằng, hiện đang trong bệnh viện!? - Cẩn Ngôn như muốn hét vào điện thoại.

- Đúng vậy. Tôi gọi để thông báo cho cô, với tình trạng này của Hạo ca, đến đi cũng không thể đi, không nói đến nhảy múa... Chúng tôi thực sự xin lỗi nhưng tình huống này là bất khả kháng. Mong Tần tỷ có thể thông cảm giúp chúng tôi.

- Được, tôi biết rồi...

Cô cúp máy, đi vào hậu trường gặp nàng. Tần Lam lúc này đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn, nàng thấy nét mặt của cô, quan tâm hỏi

- Tiểu Ngôn, có chuyện gì vậy? Sao nét mặt của em khó coi thế?

- Lam tỷ... Chuyện là... Vu Ca anh ấy... gặp tai nạn trên phim trường...

Cô ngập ngừng nói với nàng. Tần Lam giật mình quay lại

- Tai nạn? Có nghiêm trọng lắm không? Anh ấy sao rồi?

- Chỉ bị giãn dây chằng, không quá nghiêm trọng, có điều, biểu diễn hôm nay...

Tần Lam nhận ra vấn đề trực tiếp liên quan đến nàng. Suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nụ cười trên môi đượm buồn

- Xem ra chị thực sự không hợp với chương trình này. May mắn như vậy đủ rồi, nếu không thể thi thì đành rút lui trước vậy.

Cẩn Ngôn nhìn nàng buồn như vậy, rất không cam lòng. Tần Lam muốn đi thông báo với tổ chương trình, cô kéo tay nàng lại

- Lam tỷ, sao chị lại muốn bỉ cuộc sớm như vậy? Không phải chị vẫn còn em sao?

Tần Lam nhìn cô vẻ không hiểu. Cẩn Ngôn buông tay nàng, dặn dò

- Chị cứ tiếp tục chuẩn bị đi. Em nhất định sẽ giải quyết chuyện này.

Cẩn Ngôn rút điện thoại, đi ra ngoài gọi cho thư ký tài giỏi của cô

- Tử Tân, mình cần cậu giúp.

- Vâng, tôi biết thưa Ngô tổng. Lần này lại là chuyện gì?

- Cậu giúp mình chuẩn bị một bộ vest nam phù hợp với mình, một chiếc mũ, một chiếc mặt nạ phù hợp với trang phục. Thêm môt đôi giày có thể nhảy latin, còn phải giúp mình tăng được chiều cao ít nhất 15 phân trở lên. Sau đó gửi đến chỗ mình, mình sẽ gửi định vị cho cậu. Thời gian tối đa một tiếng.

- Đã rõ thưa Ngô tổng.

Tử Tân nghe xong yêu cầu của cô còn không thèm hỏi lý do. Không phải rất rõ ràng rồi sao? Cứ thuận theo cô mà làm thôi.

Tần Lam khó hiểu, rốt cuộc Cẩn Ngôn định giải quyết chuyện lần này bằng cách nào? Vậy nhưng nàng vẫn theo lời cô, tiếp tục chuẩn bị. Sau khi trang điểm liền đi thay trang phục diễn. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, nàng đã nhìn thấy một nam vũ công đứng ở đó. Người này trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Tần Lam nhất thời không nhận ra. Hai người đứng nhìn nhau rất lâu, cuối cùng "nam vũ công" lên tiếng

- Lam tỷ, chị không nhận ra em sao?

- Khỉ con, là em sao?

Tần Lam kinh ngạc. Cẩn Ngôn từ từ tháo mặt nạ xuống, mỉm cười với nàng. Phần ngực của coi vốn không lớn lắm, mặc lên vest nam hoàn toàn bị che khuất, thêm vào việc cô búi tóc lên cao, giấu sau chiếc mũ, trang điểm lạnh nhạt hơn, còn đeo mặt nạ, thực sự nhìn cũng rất có soái khí. Cẩn Ngôn tiến về phía nàng

- Em đã nói sẽ giải quyết mà. Hôm nay chị chỉ cần tin tưởng em là được, chúng ta cùng nhau vượt qua.

Tần Lam nhìn cô chắc chắn như vậy liền gật đầu. Thế nhưng trước khi lên sân khấu vẫn không tránh khỏi lo lắng. Cẩn Ngôn dù trong lòng cũng có rất nhiều sợ hãi nhưng vẫn ra mặt an ủi nàng

- Lam tỷ, chị đừng sợ. Có em ở bên cạnh chị, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cẩn Ngôn nắm chặt tay Tần Lam, dắt nàng ra sân khấu, cúi chào khán giả, đợi nhạc vang lên bắt đầu biểu diễn. Tần Lam có lẽ vì quá lo lắng nên có chút không cảm nhận được nhịp. Cẩn Ngôn mượn động tác kéo nàng vào lòng, nhanh chóng thì thầm

- Thả lỏng, tin em!

Không biết câu nói của cô có tác dụng không những Tần Lam có vẻ như đã cải thiện được tâm trạng. Cả hai cùng nhau hoàn thành thuận lợi màn biểu diễn trong tiếng reo hò của khán giả.

Khi cô nắm tay nàng xuống khỏi sân khấu. Trong đầu nàng bỗng thoáng qua một suy nghĩ, dường như cô thực sự việc gì cũng có thể làm. Những lúc nàng khó khăn, sợ hãi nhất vẫn luôn là cô ở bên giúp nàng giải quyết. Thật giống như cách Ngụy Anh Lạc bảo vệ cho hoàng hậu của mình. Xem ra Vu Chính gọi cô là Ngụy Anh Lạc không phải không có lý do.

Phải, cô đúng là việc gì cũng có thể làm, chỉ cần là vì nàng... Cô ở bên nàng chính là cố gắng hoàn mỹ hết mức có thể để bảo vệ cho nàng như vậy đấy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play