Cẩn Ngôn lặng lẽ rời đi. Dường như cũng không ai nhận ra cô đã rời đi. Cũng đúng, khung cảnh gia đình ấm áp ấy, có thêm cô để làm gì chứ? Thừa thãi...
Cẩn Ngôn tự mua cho mình một cốc trà, chầm chậm thưởng thức. Hương vị đắng chát nơi đầu môi, thật hợp với tâm trạng của cô lúc này. Không biết bao nhiêu người đã đi qua, bao nhiêu câu chuyện đã được nói ra, Cẩn Ngôn vẫn lặng lẽ ngồi một góc, nhấp một ngụm trà đã nguội ngắt từ bao giờ. Điện thoại của cô đổ chuông, Cẩn Ngôn nhìn liếc qua màn hình rồi bắt máy
- Em đây. Có chuyện gì vậy, Lam tỷ?
- Em đang ở đâu vậy Tiểu Ngôn?
- Em có chút chuyện, đi ra đây một lát. Bây giờ em sẽ lập tức quay lại - Cô vừa nói vừa đứng dậy.
- À không cần đâu, em có việc thì cứ giải quyết đi. Rồi về nhà nghỉ ngơi, em cũng vất vả nhiều rồi, Viễn ca nói hôm nay có thể ở đây cùng chị.
- Em biết rồi, vậy em cúp máy đây.
Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp lại nàng rồi cúp máy, đi đến ném cốc trà vào thùng rác
- Thứ trà dở tệ! - Hằn học mắng một câu.
Cô lấy xe, rời khỏi bệnh viện. Bây giờ mà trở về biệt thự Ngô gia, chắc chắn sẽ khiến ba cô cảm thấy không bình thường. Muốn trở về tập đoàn cũng không được, nghĩ đến Tử Tân sẽ không ngừng nhắc nhở cô phải chú ý sức khỏe ra sao đã khiến cô cảm thấy không khỏe rồi... Tuy nói rằng bất động sản của Bách Gia rất nhiều, cô tùy tiện chọn một khách sạn để nghỉ ngơi cũng được nhưng cô cũng không muốn chọn lựa... Cẩn Ngôn lúc này thật sự không hiểu bản thân đang muốn gì, dường như có chút không mong muốn phải trở lại là Ngô tổng...
Cuối cùng, cô lái xe đến một khu chung cư. Chỉ là một chung cư phân khúc tầm trung, không có gì đặc biệt. Khi đăng ký ứng tuyển ở Nhiếp thị, cô đã mua căn chung cư này để tiện việc viết hồ sơ, chưa từng nghĩ tới sẽ sử dụng đến. Đậu xe xong liền đi lên, may mà cô cũng ít khi dọn dẹp túi xách, vậy nên chìa khóa nhà vẫn còn trong túi. Bước vào liền cảm thấy sự lạnh lẽo của một căn phòng từ lâu đã thiếu hơi người. Bật công tắc đèn, một lượt nhìn qua, nội thất cũng khá đầy đủ. Trước hết tìm đến phòng ngủ, lần lượt phủi gối, giũ chăn, nằm lên giường ngủ một giấc. Mấy ngày nay đã quá mệt mỏi rồi, hiện tại phải ngủ một giấc thật ngon mới có thể khôi phục lại trạng thái...
Sự mệt mỏi hoàn toàn thắng thế, Cẩn Ngôn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông liên hồi, cô khẽ nhíu mày, đưa tay kéo chăn chùm đầu, giờ này có là Ngọc Hoàng đại đế đứng trước mặt cô, gọi cô tỉnh dậy, cô cũng mặc kệ. Chuông điện thoại cùng Cẩn Ngôn thi gan, kết quả, cô đã thắng, không ai muốn làm phiền giấc ngủ của cô nữa. Chỉ thấy một dòng tin nhắn của Tử Tân hiện lên màn hình
[Con khỉ đáng chết, mau nhấc máy, đại hoạ đến cửa rồi!]
Cuộn mình trong chăn, ngủ một mạch đến hơn ba giờ chiều mới uể oải thức dậy, theo thói quen tìm điện thoại, mở ra xem, vừa nhìn thấy tin nhắn của Tử Tân liền giật mình ngồi dậy, đại não nhanh chóng khôi phục trạng thái hoạt động. Đại hoạ? Không lẽ tập đoàn xảy ra chuyện gì rồi... Lập tức nhấc máy gọi lại cho Tử Tân
- Còn sống sao? Mình tưởng cậu chết rồi nên mới không nhận được điện thoại của mình chứ? - Tử Tân bắt máy liền châm chọc.
- Xảy ra chuyện gì? - Cẩn Ngôn bỏ qua sự trêu chọc của Tử Tân, lập tức vào vấn đề.
- Muốn biết lắm sao?
- Đừng vòng vo nữa, nói nhanh! - Cẩn Ngôn mất kiên nhẫn.
- Chủ tịch đã đến - Tử Tân đáp ngắn gọn.
- Chủ tịch... Ba mình đến công ty!?
Cẩn Ngôn đột nhiên thấy lạnh sống lưng, ba cô đến, Tử Tân gọi thì cô không nghe, vậy có nghĩa là...
- Vậy ba mình nói gì? Ba mình... Ba mình biết hết rồi à?
- Ừ, không gọi được cho cậu, mình không còn cách nào khác, đã kể hết mọi chuyện với ba cậu rồi.
- Cái gì... Vậy bây giờ ba mình đâu?
- Đi giải quyết đoạn duyên phận dây dưa không dứt của cậu rồi.
- Chết tiệt!
Cẩn Ngôn lập tức cúp máy, nhảy xuống khỏi giường, không thể để lão gia nhà cô bắt được Tần Lam. Đừng nói là một Nhiếp Viễn ở cạnh, dù cho có là mười Nhiếp Viễn cũng không thể bảo vệ được Tần Lam trước cơn thịnh nộ của Ngô ba... Lao ra khỏi phòng ngủ, chạy đến cửa chính, chưa kịp xỏ giày, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, vẫn là Tử Tân
- Chuyện gì? - Cô gấp gáp hỏi.
- Vội vã đến vậy sao? - Tử Tân bình thản.
- Có thể không vội à! Ba mình mà nổi giận, ai có thể bảo vệ được Tần Lam chứ!
- Lo cho người ta đến thế cơ à?
- Ba mình biết chuyện rồi, sao có thể không... lo...
Không đúng! Dù cho trong lòng Tử Tân, Tần Lam có không là gì đi chăng nữa. Nhưng dựa vào quan hệ của cô với Tử Tân, Cẩn Ngôn lo lắng đến mức muốn mọc cánh bay, Tử Tân nhất định không thể bình thản đến thế này. Nhất định có gì đó không đúng
- Sao vậy? Chạy đến bên cạnh người ta chưa? - Giọng Tử Tân vang lên phía bên kia đầu dây.
- Khương Tử Tân! Cậu dám lừa mình! - Cẩn Ngôn hét vào điện thoại.
- Mình đâu có lừa cậu. Chủ tịch cùng với phó chủ tịch Xa thực sự đã đến đây - Tử Tân chậm rãi giải thích - Có điều, may cho cậu, Mạn tỷ và Sa tỷ hết lòng giúp đỡ đã giúp cậu thoái thác, nếu không thực sự là đại hoạ đến cửa rồi.
Cẩn Ngôn nghe đến đây mới thở phào. Dọa chết cô rồi...
- Ba mình đến có chuyện gì không?
- Cũng không có gì đặc biệt. Có lẽ là tiện đường ghé qua thôi. Sa tỷ cũng đi cùng, Mạn tỷ tiếp họ nên mình cũng không nắm rõ.
- Được rồi, mình biết rồi.
Cẩn Ngôn nói xong liền cúp máy, Tử Tân thật muốn nổi cáu! Cô cứ như vậy nói xong là xong, không để ý đến cả việc người còn lại có gì muốn nói không, thật là khó ưa... Cẩn Ngôn quay vào phòng khách, ngồi xuống ghế. Cô không giận việc Tử Tân trêu đùa như vây, không thể giận. Bởi lẽ nếu không phải có Thi Mạn khéo léo giúp cô tránh được kiếp nạn này thì có lẽ, lời Tử Tân nói hôm nay cũng không phải là đùa giỡn nữa. Cẩn Ngôn hiểu rõ, bản thân đang sống trong tình trạng nguy cơ ngập tràn thế nào. Không chỉ là nguy cơ cho cô mà còn là nguy cơ cho những người xung quanh cô, kể cả nàng. Chỉ cần rời xa nàng, chỉ cần Cẩn Ngôn không ở bên Tần Lam nữa, tất cả sẽ lại bình yên. Nhưng cô không làm được, cô không nỡ xa nàng, cô tham luyến cảm giác được ở gần nàng, cô chính là dù biết nguy hiểm vẫn ích kỷ ở lại bên cạnh nàng...
Đứng dậy vào bếp tìm chút nước uống mới phát hiện, căn nhà dù khá đầy đủ nhưng phòng bếp về cơ bản là không có gì... Đến cả ấm đun nước cũng không có...
[Tử Tân, lát nữa có thể mua cho mình chút đồ không]
[Ngô tổng muốn mua gì ạ?]
Tử Tân nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô. Cẩn Ngôn liệt kê một loạt đồ gia dụng dùng trong nhà bếp, không hiểu vì sao cô lại có linh cảm, sắp tới có lẽ sẽ cần dùng nhiều đến căn nhà này, vẫn nên chuẩn bị đầy đủ một chút. Tử Tân đọc qua, vô cùng thắc mắc
[Cậu mua làm gì nhiều đồ vậy? Quà tân gia cũng không cần nhiều đến vậy]
[Mua để dùng. Mang đến phòng 1108, toà E2, khu chung cư A, đường X nhé. Mình đợi cậu]
[Chủ tịch thực sự chưa biết gì đâu, cậu không cần gấp gáp chuyển nhà như vậy...]
[Liên quan gì đến ba mình. Cậu đi mua đồ đi, đừng đoán già đoán non nữa]
Cẩn Ngôn sau khi nhờ cậy Tử Tân mua đồ liền lục túi sách tìm máy tính bảng. Hiện tại, cô cần một kế hoạch thật chi tiết, phải hoàn hảo đến mức một giọt nước cũng không thể thấm qua, kế hoạch để cô mang hai thân phận cùng một lúc, Ngô tổng và Ngô trợ lý... Mọi tình huống có thể xảy ra được cô liệt kê, lần lượt xâu chuỗi các mắt xích, cố gắng tìm ra cách giải quyết ổn thỏa. Nghĩ nhiều đến đau đầu...
Hơn bảy giờ tối, chuông cửa vang lên. Cẩn Ngôn ra mở cửa, chưa kịp nói tiếng nào đã nghe Đàm Trác hô lên
- Tránh đường, tránh đường!
Tử Tân cùng Đàm Trác khiêng vào một thùng cỡ đại. Thi Mạn và Đặng Sa đi đằng sau, xách mấy túi có vẻ giống như đồ ăn. Cẩn Ngôn kinh ngạc
- Sao mọi người biết chỗ này? Thùng gì đây?
- Quà tân gia - Đàm Trác đáp lại.
- Một mình mình không đem được hết đồ nên đã rủ mọi người đi cùng - Tử Tân giải thích thêm.
- Bọn chị cũng đã giúp em mua đồ, tối nay làm một bữa lẩu tân gia luôn đi - Thi Mạn giơ túi đồ lên.
- Phòng bếp ở đâu vậy, Ngôn Ngôn? - Đặng Sa hỏi.
- Bên kia...
Cẩn Ngôn ngơ ngác chỉ hướng phòng bếp. Thi Mạn và Đặng Sa xách đồ vào, dáng vẻ vô cùng đúng với câu nói, tự nhiên như ở nhà... Rõ ràng cô không định để nhiều người biết đến chỗ này, cũng không có ý định làm phiền đến mọi người. Âm thầm hối hận, nhờ cậy Tử Tân đúng là sai lầm...
Đàm Trác cùng Tử Tân mở hộp, nồi xoong bát đũa... Mọi thứ đều đủ cả. Đúng nghĩa một món quà tân gia. Cô khẽ lắc đầu
- Sao mọi người mua nhiều đồ quá vậy? Cũng không phải thực sự chuyển nhà mà...
- Em nghĩ chúng ta quen nhau ngày một ngày hai sao? - Đàm Trác bĩu môi đáp lại cô.
- Nếu cậu không có ý định gắn bó lâu dài với nơi này, nhất định đã không nhờ mình giúp cậu chuẩn bị đồ đạc như vậy - Tử Tân vừa xếp đồ vừa nói.
Cẩn Ngôn không nói gì nữa. Hai mươi mấy năm quen biết, cô có nói dối thế nào thì mọi người vẫn sẽ nhận ra. Đồ ăn nhanh chóng được chuẩn bị. Lẩu chính là món ăn có khả năng gắn kết mọi người tốt nhất. Cùng nhau ngồi bên một nồi lẩu sôi sùng sục, chuyện gì cũng sẽ dễ nói hơn. Sau khi nói qua một chút về công việc, về những chuyện thường ngày, Đàm Trác là người mở đầu cho chủ đề luôn gây tranh cãi
- Tiểu Ngôn à, gần đây em và Tần Lam sao rồi?
- Chị hỏi sao là có ý gì? - Cô cảnh giác đáp lại.
- Thì không phải em có tình cảm với Tần Lam sao?
- Vậy thì sao chứ? Lam tỷ có người trong lòng rồi, em chỉ cần ở bên cạnh chị ấy, làm một trợ lý tốt là được.
- Em vẫn muốn tiếp tục làm trợ lý cho Tần Lam? - Thi Mạn chen vào.
- Hiện tại em không thể bỏ rơi chị ấy được.
- Tại sao? Dù gì ban đầu cũng chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi mà. Chia tay trong êm đẹp không phải là tốt nhất sao? Cũng không có hẹn ước gì để nói là ai bỏ rơi ai - Thi Mạn hỏi lại.
- Phải đó, không phải cậu nói sau khi ba của chị ấy xuất viên sẽ xin nghỉ việc sao? - Tử Tân thêm vào.
- Bởi vì hiện tại, em nhận ra, chị ấy đối với em không phải như những người khác. Chị ấy là người quan trọng trong cuộc đời của em, trong sinh mệnh kiếp này của em.
Lời cô nói ra khiến tất cả mọi người đồng loạt yên lặng. Không biết cô đã nắm được thiên cơ hay gì mà từ sau khi gặp Tần Lam lại luôn nói những lời kì dị về số phận như vậy? Cuối cùng, vẫn là Đặng Sa nuông chiều cô
- Thôi bỏ đi, Mạn tỷ. Chúng ta lớn lên bên nhau, trước giờ chưa thấy Ngôn Ngôn nghiêm túc bỏ nhiều tâm sức với ai như vậy bao giờ. Chúng ta cứ để em ấy làm theo ý mình đi.
- Sa, việc này không đơn giản đâu. Nếu như có việc phát sinh lại không thể gọi được cho em ấy như chiều nay chẳng hạn, không phải lần nào chúng ta cũng may mắn.
- Mọi người đợi em một chút - Cô lấy máy tính bảng đưa cho Thi Mạn - Chị xem qua kế hoạch em đã lập ra đi.
Thi Mạn lướt đọc một lượt, Tử Tân cũng tò mò ngó vào
- Thì ra đã chuẩn bị chu đáo đến vậy - Thi Mạn nheo mắt nhìn cô.
- Nhưng để kế hoạch thuận lợi, vẫn cần mọi người phối hợp với em - Cẩn Ngôn mỉm cười.
- Còn có lựa chọn nào khác không?
Đàm Trác vừa lên tiếng hỏi, Đặng Sa liền quay sang nhìn. Họ Đàm biết thân biết phận, lập tức cúi xuống tiếp tục nhúng đồ ăn. Tử Tân bật cười
- Sa tỷ, hành động này cũng quá rõ ràng rồi. Có điều, Ngôn Ngôn, quả thật trước giờ chưa từng thấy cậu vì ai mà dốc tâm dốc sức đến vậy. Có vẻ như không có lựa chọn nào khác thật rồi.
- Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.
Tuy chưa có ai trực tiếp nói đồng ý với cô nhưng sau khi Cẩn Ngôn nói lời cảm ơn, mọi chuyện xem như đã an bài. Bữa ăn tiếp tục trong không khí vui vẻ, đến khi kết thúc bữa ăn, Thi Mạn mới lên tiếng nhắc cô
- Tiểu Ngôn, sắp tới sẽ có một buổi đấu giá gây quỹ. Chủ yếu chỉ có các tập đoàn lớn tham gia, cũng không có báo giới đưa tin. Chủ tịch muốn em tham gia đấy.
- Mấy chuyện này trước nay không phải chị lo sao? Cần em tham gia làm gì?
- Nói là đấu giá gây quỹ nhưng thực chất là một buổi phô trương thanh thế giữ các tập đoàn thì đúng hơn. Em dù sao cũng là tổng giám đốc của Bách Gia, tham gia cũng là điều nên làm mà.
- Aizz phiền chết được. Ai mà biết chắc được sẽ không lộ thông tin với báo giới chứ... Để em xem lại đã.
- Ba ngày nữa sẽ diễn ra đấu giá. Em suy nghĩ nhanh lên.
Sau khi thu dọn đồ trong căn hộ, Cẩn Ngôn cùng Đặng Sa trở về Ngô gia. Mọi người ai về nhà nấy, kết thúc một ngày dài...
Sáng hôm sau, Cẩn Ngôn tràn đầy năng lượng lại xuất hiện trước mặt Tần Lam
- Lam tỷ, em mua đồ ăn sáng cho chị này.
- Cảm ơn em, khỉ con - Tần Lam tươi cười đón lấy.
Cẩn Ngôn nhìn một lượt, nhỏ giọng hỏi
- Bác trai vẫn chưa tỉnh sao?
- Tỉnh rồi, chiều qua đã tỉnh lại. Hiện tại chỉ là đang ngủ thôi.
- Vậy thì tốt quá.
Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng mở chai sữa chua vị dưa hấu. Tần Lam thuận tay đón lấy uống một ngụm
- Việc của ba chị xem như tạm ổn rồi. Có lẽ chị nên bắt đầu quay lại với công việc.
- Cũng không cần vội vàng như vậy. Gia đình quan trọng hơn mà, chị nghỉ thêm vài ngày nữa cũng không sao...
- Không sao, em đừng lo cho chị, chị có thể sắp xếp được mà. Ở đây đã có Viện Khả giúp đỡ cho chị. Hơn nữa, hôm qua Viễn ca đến đây có nói với chị, sắp tới có một buổi đấu giá, muốn chị cùng tham gia.
- Đấu giá? Đấu giá gì vậy? - Cẩn Ngôn nổi lên nghi ngờ.
- Cụ thể thì chị không rõ, nhưng nghe nói là các tập đoàn lớn cùng tham gia đấu giá để gây quỹ.
- Chị có biết thời gian và địa điểm tổ chức không?
- Ba ngày nữa, ở khách sạn New World.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là buổi đấu giá mà Thi Mạn nói cô tham gia...
- Lam tỷ, hôm đó chị có thể dẫn theo em không? - Cô nắm lấy tay nàng, làm nũng.
- Em cũng muốn đến đó?
- Phải a~ Em chưa từng tham dự một buổi đấu giá nào, cũng muốn đến xem một chút.
- Cũng được. Dù sao chị cũng cần dẫn theo một trợ lý. Vậy em đi cùng chị đi.
- Vâng!
Lát sau, Cẩn Ngôn kiếm cớ ra khỏi phòng, gọi điện cho Thi Mạn
- Mạn tỷ, đấu giá lần này, em sẽ tham gia.
- Tốt lắm.
- Có điều, em sẽ không tham gia với tư cách của Ngô tổng.
- Ý em là?
- Em là Ngô trợ lý.
Ngày diễn ra đấu giá...
- Tiểu Lam, bình thường không phải em dẫn theo Quân Bình sao? Sao hôm nay lại dẫn theo cô ta?
Trên xe đến khách sạn, Nhiếp Viễn chất vấn nàng, thái độ không chút vui vẻ. Tần Lam mỉm cười với hắn
- Em cảm thấy Tiểu Ngôn cũng rất tốt mà, nhanh nhẹn, hoạt bát. Gần đây Quân Bình cũng vất vả nhiều rồi. Để em ấy nghỉ một chút.
Nhiếp Viễn nghe nàng giải thích xong, không tiếp tục chất vấn nữa nhưng thái độ vẫn vô cùng hằn học lườm về phía ghế lái phụ. Không hiểu vì sao nhưng hắn không thích cô, từ lần đầu nhìn thấy cô đã không có chút thiện cảm nào. Cẩn Ngôn cũng không khá hơn, nếu không phải vì Tần Lam thì giờ này cô chịu ngồi chung xe với hắn chắc? Trong lòng âm thầm mắng chải tám vạn chín nghìn lần, đại móng heo đáng chết...
Xe dừng lại trước cửa khách sạn. Nhanh chóng tiến vào bên trong, Tần Lam khoác tay Nhiếp Viễn, Cẩn Ngôn lẽo đẽo theo sau giúp nàng chỉnh váy lễ phục. Bên trong hội trường khách sạn đã khá đông người. Nhìn quanh tìm số ghế được in trên vé mời, một nhân vật không rõ là do vô tình hay cố ý liền xuất hiện
- Nhiếp tổng, gặp được anh ở đây thật vinh hạnh cho tôi quá - Thi Mạn tươi cười chào hỏi.
- Xa phó tổng thật thích đùa. Tôi mới là người nên cảm thấy vinh hạnh - Nhiếp Viễn bắt tay chị.
- Tần tiểu thư, rất vui được gặp cô - Thi Mạn chào hỏi với nàng.
- Được Xa phó tổng nhớ đến, là vinh dự của tôi - Nàng mỉm cười lễ độ đáp lại.
- Tần tiểu thư là người quan trọng đối với Bách Gia mà. Tôi dĩ nhiên phải nhớ rồi.
Nụ cười tiêu chuẩn trên môi chưa bao giờ tắt, thế nhưng câu nói ẩn ý này, rõ ràng Thi Mạn không nói cho Tần Lam nghe, càng không nói cho Nhiếp Viễn nghe. Ghé về phía Nhiếp Viễn hỏi nhỏ
- Nhiếp tổng dẫn theo đại mỹ nhân như thế này, có phải muốn công khai bản thân có ý định yên bề gia thất rồi đúng không?
- Hahaha là Xa phó tổng nhìn xa trông rộng chứ hiện tại tôi vẫn chưa có phúc phận ấy.
Nhiếp Viễn cười lớn đáp lại. Tần Lam trong lòng liền có chút không thoải mái, dù mười năm qua chưa từng một lần công khai mối quan hệ, nàng cũng đã dần quen với việc ấy nhưng mỗi lần trực tiếp nghe Nhiếp Viễn nói vẫn không tránh được cảm giác chạnh lòng... Thi Mạn mỉm cười
- Vậy sao? Vậy là do tôi hồ đồ rồi. Không làm phiền hai vị nữa, tôi còn có chút việc, lát nữa gặp lại ở buổi đấu giá.
Thi Mạn nói tạm biệt rồi đi vòng ra phía sau Tần Lam, kín đáo nháy mắt với Cẩn Ngôn, vẫy vẫy điện thoại, tỏ ý muốn nói gì hãy nhắn tin. Cô cũng vui vẻ mỉm cười lại với chị.
Buổi đấu giá rất nhanh đã được diễn ra. Đủ thứ kỳ trân dị bảo được đem ra đấu giá với những mức giá trên trời. Trợ lý không có ghế ngồi, Cẩn Ngôn chỉ có thể đứng từ xa nhìn lên màn hình lớn trên sân khấu. Không khí cũng có chút đấu đá tranh giành, vậy nhưng vẫn chưa đủ sức thuyết phục với cô, ngáp một cái biểu thị chán nản. Bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện một đồ vật, quay phim cố ý lấy cận cảnh, là một chuỗi hạt gồm những hạt ngọc trong suốt không tỳ vết, xen giữa vào đó là những hạt màu hổ phách, chuỗi hạt long lanh dưới ánh đèn sân khấu, Cẩn Ngôn nhìn đến ngơ người... Tần Lam nhìn thấy cũng có chút bất ngờ
- Chuỗi hạt này...
- Sao vậy Tiểu Lam? Em thích nó à? - Nhiếp Viễn ngồi bên cạnh hỏi nàng.
- Em chỉ cảm thấy, chuỗi hạt này khá giống với chuỗi hạt mà nhân vật Phú Sát hoàng hậu trong Diên Hy công lược từng cầm - Tần Lam mắt vẫn không rời chuỗi hạt đáp lại.
- Anh mua cho em - Nhiếp Viễn quả quyết.
- Tương truyền, chuỗi phật châu quý giá này có nguồn gốc từ vùng đất Giang Nam trù phú vào thời nhà Thanh. Trước đây, nó thuộc sở hữu của một nhà buôn tơ lụa, y phục giàu có, trải qua nhiều lần thất lạc...
MC vẫn đang không ngững diễn giải về chuỗi phật châu, Cẩn Ngôn đã quả quyết rút điện thoại, nhắn tin cho Thi Mạn
[Chuỗi phật châu này, em muốn. Chị nhất định phải đấu giá thành công cho em]
Rồi như cảm thấy chứ đủ sức thuyết phục, cô nhắn thêm một câu nữa
[Giá nào cũng mua, nhất định phải giành được!]
[Được]
Thi Mạn đang nhàm chán chưa biết mua gì, thấy Cẩn Ngôn quả quyết như vậy liền nhanh chóng đồng ý
- Mức giá khởi điểm là 10 vạn tệ (~352 triệu) - MC nói ra mức giá khởi điểm.
- 20 vạn.
- 30 vạn.
- 50 vạn.
Lần lượt các công ty, tập đoàn nâng giá. Nhiếp Viễn giơ biển
- 1 triệu.
Có tiếng trầm trồ vang lên, nâng giá cũng quá nhanh rồi
- 1 triệu 5o vạn - Một công ty khác lên tiếng
- 2 triệu - Chủ một tập đoàn cơ khí cũng tham gia vào.
- 3 triệu - Nhiếp Viễn lần nữa giơ biển.
- 5 triệu - Thi Mạn bắt đầu tham gia.
- 6 triệu - Một tập đoàn khác không muốn từ bỏ.
- 8 triệu - Nhiếp Viễn không chịu thua.
- 10 triệu - Thi Mạn mỉm cười nhẹ nhàng.
- 11 triệu - Nhiếp Viễn tiếp tục nâng giá
- 12 triệu - Thi Mạn không chút áp lực.
- 20 triệu - Nhiếp Viễn chơi lớn.
- Xem ra không khí đang vô cùng nóng, Bách Gia và Nhiếp thị không ngừng tăng giá. Có vẻ như không ai muốn bỏ lỡ chuỗi phật châu trân quý này - MC thêm vào bầu không khí căng thẳng.
Điện thoại của Thi Mạn hiện lên tin nhắn
[30]
- 30 triệu - Thi Mạn không do dự giơ bảng.
- Nâng liền một lúc 10 triệu tệ, xem ra Bách Gia thực sự muốn có chuỗi phật châu này rồi. Căng thẳng quá, không biết Nhiếp thị có tiếp tục nâng giá không đây?
- 35 triệu - Nhiếp Viễn không muốn thất bại.
[Giá nào cũng lấy bằng được!]
Thi Mạn nhìn tin nhắn được gửi đến, chậm rãi lắc đầu, Cẩn Ngôn này ăn nhầm cái gì mà cố chấp vậy? Thế nhưng vẫn tiếp tục giơ bảng
- 40 triệu.
- Wow giá lại tăng rồi. Thật sự hồi hộp quá.
- 45 triệu - Nhiếp Viễn giơ bảng nâng giá.
Thi Mạn có chút không hiểu, một chuỗi phật châu, có đáng giá đến vậy không? Điện thoại lại hiện lên tin nhắn
[50]
- 50 triệu - Thi Mạn làm theo ý cô.
Âm thanh kinh ngạc vang lên không ngớt. Bỏ 50 triệu tệ ra đấu giá cho một chuỗi phật châu, không giống với hành động của một người bình thường... Nhiếp Viễn muốn tiếp tục tăng hía nhưng Tần Lam bên cạnh níu tay hắn
- Viễn ca, không cần phải như vậy đâu.
- Nhưng mà...
- Không sao, chuỗi phật châu không quá quan trọng. Xa phó tổng đã muốn có như vậy, chúng ta nhường một bước đi.
Nhiếp Viễn đối diện với vẻ mềm mỏng của Tần Lam liền buông xuống tấm bảng đấu giá
- 50 triệu, còn ai muốn nâng giá không? - MC lên tiếng hỏi.
- 50 triệu lần một.
- 50 triệu lần hai.
- Đấu giá thành công! Bách Gia quả nhiên danh xứng với thực.
Tiếng gõ búa vang lên, mọi người hướng về Thi Mạn, vỗ tay không ngớt. Cẩn Ngôn đứng từ xa, khuôn mặt cũng trở nên hoan hỷ. Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra nhưng không có màn nào đặc sắc như vậy nữa. Đấu giá kết thúc, khách mời lần lượt rời khỏi hội trường. Cẩn Ngôn nói với Tần Lam
- Lam tỷ, chị và Nhiếp tổng ra xe trước được không? Em còn có chút chuyện.
- Được thôi nhưng em nhanh lên nhé.
- Dạ.
Cẩn Ngôn đáp lời nàng xong nhanh chóng chạy đi tìm Thi Mạn. Chị đã ở sẵn một góc khuất, chờ cô. Cẩn Ngôn chạy đến, Thi Mạn đưa hộp đựng phật châu cho cô, vẫn chưa hết thắc mắc
- Bỏ 50 triệu tệ (~175 tỷ) để mua thứ này, em thấy đáng không?
- Đáng - Cẩn Ngôn không chút do dự - Phật châu này chính là tín vật của em. Nếu đã hữu duyên xuất hiện, sao em có thể để lỡ mất chứ?
Thi Mạn còn chưa hiểu gì đã thấy Cẩn Ngôn cầm phật châu rời đi. Phải, nếu tín vật định tình của hai người đã xuất hiện, cô tin tưởng gặp gỡ kiếp này nhất định là lương duyên, không thể bỏ lỡ!