Cẩn Ngôn chầm chậm mở mắt, cảm giác toàn thân mệt mỏi, từ tay truyền đến một chút đau nhức, còn chưa kịp định hình xem đây là đâu đã nghe thấy tiếng người hét lên
- Ngôn Ngôn, cậu tỉnh lại rồi!
Cẩn Ngôn khó khăn quay đầu sang nhìn. Là Tử Tân kích động đứng bên cạnh giường nhìn cô, đằng sau còn có Thi Mạn và Đàm Trác cũng đứng dậy tiến lại. Cô liếc mắt nhìn quanh
- Đây là...
- Đây là bệnh viện! Con khỉ đáng chết, cậu làm gì mà lại để bản thân ngất xỉu như vậy?
- Mình ngất xỉu sao? - Cẩn Ngôn ngơ ngác hỏi lại.
- Em không nhớ gì sao? - Thi Mạn hỏi - Em ngất xỉu đúng lúc Tiểu Tân gọi điện thoại cho em, một nhân viên vô tình thấy em, phát hiện em ngất xỉu đã nghe điện thoại của Tiểu Tân và gọi bọn chị đến đây.
- Vậy sao?
- Vậy cái gì mà vậy! - Đàm Trác cao giọng - Nói đi, em làm sao lại ra nông nỗi này? Lại là do cái cô duyên phận gì gì đó à?
- Chị ấy có tên mà, chị ấy tên là Tần Lam - Cẩn Ngôn nhíu mày đáp lại Đàm Trác, tỏ rõ không hài lòng.
- Rồi rồi, Tần Lam, vậy việc bây giờ em nằm đây có liên quan đến cô ấy hay không? - Đàm Trác tiếp tục hỏi.
- Không liên quan gì đến chị ấy, là lựa chọn của em.
Cẩn Ngôn quay đi, nhẹ giọng đáp. Ba người còn lại đều biết cô nói dối, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, lại là Thi Mạn lên tiếng
- Tiểu Ngôn, em nói em tự biết chừng mực mà. Để bản thân lao lực đến mức nhập viện, chừng mực của em ở đâu? Chị thật sự không hiểu, Tần Lam trong lòng em có vị trí quan trọng đến mức nào?
- Em cũng không hiểu... Chỉ là em không nhìn được cảnh chị ấy đau lòng - Cô thở dài.
- Khoan, trước hết phải nói đã có chuyện gì mới được chứ? - Đàm Trác thắc mắc.
- Ba của Tần Lam nhập viện, tình trạng nguy kịch. Là con bé này một mình chạy đến Hồng Kông, thuyết phục vị bác sỹ có khả năng phẫu thuật cho ba của cô ấy trở về - Thi Mạn nói qua những gì chị biết.
- Hơn nữa, vì không mua được vé bay thẳng, bắt buộc phải chọn một đường bay vòng, tính toàn bộ thời gian di chuyển, có thể nói là hơn mười hai tiếng làm việc không ngừng mới kịp trở về đây... - Tử Tân thêm vào.
Đàm Trác vẫn luôn là người nóng nảy và trực tiếp nhất, lập tức quay sang Cẩn Ngôn
- Tiểu Ngôn, em điên rồi à? Kể cả bình thường làm việc ở Bách Gia cũng không thấy em căng thẳng đến mức ấy. Tần Lam đó rốt cuộc là thần thánh hay là yêu nghiệt phương nào? Biết rõ sức khoẻ của bản thân có thể không chịu được mà vẫn cố chấp, em đang nghĩ gì vậy?
- Mọi người đừng ồn nữa, em muốn nghỉ ngơi một chút, chuyện này để sau hẵng nói...
Cẩn Ngôn không muốn nghe thêm nữa. Cô biết bản thân mình sai, biết mọi người vì lo lắng cho mình nên mới nóng lòng đến vậy. Có điều, cô thật sự không nghe được người khác phê phán nàng. Cho dù kết cục ngày hôm nay có thế nào cũng do cô tự chọn, không liên quan gì đến Tần Lam. Đâu phải nàng ép cô làm như vậy, nàng thậm chí còn không biết lựa chọn của cô...
Sáng hôm sau, trong lúc Tử Tân vẫn đang say ngủ, Thi Mạn và Đàm Trác thì có lẽ đã rời đi từ đêm qua, Cẩn Ngôn thức dậy, nhẹ nhàng rời giường, vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhẹ nhàng hết mức, cố gắng để không đánh thức Tử Tân nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Tử Tân dụi mắt ngồi dậy hỏi cô
- Ngôn Ngôn, sao cậu dậy sớm vậy? Nghỉ Ngơi thêm chút nữa đi. Muốn ăn gì không, mình đi mua cho cậu.
Cẩn Ngôn quay lại, mỉm cười
- Không cần. Vốn dĩ muốn để cậu nghỉ thêm một chút. Hay cậu cứ ngủ thêm chút nữa đi rồi hẵng về công ty, mình đi làm đây.
- Đi làm? Cậu đang bệnh mà, nghỉ ngơi một ngày cũng không sao đâu.
- Mình vẫn là trợ lý của Lam tỷ mà, hôm nay không phải ngày nghỉ của mình. Hơn nữa, mình phải qua gặp giáo sư Tiêu xem tình trạng sức khỏe của ba chị ấy thế nào.
- Ngôn Ngôn...
- Đừng lo, sau khi ba chị ấy xuất viện, mình sẽ tìm lý do xin nghỉ việc.
- Thật không? - Tử Tân bày tỏ không tin.
- Thật mà. Mình có thể gặp được chị ấy, ở bên nhau lâu như thế là đủ rồi. Mình không muốn đến thời điểm mà Mạn tỷ nói, khi tất cả mọi người đều phải trải qua tổn thương thì mới chịu buông tay - Cẩn Ngôn cười buồn.
- Mình mong là cậu nói được làm được.
- Biết rồi, mình đi trước đây.
Cẩn Ngôn rời khỏi phòng, khẽ thở dài, sao cô lại không biết bản thân ở bên nàng càng lâu, cuối cùng sẽ càng nhiều tổn thương chứ? Nhưng cô chính là dù biết rõ vẫn không nỡ buông tay, cô tiếc nuối cảm giác được ở bên nàng, được ngắm nhìn nàng mỗi ngày...
Cẩn Ngôn đi đến khoa tim mạch, tìm đến phòng của giáo sư Tiêu gõ cửa
- Mời vào!
Cẩn Ngôn đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có một mình giáo sư Tiêu, ông thấy cô liền mỉm cười niềm nở
- Ngô tổng, cô đến sớm quá.
- Giáo sư, ông không cần lúc nào cũng gọi tôi là Ngô tổng như vậy, cứ trực tiếp gọi tên tôi, Ngô Cẩn Ngôn cũng được.
- Như vậy sao được chứ.
- Không thì hôm nay ông cứ gọi tôi là trợ lý Ngô đi.
- Trợ lý? - Giáo sư Tiêu ngạc nhiên.
- À mà bệnh nhân tôi nhờ cậy ông không biết tình trạng thế nào rồi? Có thể đáp ứng phẫu thuật không? - Cẩn Ngôn bỏ qua các câu hỏi xã giao, bắt đầu vào việc chính.
- Tôi đã xem tình trạng của bệnh nhân, được bác sỹ Vương điều dưỡng rất tốt, ngay trong ngày hôm nay có thể phẫu thuật.
- Thật sao?
- Tất nhiên, chuyện này vô cùng quan trọng, tôi sao có thể nói đùa. Có điều, tôi vẫn phải nhắc lại, ca phẫu thuật này rất nhiều rủi ro, có thể thành công đã không phải việc dễ dàng, mà cho dù thành công thì chăm sóc sau phẫu thuật cũng vô cùng quan trọng. Nếu không tôi cũng không thể nói trước được điều gì.
- Điều này tôi hiểu rõ. Được giáo sư hết lòng giúp đỡ đã là may mắn rồi.
- Không dám, không dám.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên
- Mời vào!
Viện Khả đẩy cửa bước vào, cúi đầu với giáo sư Tiêu
- Thầy! - Ngẩng lên nhìn thấy cô có chút ngạc nhiên - Trợ lý Ngô cũng ở đây sao?
- Tôi qua hỏi thăm tình hình một chút thôi - Cẩn Ngôn lịch sự đáp lại.
- Vậy sao?
Viện Khả kì quái nhìn cô, phải biết giáo sư Tiêu bình thường rất ít khi tiếp khách, nhất là ngay trong phòng làm việc của ông. Giáo sư Tiêu bỏ qua vẻ khó hiểu của Viện Khả, trực tiếp hỏi
- Tiểu Khả, mọi việc thế nào rồi?
- Em đã trao đổi lại với người nhà bệnh nhân, họ hoàn toàn đồng ý với phương án của chúng ta. Các phương tiện cũng đang tiến hành chuẩn bị, hai giờ chiều nay có thể tiến hành phẫu thuật thưa thầy.
- Tốt, chúng ta nên chuẩn bị dần thôi. Cuộc phẫu thuật này nhất định phải cố gắng thành công - Giáo sư Tiêu chủ ý nói cho Cẩn Ngôn nghe.
- Được như vậy thì thật cảm ơn giáo sư.
Cẩn Ngôn đứng dậy đưa tay về phía giáo sư Tiêu, ông cũng lịch sự bắt tay cô. Cẩn Ngôn rời đi, Viện Khả tò mò hỏi
- Hình như thầy và trợ lý Ngô có chút quen biết ạ?
- Ừ, đúng là có chút quen biết. Con lại đây, chúng ta xem lại tình trạng bệnh nhân một chút.
Giáo sư Tiêu đã đồng ý giữ bí mật cho Cẩn Ngôn, vậy nên ông cũng không muốn nói nhiều với Viện Khả. Mặt khác, Viện Khả âm thầm suy nghĩ, thì ra quan hệ của Nhiếp thị lại rộng đến vậy, thực sự có thể giúp được cho Tần Lam.
Cẩn Ngôn thay đổi trang phục thành loại thường mặc mỗi khi đi cùng nàng, đem theo bữa sáng và hoa quả bước tới trước cửa phòng bệnh 301, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Một giọng nữ dịu dàng vang lên, giọng nói mà cô nhung nhớ bao ngày qua...
- Mời vào.
Cẩn Ngôn đẩy cửa bước vào. Tần Lam nhìn thấy cô, vô cùng ngạc nhiên
- Khỉ con, sao em lại ở đây?
- Lam tỷ, em vẫn là trợ lý của chị mà, nghỉ phép mấy ngày, chị liền quên em rồi?
- Nói linh tinh, vào đây đi, đứng đó làm gì?
Cô bước vào trong. Ba của nàng xoay người nhìn thấy cô liền hỏi
- Ai vậy Tiểu Lam?
- Đây là trợ lý của con.
- Bác Tần, cháu là Ngô Cẩn Ngôn, trợ lý của Lam tỷ ạ. Sức khỏe của bác hôm nay thế nào ạ? - Cẩn Ngôn nở nụ cười tươi sáng tự giới thiệu.
- Cảm ơn cháu, ta vẫn ổn.
Ở ba của nàng toát lên một sự điềm tĩnh và nghiêm nghị đúng như tưởng tượng của cô về những người đàn ông truyền thống. Phần tính cách quy củ của Tần Lam có lẽ chính là do ba của nàng rèn giũa mà nên. Cẩn Ngôn bất giác nhớ đến câu chuyện lần trước nàng kể khi cô yêu cầu nàng ăn hết thức ăn, ba của Tần Lam thực sự là một người ba nghiêm khắc. Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào, nhìn thấy cô vô cùng ngạc nhiên, quay sang nhìn nàng muốn hỏi đây là ai. Cẩn Ngôn nhanh nhẹn phản ứng, người này giống Tần Lam như vậy, còn có thể là ai chứ?
- Bác gái, cháu là Ngô Cẩn Ngôn, là trợ lý của Lam tỷ ạ. Bác cầm gì vậy ạ? Để cháu cầm giúp cho.
Cô nhanh tay cầm đồ trên tay mẹ của nàng, biểu hiện ngoan ngoãn, lễ phép, khuôn mặt tươi cười vô cùng dễ thương. Mẹ của nàng nhìn cô như vậy liền lập tức trở nên cởi mở
- Đứa trẻ này thật hiểu chuyện. Tiểu Lam, con có một trợ lý như thế này, tốt thật.
- Vâng ạ, em ấy rất tốt.
Hai người đều công khai khen ngợi cô, Cẩn Ngôn không thể không cảm thấy vui vẻ trong lòng. Tần Lam tiến đến xem xét túi đồ trên tay cô
- Mẹ, mẹ mua gì vậy? Con đã nói nếu cần gì cứ nói với con, con sẽ đi mua mà.
- Chỉ là một số vật dụng linh tinh thôi. Con xem, con hiện tại nổi tiếng như vậy, ra ngoài mua đồ có bao nhiêu bất tiện chứ.
Cẩn Ngôn gật gù, lời mẹ của nàng nói rất có đạo lý, đáng ra cô nên đến sớm hơn, có thể giúp đỡ nàng nhiều hơn. Cẩn Ngôn âm thầm nhận lỗi về mình. Tần mẹ bỗng nhiên vỗ vỗ trán, dáng vẻ thất vọng
- Xem trí nhớ của mẹ này... Đã nói đi mua cả đồ ăn sáng mà lại quên mất. Tiểu Lam, con ở lại với ba nhé, mẹ đi mua đồ ăn sáng.
- Bác gái, không cần đâu ạ. Cháu có mua đồ ăn sáng ở đây rồi - Cô vừa nói vừa mở túi đồ ăn sáng để trên bàn.
Tần mẹ vui vẻ nhìn Cẩn Ngôn
- Cháu chu đáo quá. Có một trợ lý như cháu ở bên cạnh Tiểu Lam, bác cũng thấy yên tâm hơn.
- Công việc của cháu thôi ạ - Cô lễ độ đáp lại.
Cẩn Ngôn bày đồ ăn lên bàn. Tần Lam và mẹ của nàng đi đến bên cạnh ngồi xuống. Tần Lam dịu dàng
- Tiểu Ngôn, em cũng chưa ăn sáng đúng không? Ngồi xuống cùng ăn đi.
- Dạ.
Hai mẹ con nàng ngồi đối diện nhau, Cẩn Ngôn nhìn qua nhìn lại, cuối cùng chỉ có thể chọn ngồi cạnh Tần Lam. Tần mẹ vô cùng có thiện cảm với cô, vui vẻ hỏi chuyện
- Tiểu Ngôn, cháu làm trợ lý cho Tiểu Lam lâu chưa? Trước đây chưa nghe Tiểu Lam nhắc về cháu?
- Dạ, cháu làm trợ lý cho Lam tỷ cũng mới được mấy tháng thôi ạ. Không lâu.
- Vậy à? Cháu học chuyên ngành gì mà lại đi làm trợ lý diễn viên thế?
- Dạ, trước đây cháu học nghệ thuật, sau đó chuyển hướng sang học quản trị kinh doanh. Còn việc đi làm trợ lý cho Lam tỷ là tình cờ thôi ạ.
- Công việc này vất vả như vậy, sao cháu không chọn công việc nhẹ nhàng hơn? Mà bố mẹ cháu làm gì vậy, họ cũng đồng ý để cháu làm việc này sao?
- Cháu cảm thấy, không chỉ trợ lý diễn viên, mỗi công việc đều sẽ có khó khăn, vất vả riêng, bản thân còn trẻ, không thể ngại khó ngại khổ được, có cơ hội thì nên thử. Hơn nữa, Lam tỷ rất tốt, vậy nên công việc của cháu cũng không quá khó khăn ạ - Cô quay sang mỉm cười với nàng - Còn về bố mẹ cháu... Bố cháu hiện tại đang... làm kinh doanh. Còn mẹ cháu đã mất từ khi cháu còn nhỏ rồi ạ...
- Xin lỗi cháu, ta không biết... - Tần mẹ áy náy.
- Dạ không sao ạ. Chuyện cũng đã lâu rồi, cháu cũng quen rồi ạ.
Tần Lam cũng quay sang nhìn cô gái nhỏ với nụ cười tươi sáng bên cạnh mình. Trước đây nàng chưa từng chủ động tìm hiểu cô, nếu như không có ngày hôm nay, có lẽ nàng cũng không bao giờ biết được cô gái ấm áp như mặt trời nhỏ này hóa ra lại có một tuổi thơ không trọn vẹn như vậy. Càng lúc, nàng càng cảm thấy khâm phục cô... Tần mẹ tiếp tục hỏi
- Nhà cháu có mấy anh chị em vậy?
- Cháu là con một ạ.
- Mẹ à, đây là đang đi xem mắt sao? Điều tra kĩ càng như vậy?
Tần Lam chính thức không thể đứng ngoài nghe thêm được nữa. Tuy nàng cũng có chút tò mò và cô nhưng mẹ của nàng lại hỏi kĩ càng như vậy, vẫn có chút không thoải mái lắm...
- Chỉ là tiện hỏi một chút thôi mà - Tần mẹ mỉm cười.
- Không sao đâu Lam tỷ - Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói.
Ba người tiếp tục ăn sáng, đôi lúc nói một vài câu chuyện vui vui rồi cùng cười. Tần Lam nhìn sang cô, nụ cười càng lúc càng nở rộ. Dường như từ lúc cô xuất hiện, phòng bệnh này bỗng trở nên ấm áp hơn, dễ chịu hơn, sự căng thẳng, lo lắng trong lòng nàng cũng buông xuống được mấy phần.
Suốt cả buổi sáng, Cẩn Ngôn quanh quẩn trong phòng bệnh của Tần ba, thái độ vô cùng ngoan ngoãn, chịu khó. Chính xác là ai nói gì cũng làm, chạy ngược chạy xuôi, không để cho Tần Lam và mẹ của nàng động tay vào bất kỳ việc gì mà cô có thể làm được. Tần mẹ nhìn cô càng lúc càng thích, không tiếc lời khen ngợi cho cô. Chỉ sau một buổi sáng mà cảm giác quan hệ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Trưa hôm đó, Viện Khả tìm đến, yêu cầu nàng kí giấy cam kết, trong trường hợp phẫu thuật không thành công, lỗi cũng sẽ không thuộc về bệnh viện. Tần Lam ký xong, ngước lên nhìn Viện Khả, dáng vẻ lo lắng
- Viện Khả, phẫu thuật của ba mình, khả năng thành công là bao nhiêu phần trăm?
Viện Khả mỉm cười đặt tay lên vai nàng trấn an
- Tiểu Lam, cậu yên tâm, giáo sư Tiêu rất giỏi, có thể nói là một trong những người giỏi nhất trong phẫu thuật tim mạch của Trung Quốc. Giáo sư trực tiếp phẫu thuật, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều so với những người khác.
Tần Lam khẽ gật đầu, nàng biết hiện tại đây là sự lựa chọn tốt nhất mà nàng có thể có được. Sau khi ký xong cam kết, điều dưỡng đến kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Tần ba, sau đó không lâu, ông được chuyển đi, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. Khoảnh khắc nhìn cửa phòng phẫu thuật khép lại, ánh đèn bật sáng, Tần Lam thực sự vô cùng căng thẳng, thế nhưng không thể để lộ ra điều đó vì mẹ của nàng vẫn đang ở đây. Hít một hơi thật sâu, tiếp tục vai diễn bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lên tiếng
- Mẹ à, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có con là được rồi.
- Sao được chứ, ba con vừa mới vào phòng phẫu thuật, mẹ nghỉ ngơi thế nào được - Tần mẹ từ chối, chăm chú nhìn cửa phòng phẫu thuật.
- Không sao đâu mà, con đã hỏi Viện Khả rồi, vị giáo sư này rất giỏi, ca phẫu thuật của ba cũng là chuyên môn của ông ấy tỷ lệ thành công rất cao, sẽ không có chuyện gì đâu - Tần Lam bất đắc dĩ nói dối để mẹ nàng yên tâm.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết, phẫu thuật mất thời gian, sức khỏe của mẹ lại không tốt, mẹ ở đây đợi như thế này không phải là ý hay. Lỡ không may mẹ cũng đổ bệnh thì con biết làm thế nào?
- Bác gái, Lam tỷ nói đúng đấy ạ. Hiện tại bác nên nghỉ ngơi một chút, sức khỏe tốt thì khi bác trai phẫu thuật xong mới có thể chăm sóc được. Bác thấy có phải không ạ? - Cẩn Ngôn đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Tần mẹ ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu
- Được, mẹ về nghỉ ngơi trước, nhưng mà có chuyện gì phải gọi cho mẹ ngay đấy nhé.
- Con biết rồi ạ.
- Để cháu đưa bác về - Cẩn Ngôn lên tiếng.
- Thôi, không sao, bác tự về được, cháu ở đây với Tiểu Lam đi - Tần mẹ từ chối cô.
- Hay cứ để Tiểu Ngôn đưa mẹ về? Mẹ đi một mình, con không yên tâm...
- Con bé này, mẹ bao nhiêu tuổi rồi chứ? Không sao đâu, không cần phiền phức như vậy.
Tần Lam nhìn sang cô, Cẩn Ngôn bắt được tín hiệu, nhanh nhẹn tiến đến
- Không phiền ạ. Để cháu đưa bác về rồi quay lại bệnh viện cùng Lam tỷ. Như vậy, mọi người cùng an tâm.
- Được rồi được rồi, hai cái đứa này...
Cuối cùng Tần mẹ cũng đồng ý với đề nghị của cô. Trước khi cô đi, Tần Lam níu tay cô nói nhỏ
- Em giúp chị đưa mẹ chị về, sau đó cứ trở về nhà luôn, không cần quay lại đâu.
- Em biết rồi.
Cẩn Ngôn đáp vội rồi nhanh chóng bước theo mẹ của nàng. Hai người rời đi, lưu lại một mình Tần Lam trước cửa phòng phẫu thuật. Lần đầu tiên nàng mới cảm thấy, một mình là cảm giác đáng sợ đến thế nào...
Không phải Tần Lam chưa từng ở một mình, nàng có rất nhiều khoảnh khắc cảm thấy cô đơn, thế nhưng vì lịch trình bận rộn, vì áp lực công việc, những khoảnh khắc như vậy cũng nhanh chóng bị nàng dẹp qua một bên. Tần Lam nhìn về phía phòng phẫu thuật, cảm giác hối hận dâng lên. Làm nghệ sĩ thực sự có gì tốt mà bấy lâu nay nàng dành hết thời gian, tâm trí, sức lực để theo đuổi như vậy? Lần cuối cùng nàng chủ động về thăm ba mẹ là khi nào? Nếu bệnh của ba nàng được phát hiện sớm hơn một chút, nếu nàng quan tâm đến ba mẹ nhiều hơn một chút, có phải mọi việc đã không tiến triển đến mức này? Ba mẹ trước nay chưa từng trách nàng vô tâm, đến cả khi ba của nàng nằm trên giường bệnh, họ cũng chưa từng trách nàng lấy một lời, thế nhưng Tần Lam vẫn không tránh khỏi tự trách... Người làm con như nàng đã tận hiếu hay chưa? Mải mê chạy theo ước mơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần quay đầu nhìn lại, ba mẹ sẽ luôn ở đó, đợi nàng trở về... Thế nhưng mỗi người đều có giới hạn của mình, chẳng ai có thể ở bên ai mãi mãi... Ngay lúc này đây, nàng thật sự hối hận, hối hận vì đã không quan tâm đến ba mẹ sớm hơn, hối hận vì đã lãng phí rất nhiều thời gian để có thể ở bên những người thân yêu, hối hận vì tất cả những nuối tiếc sẽ không bao giờ có cơ hội làm lại, hối hận đến mức muốn rơi nước mắt...
Cẩn Ngôn sau khi đưa Tần mẹ trở về khách sạn liền lập tức quay lại bệnh viện. Dù Tần Lam đã nói cô có thể về nhà nhưng làm sao Cẩn Ngôn có thể yên tâm trở về? Bước qua cửa bệnh viện, nhanh chóng đi đến phòng phẫu thuật, chỉ thấy Tần Lam một mình yên lặng ngồi ở băng ghế phía ngoài cửa, dáng vẻ cô độc đến đau lòng... Cẩn Ngôn nhẹ nhàng bước tới, nàng có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, không để ý có người đến bên cạnh, cô khẽ gọi
- Lam tỷ.
Tần Lam ngước lên nhìn cô, Cẩn Ngôn nhanh chóng nhìn ra điểm bất thường
- Lam tỷ, chị sao vậy? Chị... khóc sao?
- Không có... Chỉ là mấy hôm nay hơi thiếu ngủ...
Tần Lam yếu ớt đáp lại. Viền mắt đỏ hoe, trong giọng nói còn mang đôi chút nghèn nghẹt... Bất quá, Cẩn Ngôn cũng cảm thấy không có lý do gì để vạch trần lời nói dối của nàng. Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ mỉm cười
- Nếu chị mệt thì nghỉ ngơi chút đi, bờ vai này có thể cho chị mượn dùng tạm.
- Chị không sao - Nàng lắc đầu - Không phải chị nói em có thể về nhà rồi sao? Còn quay lại làm gì?
- Để chị ở một mình, em không yên tâm - Cẩn Ngôn thành thật nói.
Tần Lam bật cười
- Không yên tâm gì chứ, chị bao nhiêu tuổi rồi, em cần gì phải lo lắng như vậy?
- Không phải mọi người vẫn thường gọi chị là Lam ba tuổi, Tần Tiểu Lam sao? Em cảm thấy vẫn là nên lo lắng cho chị nhiều một chút.
- Con khỉ nghịch ngợm.
Nàng khẽ cốc đầu cô. Hai người chỉ đơn giản nói với nhau mấy câu rồi mỗi người lại chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình. Tần Lam khôi phục trạng thái trước khi Cẩn Ngôn xuất hiện, tự mình oán trách bản thân. Còn Cẩn Ngôn lại nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm mà cô dành cho nàng, dù là Tần Lam hay là hoàng hậu thì đối với Cẩn Ngôn bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, cô hiểu rõ, chỉ cần là nữ nhân trước mặt, dù trong bất kỳ dáng vẻ nào cũng là người trong lòng cô. Rất nhiều lần cô có ý định buông tay nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng, mọi quyết tâm của cô đều trở nên vô nghĩa, giống như con nghiện sắp cai nghiện thành công lại ngửi thấy mùi thuốc phiện vậy, thực sự không thể khống chế...
Sắc trời từ sáng trong chuyển đỏ rực rồi dần dần tối lại, phố đã lên đèn, người người đều nhanh chóng trở về nhà, đoàn tụ gia đình. Thế nhưng trước cửa phòng phẫu thuật vẫn có hai con người ngồi yên lặng bên nhau, không ai lên tiếng, không ai tùy tiện bước vào thế giới của đối phương. Mấy tiếng đã trôi qua, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, thời gian chờ đợi như muốn rút cạn sức lực của con người, mệt mỏi đến mức muốn gục ngã... Bỗng cửa phòng mở ra, Tần Lam ngay lập tức đứng bật dậy. Thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng hét
- Người nhà tránh đường!
Nhân viên rất nhanh đã chạy đi... Nàng đứng sững ở đó, cảm nhận như có một dòng điện chạy dọc sống lưng mình, toàn thân bỗng chốc lạnh toát, ngã xuống ghế... Rốt cuộc phía trong kia đã xảy ra chuyện gì? Ba của nàng... Tần Lam không dám nghĩ tiếp, sự sợ hãi không chút che giấu bộc lộ ra ngoài, cả người run lên, nước mắt cứ như vậy mà chảy ra, hai tay bối rối đan chặt vào nhau, giống như một con thú nhỏ, sợ hãi đến thu mình... Bỗng một hơi ấm tiến đến, Cẩn Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể run rẩy của nàng vào lòng, an ủi
- Tần Lam, đừng sợ. Sẽ không sao hết, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đừng sợ, dù có chuyện gì cũng còn có em ở đây.
Tần Lam nghe tiếng Cẩn Ngôn lại càng chôn sâu vào lòng cô mà khóc...