Cổ Minh nói: "Được, vậy tôi đi làm ngay! Nhưng bây giờ hiệu quả và lợi
ích của nhà máy không tốt, chắc chắn cũng sẽ cần một chút chi phí cung
ứng vật tư, chúng ta chỉ có tám vạn tệ, sợ là không đủ..."
"Cậu đi đàm phán trước, về vấn đề tiền bạc tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách!" Tiêu Sách đáp.
Cố Minh cũng không phải là người lề mề, sau khi Tiêu Sách bàn giao xong
thì lập tức đi chuẩn bị ngay, nhà cậu vốn là mở nhà máy công thương
nghiệp, về mặt này cậu vô cùng thành thạo.
Sau khi Cố Minh đi, Phương Bác nhìn Tiêu Sách nói: "Anh Sách, vậy em làm gì?"
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Nếu là cậu thì đi tìm vài bộ sách quản lý
tài chính về đọc, chuẩn bị làm ông chủ! Tiểu Bác cậu là người tôi tín
nhiệm nhất, nhà máy sau này sẽ giao cho cậu trông coi."
"Làm... làm ông chủ?"
Phương Bác đầu tiên là sững sờ, sau đó đôi mắt chợt bừng sáng, nhưng nghĩ đến việc đọc sách, anh ấy lập tức ủ rũ.
Tiêu Sách VỖ VỖ vai anh ấy, vừa cười vừa nói: "Muốn đội vương miện thì phải
chịu đựng sức nặng của vương miện đó, Tiểu Bác, tôi rất coi trọng cậu!
Sau này cậu chắc chắn sẽ trở thành người khởi nghiệp thành công nhất
thành phố Giang Lăng!"
"Mẹ ơi, anh đây chơi tới luôn!" Tiểu Bác nghe xong, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi Phương Bác cũng đi khỏi, Tiêu Sách suy nghĩ vấn đề nguồn tiêu thụ
sau khi dép lê được sản xuất ra, anh lấy điện thoại ra chần chừ một lát, cuối cùng vẫn thu lại, quyết định tiếp tục chờ đợi.
Về đến ngôi nhà ở khu ổ chuột, Tiêu Sách nhìn hàng xóm sát vách đi đến căn phòng
của Hàn Vân Tịch, không nhịn được thở dài một tiếng.
Anh nỉ non
nói: "Hàn Vân Tịch, dì yên tâm, tôi sẽ tìm được gì! Tôi sẽ nhanh chóng
nâng cao trình độ của bản thân, để cho dù dì ở đâu, cũng sẽ có thể nhìn
thấy tôi!".
Khoảng thời gian tiếp theo, có lẽ anh cũng phải ở trong biệt thự của Cao Cẩn
Băng, chỉ có ban ngày Cao Cấn Băng đến công ty anh mới có thể về đây
trông nom.
Anh về đến cao ốc Dược phẩm Tinh Quang, nhưng không đến phòng làm việc của Cao Cấn Băng, mà lại đến bộ phận nhân sự.
Tiêu Sách cảm thấy ở chung với cô gái ngực to Trầm Y lại càng tự nhiên hơn.
so với Cao Cấn Băng lạnh lùng, tuy trước đây thái độ của Trầm Y đối với
anh vô cùng tệ, nhưng từ sau khi Tiêu Sách cứu cô ấy xong, quả thật cô
ấy đối xử với anh cũng dịu dàng giống như chú mèo con, vô cùng ngoan
ngoãn.
Tiêu Sách đến phòng làm việc của Trầm ĩ, phát hiện cô ấy
đang tỳ trên bàn không biết là đang viết cái gì, Tiêu Sách khẽ gõ cửa,
Trầm Y lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt Trầm Y chợt hiện lên vẻ thích thú, nhưng rất nhanh đã được tìm nén lại.
Cô ấy cười nói: "Tiêu Sách, sao anh lại đến đây? Mau ngồi đi, tôi đi pha cà phê cho anh."
Tiêu Sách bật cười khanh khách, quan sát Trầm ĩ, ngày hôm nay cô ấy mặc một
cái áo len cổ tròn, trước ngực phô ra hai quả bóng tuyệt đẹp, Tiêu Sách
phút chốc không nhịn được nuốt nước miếng.
"Buổi tối cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn." Tiêu Sách không dám nhìn tiếp, mở miệng nói.
"Anh muốn mời tôi đi ăn?" Trầm Y lập tức ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu lại
nhìn Tiêu Sách, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên sự vui vẻ.
Cô
ấy nhanh chóng đáp lại: "Buổi tối tôi rảnh, nhưng để tôi mời anh đi, tôi còn chưa cảm ơn anh đã cứu tôi đó, tối nay dù thế nào cũng phải để tôi
mời anh."
Tiêu Sách nhìn cô, cười đáp: "Tôi mời cô! Thật ra hôm
đó tôi nhìn thấy cô ở bệnh viện, cũng biết sơ sơ điều kiện nhà cô, vì
vậy cô đừng giành với tôi nữa. Hơn nữa, tôi mời cô đi ăn cũng có chuyện
muốn nhờ cô giúp đỡ, đến lúc đó cô đừng hối hận khi ăn cơm của tôi mời
là được."
Trầm Y nghe xong, vẻ mặt lập tức u ám.
Nghe
thấy nửa câu sau của Tiêu Sách, cô nói: "Anh đã cứu tôi, anh có chuyện
gì cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể giúp được, tôi chắc
chắn sẽ giúp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT