Nhưng các thiết bị được lắp đặt không hề xa hoa, quan trọng nhất là
trang nhã, dường như vẫn luôn có người trông nom, rất sạch sẽ, còn tỏa
ra mùi giống như đàn hương.
Tiêu Sách ngửi thử, bỗng nhiên lại nhướng mày.
"Có mùi thuốc..."
Tuy được che đậy bằng mùi đàn hương, nhưng Tiêu Sách vẫn ngửi thấy mùi
thuốc thoang thoảng, hình như mùi đàn hương này, chính là để che đậy cho mùi thuốc.
"Nghe Thiên Diệp nói Cao Cấn Băng đã một tháng
không rời khỏi công ty để về đây rồi, tại sao lại còn có mùi thuốc? Hơn
nữa mùi thuốc này hình như từ... phía tầng hầm bay đến."
Vẻ mặt Tiêu Sách bình tĩnh, bước đến bên cạnh Thiên Diệp, mở miệng hỏi: "Thiên Diệp, trong biệt thự còn có người khác sao?"
"Có chứ, dì Vương giúp việc đó, bà ấy cũng ở đây, bình thường biệt thự
đều do bà ấy chăm nom, ngoài bà ấy ra thì hết rồi..." Thiên Diệp bình
tĩnh đáp.
Tiêu Sách gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Thiên Diệp tiếp tục nói: "Tiêu Sách, sau này anh ở căn phòng này đi,
biệt thự này ngoại trừ phòng của tổng tài không được vào, những chỗ khác đều không sao cả. Buổi tối ba người chúng ta luân phiên canh gác, tôi
phụ trách canh gác ca đầu, anh phụ trách ca hai, Hoàng Mãnh phụ trách ca ba, có vấn đề gì không?"
"Không vấn đề gì."
Tiêu Sách tùy ý đáp lại, tiếp tục quan sát căn biệt thự.
Từ lúc bước vào trong biệt thự, Cao Cấn Băng và bọn họ đã tách ra, cũng không biết có phải vì biệt thự quá lớn hay không, lúc này Tiêu Sách
nghiêm túc chú ý lắng nghe, cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.
Hình như Cao Cấn Băng đã không còn ở trong biệt thự nữa, phút chốc khiến Tiêu Sách càng tò mò hơn.
Tiêu Sách luôn cảm thấy trong căn biệt thự này còn có bí mật nào đó.
Anh đi vài vòng trong biệt thự để làm quen cảnh vật chung quanh, nhưng
lại không hề phát hiện ra bất kỳ chỗ nào khác thường, ngoại trừ phòng
của Cao Cẩn Băng ra, Tiêu Sách đã nhanh chóng dạo hết một lượt.
Nhưng lúc này Tiêu Sách không hề nhận ra, anh lại không đi đến chỗ tầng hầm.
Anh đứng bên ngoài phòng của Cao Cấn Băng chú ý lắng nghe, cũng không
nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trong căn phòng, Tiêu Sách dám khẳng định
Cao Cẩn Băng hoàn toàn không ở trong phòng.
Tiêu Sách nhướng mày, trong lòng lại càng tò mò hơn.
Cao Cấn Băng này dường như không đơn giản như trong tưởng tượng của anh, nhất là trên người cô ấy có rất nhiều bí mật.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu trên người cô ấy không có bí mật, với một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi như cô ấy thì dựa vào đâu để gây ra
phiền phức lớn như vậy?
Tiêu Sách quay về phòng của mình, nằm trên giường suy nghĩ.
Mùi thuốc thoang thoảng từ bên dưới bay đến, cùng với chuyện Cao Cẩn
Băng về đến biệt thự thì biến mất, khiến Tiêu Sách bỗng nhiên bắt đầu
mong đợi vào công việc này của mình.
Một đêm đã nhanh chóng trôi qua.
Sáng ngày hôm sau, Cao Cấn Băng lại xuất hiện trong biệt thự, cô ấy
giống như chưa từng rời khỏi biệt thự, Thiên Diệp và Hoàng Mãnh đối với
chuyện này dường như cũng đã thành thói quen.
Tiêu Sách nghiêm
túc quan sát Cao Cấn Bằng, khẽ ngửi thử vài cái, quả nhiên ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người Cao Cấn Bằng.
Mùi thuốc này
giống hệt như mùi thuốc Tiêu Sách ngửi thấy trong biệt thự, thậm chí còn nồng nặc hơn, nhưng cho dù là Thiên Diệp hay là Hoàng Mãnh, trên người
họ đều không có mùi thuốc này.
"Đi thôi, về công ty." Cao Cấn Băng thản nhiên nói.
Đưa Cao Cẩn Băng trở lại công ty an toàn, Tiêu Sách lại rời khỏi cao ốc Dược phẩm Tinh Quang, sau khi suy nghĩ xong, Tiêu Sách quyết định đến
tìm Phương Bác và Cố Minh.
"Anh Sách, bọn em đang định đi tìm anh đây."
Tiêu Sách tìm thấy Phương Bác, phát hiện trên mặt Phương Bác và Cố Minh toàn là vết máu bầm, giống như đi đánh nhau với người ta để lại, anh
không nhịn được lập tức cau mày.
"Chuyện gì vậy?" Tiêu Sách hỏi.