Cố Minh nghe vậy thì mở to miệng, định lên tiếng, sau đó lại cắn chặt
môi, những lời nói của Phương Bác đã khiến ánh mắt cậu hằn lên đầy vẻ
phẫn nộ.
Cậu bình tĩnh nói: "Không sai, mỗi một giây, một phút, tôi đều muốn đứng lên lần nữa! Tôi muốn đứng lên cái địa vị còn cao hơn địa vị trước đây của bố. Tôi muốn tất cả những kẻ đã chà đạp, sỉ nhục
tôi phải đi theo sau tôi giống như theo đuổi, tâng bốc tôi, nịnh nọt tôi một lần nữa. Nếu tôi muốn bọn họ cút, bọn họ phải cút!"
Phương Bác cười nhạt rồi nói: "Anh Sách, vậy anh có biết tại sao, em và cậu
Minh nhất định phải làm chuyện này không? Đây là cách duy nhất và nhanh
nhất bọn em có thể nghĩ ra để kiếm tiền! Nếu còn cách khác có thể nhanh. chóng kiếm được tiền, bọn em cũng sẽ không vấn thân vào con đường phạm
pháp."
Tiêu Sách lại hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên cầm lấy ly rượu và uống cạn một hơi.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Thật xin lỗi Tiểu Bác, tôi có thể hiểu
được những tâm tình của các cậu, cũng có thể hiểu các cậu thân là đàn
ông, các cậu sẵn sàng nghĩ đủ mọi cách để đạt được mục tiêu nào đó mà
cuộc đời bắt buộc các cậu phải làm. Thực ra tôi cũng có những ý nghĩ
tương tự, nhưng tôi vẫn không đồng ý để các cậu đi làm loại chuyện này!"
Phương Bác nghe vậy thì lập tức cúi đầu, không nói gì.
Tiêu Sách biết, lúc này Phương Bác đã hạ quyết tâm, cho nên dù anh có
nói gì đi nữa, cũng khó mà thay đổi được chú ý của Phương Bác.
Trên thực tế, lúc này anh cũng giống như Phương Bác và Cố Minh. Cả ba
người đều có khát vọng mãnh liệt muốn vực dậy, muốn đạt được nguyện vọng trở thành người trên người. Phương Bác là vì muốn để cho bạn gái Linh
Linh một cuộc sống tốt hơn, vì muốn để bố mẹ vợ tương lai phải nhìn anh
ấy với một cặp mắt khác, còn Cố Minh là vì muốn tìm về những thứ vốn
thuộc về cậu.
Về phần Tiêu Sách, thì là vì dì Hàn.
Điểm khác biệt là Tiêu Sách tỉnh táo và lý trí hơn nhiều.
Chuyện mà Phương Bác và Cố Minh quyết định làm, quả thực là có thể kiếm tiền nhanh chóng, nhưng một khi xảy ra sự cố, họ sẽ rơi vào kết cục một đi không trở lại.
Tiêu Sách không muốn nhìn thấy người anh em
tốt nhất mang tên Phương Bác của mình, phải sống hết quãng đời còn lại
trong nhà tù.
Vì vậy, anh chỉ có thể tiếp tục nói: "Tiểu Bác à, nếu cậu tin tưởng vào anh Sách này thì đừng vội đưa ra quyết định. Tôi
sẽ nghĩ ra cách khác, cũng có thể giúp chúng ta nhanh chóng kiếm được
tiền!"
Phương Bác nghe vậy thì gượng cười, anh ấy nói: "Còn có
thể có cách gì khác nữa chứ? Bọn em đã nghĩ hết mọi cách rồi. Chúng ta
đều chẳng có gì trong tay, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng không dễ vậy
đâu."
"Vậy cũng chưa chắc..." Tiêu Sách nói một cách đầy ẩn ý.
"Thật ra, trong lòng tôi đã có một ý tưởng chung rồi. Vốn dĩ muốn kéo
cậu cùng làm, chẳng qua là chưa hoàn toàn chắc chắn nên mới không nói
trước với cậu."
Phương Bác kinh ngạc: "Anh Sách, anh đã có ý tưởng trước rồi sao? Anh định làm gì?"
“Tôi định xây dựng một nhà máy!” Tiêu Sách bình tĩnh nói.
Phương Bác nghe anh nói xong thì cứng họng, chốc sau anh ấy nhìn Cố
Minh rồi cau mày nói: "Anh Sách, có thể là vì anh mới giải ngũ nên không biết môi trường trong nước hiện tại. Bởi vì quan hệ mậu dịch với nước
M, mà ngành công nghiệp trong nước bây giờ không mấy khả quan. Cứ tới
một hai năm là có một chuỗi nhà máy lớn đóng cửa. Mà dù không đóng cửa,
thì ngày qua ngày cũng chẳng suôn sẻ. Bố của cậu Minh, cũng là bởi vì
mậu dịch nên mới đột ngột đóng cửa nhà máy.."
Nghe vậy, Tiêu Sách khẽ mỉm cười: "Những chuyện này tôi đều biết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT