Một lát sau mới cười, nói: “Anh Sách, thực ra em cũng có chuyện muốn nói với anh, quán bar Phúc Hải kia, em cũng không làm nữa... Không chỉ
vậy, anh Minh cũng không làm ở xưởng sửa chữa nữa, chúng em nghỉ việc
rồi, định chuẩn bị cùng nhau làm kinh doanh, không thể cứ làm mãi công
việc thấp kém này được. Vốn định đợi anh Sách đến, hỏi anh xem có muốn
làm với bọn em không, anh đã quyết định nghỉ việc rồi thì làm cùng với
bọn em đi!”
Nói xong, Phương Bác nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt chờ mong, gãi đầu nói: “Dù sao thì có anh Sách nhập hội, em mới yên lòng.”
Tiêu Sách nghe vậy, chợt nhìn Phương Bác và Cổ Minh một cách ngạc nhiên, không ngờ là hai người lại đưa ra quyết định này.
Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Hai cậu dự định kinh doanh cái gì?”
Nghe vậy, Phương Bác cẩn thận nhìn quanh.
Thấy không ai để ý đến mình, anh ấy mới nói nhỏ với Tiêu Sách: "Anh Sách à,
em và cậu Minh quyết định sang nước Ấn mua bán ma túy!"
"Lợi
nhuận em và cậu Minh kiếm được từ mỗi chuyến hàng cũng không ít! Bố của
cậu Minh có một người bạn lâu năm, người đó có một số con đường" trong
nước. Ông ấy đã hứa chỉ cần chúng ta có thể mang ma túy về an toàn là
được, còn vấn đề tiêu thụ thì cứ giao hết cho ông ấy. Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Lợi nhuận thì chia 6:4, phần sáu thuộc về chúng ta!"
Nói xong, vẻ mặt Phương Bác tỏ ra rất kích động.
Tiêu Sách nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Phương Bác cũng như không khỏi nhíu mày, anh nói nhỏ: "Buôn ma túy? Đây là phạm pháp đó!"
Phương Bác cười nhạt: "Anh Sách à, thời điểm đặc biệt phải kèm theo những phi
vụ đặc biệt. Đây là cách kiếm tiền nhanh nhất mà bọn em có thể nghĩ ra.
Bọn em đã tính toán hết rồi. Bây giờ chúng ta có khoảng tám vạn nhân dân tệ, chúng ta sẽ dùng toàn bộ số tiền đó đổi thành ma túy mang về. Một
chuyến hàng như vậy có thể kiếm ít nhất là mười lăm vạn! Cứ như vậy rồi
tới lần thứ hai, thứ ba, sẽ kiếm được càng ngày càng nhiều! Nếu mọi thứ
suôn sẻ, chỉ cần bảy hoặc tám chuyến, thì chắc chắn tối đa là chưa đến
nửa năm, chúng ta có thể kiếm được ít nhất ba trăm vạn!"
"Ba
trăm vạn đó...! Anh Sách, cả đời này em vẫn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Đợi đến lúc có được ba trăm vạn, chúng ta sẽ không phải liều
mình như vậy nữa, hoặc đơn giản là rút lui và tìm một công việc làm ăn
khác. Ít ra, lúc đó chúng ta cũng có vốn, em nói đúng chứ? Cho nên, mặc
dù có chút rủi ro, nhưng em thấy nó rất đáng để thử.".
Phương
Bác nói xong, thấy Tiêu Sách vẫn đang cau mày thì lập tức liếc nhìn Cố
Minh rồi nói tiếp: "Anh Sách, em biết là anh không muốn làm chuyện phạm
pháp. Cho nên, chuyện đi qua Ấn mua ma túy bao gồm cả việc mang ma túy
về cứ giao cho em và cậu Minh. Anh chỉ cần làm hậu thuẫn cho bạn em. Nếu có gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó thì giúp bọn em giải quyết là được!
Khi đó, tất cả số tiền chúng ta kiếm được sẽ chia đều cho nhau!"
"Hơn nữa, mối quan hệ mà cậu Minh tìm được rất đáng tin cậy, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện!"
Phương Bác nói xong, Tiêu Sách vẫn cau mày, anh chăm chú nhìn Phương Bác, nhìn vẻ mặt kích động và hăng hái khi đang nói chuyện của anh ấy.
Anh thở dài và nói: "Phương Bác, tôi không đồng ý! Ý của tôi không phải là
không muốn nhập bọn với các cậu, mà thân là anh em, tôi không đồng ý để
cậu đi làm chuyện này!"
Phương Bác nghe vậy thì vẻ mặt hăng hái khi nãy lập tức biến mất, anh ấy cau mày và nói: "Anh Sách!"
Tiêu Sách xua tay ngắt lời anh ấy, bình tĩnh nói: "Cậu nghe tôi nói hết đã,
không phải là tôi nghi ngờ con đường cậu Minh tìm được không đáng tin
cậy, cũng không phải nghi ngờ cậu không có khả năng mang ma túy trở về
an toàn! Mà là tôi không muốn nhìn thấy cậu sa ngã, không muốn nhìn thấy cậu vì tiền mà sa chân vào con đường phạm pháp!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT