“Tôi không biết cô rất kỳ lạ à?” Tiêu Sách nói không nên lời, cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cô bé này cũng không phải là tờ tiền bên trên có in ông già màu hồng,
chẳng lẽ còn cho rằng ai cũng biết cô ấy sao? Lại còn ra vẻ anh không
biết tôi thì anh quá low rồi.
Tiêu Sách tự hỏi, chắc ở chung cư Cẩm Long cô ấy là một đại ca, nên bình thường có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến.
Hành động để Tiêu Sách mua thuốc cho cô ấy như là chuyện đương nhiên, nếu bị từ chối chính là anh không nể mặt tôi, dáng vẻ của anh nhìn rất có vấn
đề.
Tiêu Sách thầm nghĩ, kịch bản tiếp theo liệu có phải cô bé này cảm thấy bị
sỉ nhục, bị mất hết mặt mũi sau đó tìm một đám côn đồ đến dạy dỗ anh
không?
Vậy cũng quá buồn cười rồi...
Cũng may hình ảnh Tiêu Sách tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Sau khi cô bé sững người thì đột nhiên khóe miệng nhếch lên, thản nhiên
nói: “Không biết em cũng tốt, em rất thích người không biết em.”
Nói xong, cô ấy mở cửa xe đi xuống.
Sau khi xuống xe, Tiêu Sách mới phát hiện cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn hơn mình tưởng tượng.
Người chỉ cao đến bả vai của Tiêu Sách, khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay,
thực sự chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng ngược lại thì mái tóc rất dài, xõa
đến thắt lưng, dáng người chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm.
Tiêu Sách cảm thấy nếu cô ấy bỏ chiếc kính râm kia ra thì chắc là một người đẹp.
Cô ấy đi về đến siêu thị ở bên cạnh mua bao thuốc trở lại, sau khi mở gói
thì tự lấy cho mình một điếu, sau đó đưa cho Tiêu Sách một điếu, nói:
“Này, anh hút thuốc không?”
Tiêu Sách nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Hút, nhưng không hút thuốc của trẻ vị thành niên.”
Theo Tiêu Sách thấy, cô bé này mang dáng vẻ thiếu dạy dỗ, ngậm điếu thuốc
giống như mấy cô nữ sinh lông bông, chỉ sợ người khác không biết cô ấy
là người xấu.
Cô bé cũng không tức giận, nhả ra một ngụm khói nói: “Anh có biết vì sao
em lại hút thuốc không? Bởi vì em không thích nghe thấy người khác nói
em là trẻ vị thành niên.”
“Mà anh đã hai lần liên tiếp nói em là trẻ vị thành niên rồi, nếu đổi lại
là người khác em đã cho mặt người đó có trên mặt đường lâu rồi.”
“Nhưng kỳ lạ là, em lại không hề tức giận với anh, he he, cảm giác thật kỳ lạ.”
Nói xong, cô bé ngồi xổm xuống bên người Tiêu Sách, nhả ra một ngụm khói về phía mặt của anh, vẻ mặt ngả ngớn nói: “Anh trai, anh tên là gì? Chắc
là người ta có ấn tượng tốt với anh đấy.”
Tiêu Sách liếc trắng mắt, anh đang bị một đứa trẻ vị thành niên không đứng đắn đùa giỡn sao?
Không cần nghĩ ngợi gì, Tiêu Sách vỗ một cái vào sau gáy của cô bé, nghiêm
túc nói: “Mắt con, nếu em thiếu dạy dỗ, tôi không ngại dạy dỗ cho em một chút.”
Nói xong, anh cướp điếu thuốc trong tay của cô bé, ném trên đất dập tắt,
thản nhiên nói: “Khói còn chưa qua cổ họng, còn định hút cái gì, em cũng đừng giả vờ giả vịt nữa.”
Cô bé bị Tiêu Sách vỗ vào gáy một cái, sau đó lại bị cướp mất điếu thuốc
dập tắt, lập tức ngây người một lúc lâu, ngón tay còn lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn ngây người.
Hình như, từ trước tới giờ chưa từng gặp qua trường hợp như vậy...
Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của cô ấy, Tiêu Sách ngược lại lại thấy hơi đáng yêu, lại có cảm giác em gái nhỏ nhà bên.
“Anh cái người này... thật to gan, nhưng tại sao em lại không hề tức giận
nhỉ? Cảm giác này cũng quá kỳ.." Cô bé đột nhiên tức giận nói.
Cô bé nhìn bên mặt của Tiêu Sách, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải quá đẹp trai, đen thui đấy.”
Tiêu Sách đảo mắt, lại vỗ vào gáy cô ấy cái nữa, ra vẻ hung dữ nói: “Cô bé đi nhanh đi, nếu không tôi sẽ tức giận đấy.”
Cô bé nghe thấy vậy lập tức gân cổ nên nói: “Em không! Chuyện này rất thú vị
đấy.”
Tiêu Sách cạn lời, chỉ có thể đứng lên, lại thay đổi chỗ ngồi.
Hiện tại anh đang chờ gặp Ngụy Nam Diễm, nên không có tâm trạng đùa giỡn với cô bé này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT