Mà Quản Trạch Nguyên cũng không để Tiêu Sách phải chờ lâu, khoảng chừng
hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao Tiêu Sách không nhận ra thương
hiệu chạy đến, đậu ở bên cạnh Quản Trạch Nguyên.
Từ trên xe một người trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi đi xuống, mặt để râu quai nón.
Ấn tượng sâu sắc nhất Tiêu Sách đối với anh ta là ánh mắt của anh ta rất sắc bén!
Tiêu Sách biết đây là người giúp đỡ do Quản Nguyên Trạch tìm tới.
Quản Nguyên Trạch thúa Tiêu Sách, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng cũng biết anh ta vừa nãy đã chạy đua với trình độ tốt nhất của bản
thân.
Cho dù thêm một cuộc thi nữa, tỷ lệ thắng của anh ta cũng không lớn, anh ta muốn thẳng Tiêu Sách, nhất định phải tìm cao thủ.
Lúc này người trung niên râu quai nón đã đến, vẻ mặt Quản Trạch Nguyên lập tức mừng rỡ nghênh đón nồng nhiệt.
Nhưng mà đám người trò chuyện một chút, đã mang vẻ mặt nghiêm nghị đi tới.
Quản Trạch Nguyên lạnh lùng nói: "Mười lăm phút nữa mới bắt đầu cuộc
thi tiếp theo, lần này bọn mày nhất định thua chắc, bọn mày hãy chờ mà
quỳ xuống liếm giày cho tao đi!"
"Haha, mới nãy là ai thua? Đã
thua như vậy mà còn kiêu căng, thiếu não!" Không đợi Tiêu Sách nói
chuyện, Phương Bác đã tức giận đáp trả không chút do dự.
Tiêu Sách cũng cười nhạt: "Vậy chúng tôi mỏi mắt mong chờ!"
Nói xong, anh mặc xác Quản Trạch Nguyên, yên tâm chờ đợi.
Mà lúc này Tiểu Sách đột nhiên phát hiện Úc Bội Hân lại đi tới.
Ánh mắt của cô dường như có hơi kinh ngạc đi đến trước mặt Tiêu Sách,
nhìn thấy người đàn ông râu quai nón bên cạnh Quản Trạch Nguyên nói:
"Tiêu Sách, anh sẽ phải chạy thi với anh ta?"
Tiêu Sách nhíu mày: "Chắc là vậy đi, làm sao thế?"
Vẻ mặt Úc Bội Hân có hơi nghiêm trọng: "Anh có biết người đó là ai không?"
"Không biết, anh ta có vấn đề gì sao?"
"Anh ta tên Á Ma Đề, là tay đua chuyên nghiệp của đội xe North Star,
đội xe North Star cũng sẽ tham gia giải đấu lớn thường niên năm nay, hơn nữa là một trong những quán quân được yêu thích nhất, mà Ả Ma Đề là
trung tâm tuyệt đối của đội xe North Star, am hiểu đường núi, anh ta
cũng là người giữ kỷ lục của đường núi vịnh Nanni.”
Úc Bội Hân nói xong, Tiêu Sách ngược lại không có phản ứng gì, Cố Minh và Phương Bác lập tức đã choáng váng.
Sau đó vẻ mặt Cố Minh phẫn nộ: "Tên Quản Trạch Nguyên chết tiệt vô liêm sỉ, anh ta lại có thể tìm cao thủ như vậy đến thay anh ta thi, anh ta
còn có mặt mũi sao?"
"Không được, anh Sách, cuộc thi này chúng ta không thể thi!"
Cố Minh cực kỳ kích động.
Phương Bác cũng rất khó chịu nói: "Anh Sách, tên chết tiệt này muốn
tính kể chúng ta mà, lại có thể tìm cao thủ như vậy đến, kỷ lục thi đấu
vịnh Nanni này cũng là anh ta lập ra, vậy còn chạy như thế nào được? Vậy không phải là thua chắc sao? Dù sao lần này không đi chứng nhận, chúng
ta không thi nữa, bọn họ tức chết!"
Tiêu Sách nhìn qua hai người không nói nên lời: "Vì sao không thể thi?"
"Người ta là tay đua chuyên nghiệp đó, hơn nữa còn là dạng lợi hại nhất, vậy còn thi cái gì?"
"Vậy thì có làm sao?" Tiêu Sách thản nhiên cười nói: "Tay đua chuyên
nghiệp cũng không phải là thần, anh ta chẳng lẽ luôn nhất định sẽ thắng? Yên tâm đi, tôi có thể đối phó được."
Tiêu Sách nói xong, Cố Minh và Phương Bác lập tức ngây ngẩn cả người.
Úc Bội Hân cũng có hơi ngẩn người nói: "Anh thật sự sẽ thi với Á Ma Đề? Anh cũng biết, anh ta chưa từng thua bất kỳ ai ở đường núi vịnh Nanni
trong vài năm rồi..."
Tiêu Sách cười nhạt: "Đó là bởi vì trước đó chưa đụng đến tôi."
Úc Bội Hân lại ngẩn người, cô ta thực sự cảm thấy được Tiêu Sách không
đơn giản, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tiêu Sách khúc cuối cùng điên
cuồng băng qua sau vịnh, càng cảm thấy Tiêu Sách có tiềm năng tham gia
cuộc thi lớn thường niên.
Cho nên cô ta mới muốn đi qua làm
quen Tiêu Sách một chút, tiện thể đích thân chạy một vòng với Tiêu Sách, nhìn thử xem thực lực thật sự của Tiêu Sách rốt cuộc là trình độ như
thế nào.
Nhưng ngay cả như vậy, cô ta cũng chưa từng nghĩ tới,
Tiêu Sách có thể cùng Á Ma Đề, một tay đua có cấp bậc như vậy tranh đua
cao thấp.
Cô ta không hiểu rõ được Tiêu Sách rốt cuộc lấy lòng tin ở đâu ra.
Nhưng bất luận thế nào, Tiêu Sách quyết định chạy, cô ta là người ngoài đã nhắc nhở, cũng sẽ không nói thêm gì nữa, ngược lại vô cùng mong đợi, chờ mong cuộc thi của Tiêu Sách và Á Ma Đề.
Úc Bội Hân lại
ngẩn người, cô ta thực sự cảm thấy được Tiêu Sách không đơn giản, đặc
biệt là sau khi nhìn thấy Tiêu Sách khúc cuối cùng điên cuồng băng qua
sau vịnh, càng cảm thấy Tiêu Sách có tiềm năng tham gia cuộc thi lớn
thường niên.
Cho nên cô ta mới muốn đi qua làm quen Tiêu Sách
một chút, tiện thể đích thân chạy một vòng với Tiêu Sách, nhìn thử xem
thực lực thật sự của Tiêu Sách rốt cuộc là trình độ như thế nào.