Lúc này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét bản thân.
Anh giải ngũ trở về được một tuần rồi, nhưng chưa từng đi tìm hiểu thêm về
tình hình gần đây của dì Hàn, nếu không anh sẽ phát hiện ra có điều gì
đó không ổn rồi.
cũng sẽ không đến nỗi sau khi dì Hàn thật sự rời đi rồi mới phát hiện ra điều bất thường.
Tiêu Sách hít sâu một hơi, nói với bản thân bây giờ không phải là lúc để tự
trách, một người sống sờ sờ như vậy không thể hoàn toàn biến mất được,
anh cũng không tin không thể tìm được gì Hàn.
Anh nhanh chóng suy nghĩ, suy nghĩ làm sao mới có thể tìm ra được dì Hàn.
Suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt Tiêu Sách đột nhiên sáng lên, nghĩ tới người nào
đó.
Ngụy Nam Diễm!
Mấy ngày trước, Ngụy Nam Diễm đã ở trước mặt Tiêu Sách mà thổ lộ với dì Hàn nhưng lại bị Tiêu Sách hung hăng đánh cho một trận.
Mà Ngụy Nam Diễm đang theo đuổi dì Hàn, anh ta hẳn là có chút hiểu biết
nhất định về dì Hàn, có lẽ từ trong miệng anh ta Tiêu Sách có thể biết
được phần nào tình hình của dì Hàn!
Tiêu Sách lập tức gọi điện thoại cho Phương Bác, dò hỏi: “Phương Bác, cậu có biết người tên là Ngụy Nam Diễm không?”
Mặc dù cảm thấy Ngụy Nam Diễm có thể biết được phần nào tình hình của dì
Hàn nhưng Tiêu Sách lại không biết đi đâu để tìm được Ngụy Nam Diễm cả,
chỉ có thể hy vọng Phương Bác sẽ biết.
Phương Bác suy nghĩ một lúc, trả lời: “Anh Sách, cái tên này có chút quen
thuộc, chắc hẳn em đã nghe qua rồi, nhưng em không nhớ rõ lắm, xảy ra
chuyện gì rồi sao? Anh muốn tìm anh ta làm gì vậy?”
Tiêu Sách nói với Phương Bác chuyện gì Hàn rời đi, sau đó giải thích nói:
“Anh ta là một cậu chủ, có lẽ biết được một chút tình hình của dì Hàn.”
Phương Bác nghe xong thì ngẩn người, hơi đần độn nói: “Anh Sách, không phải là dì Hàn thích anh chứ?”
“Nhiều năm trước, mọi người đều có thể nhìn ra dì Hàn đối với anh rất tốt, đặc biệt là sau khi anh nhập ngũ, em không thấy dì Hàn cười nữa, bây giờ
anh giải ngũ thì dì Hàn lại trở về.”
“Tiểu Bác, bây giờ không phải là lúc để nói những thứ này, việc quan trọng bây giờ là tìm được dì ấy!” Tiêu Sách nhíu mày.
Phương Bác nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Anh Sách anh yên tâm đi, nếu dì Hàn đã trở về thì nhất định sẽ để lại manh mối, chúng ta chắc chắn có thể tìm
được dì ấy.”
“Hy vọng là như vậy.” Tiêu Sách nói.
“Như vậy đi, anh Sách anh ở nhà đợi em, em lập tức trở về! Nếu như Ngụy Nam
Diễm là cậu chủ của thành phố Giang Lăng, vậy thì em có một người bạn
thân, cậu ấy chắc chắn biết có thể biết được Ngụy Nam Diễm ở đâu, em đưa anh đi tìm cậu ấy!”
Nói xong, Phương Bác cũng mặc kệ Tiêu Sách có đồng ý hay không, trực tiếp cúp máy.
Hai mươi phút sau, Phương Bác đã ở trong nhà Tiêu Sách rồi.
Thấy tâm trạng của Tiêu Sách không ổn, anh ấy nhanh chóng an ủi: “Anh Sách,
anh cũng đừng lo lắng quá, dì Hàn chắc chắn không có chuyện gì đâu.
“Có thể dì ấy chỉ là có lý do không thể không rời đi, đợi trời sáng em sẽ
đưa anh đi tìm người bạn thân kia của em, cậu ấy chắc chắn biết tìm Ngụy Nam Diễm ở đầu, chúng ta nhất định sẽ tìm được gì Hàn thôi!”
Tiêu Sách gật gật đầu, hỏi: “Tiểu Bác, cậu nói sáu năm trước, có mười mấy
chiếc xe sang trọng tới đón dì Hàn rời đi, có thể nói rõ tình hình cụ
thể lúc đó được không?”
Lúc này Tiêu Sách đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nghĩ đến những gì Tiểu Bác đã nói trước đó, anh cảm thấy có lẽ mình có thể lấy được một số thông tin
từ đó.
Phương Bác cũng biết được suy nghĩ của Tiêu Sách, nhất thời rơi vào hồi ức.
Một lát sau, anh ấy mới nói: “Chuyện của sáu năm về trước, có rất nhiều
tình tiết em đã quên rồi những lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều xe sang trọng như vậy, cho nên em nhớ rất rõ ràng, biển số xe của những chiếc
xe đó đều là của thủ đô Yên Kinh!”
“Thủ đô Yên Kinh sao?” Tiêu Sách lẩm bẩm nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT