Bởi vì nửa đường trước chỉ là lên dốc sườn núi, nửa đường sau là xuống
dốc sườn núi. Từ trước tới nay, kỹ năng lúc xuống dốc của anh ta so với
lúc lên dốc tốt hơn rất nhiều. Anh ta tự tin chờ tới nửa đoạn đường sau, có thể bỏ lại Tiêu Sách ở rất xa.
Lúc này, tại gần điểm xuất
phát trên vịnh Nanni, một đám người vẫn đang chăm chú nhìn lên màn hình
lớn, quan sát trận đấu của Quản Trạch Nguyên và Tiêu Sách.
Phương Bác và Cố Minh cũng ở trong số đó, vẻ mặt hai người đều hiện lên vẻ khẩn trương.
Đặc biệt là Cố Minh, sắc mặt tái nhợt vì căng thẳng. Cuộc đua này không những liên quan tới hai trăm vạn tiền đặt cược, còn liên quan tới danh
dự của cậu.
Quản Trạch Nguyên vốn dĩ nhắm vào cậu, muốn làm cho cậu nhục nhã, chẳng qua Tiêu Sách đã chịu thay giúp cậu mà thôi.
Nếu cuối cùng Tiêu Sách thua, cậu có thể tưởng tượng được Quản Trạch
Nguyên nhất định sẽ nhục nhã, đả kích cậu hung ác đến mức nào. Nghĩ tới
bộ dạng ghê tởm kia của Quản Trạch Nguyên, sắc mặt cậu lập tức trở nên
khó coi.
Quan trọng nhất chính là, còn có cả con ả Đông YY không biết xấu hổ kia!
Mà Phương Bác cũng vô cùng căng thẳng, tuy rằng so với Cố Minh cậu tin
tưởng Tiêu Sách hơn, nhưng cũng không thể cưỡng lại mà nghĩ đến việc tất cả tiền cưới vợ đều cược cho Tiêu Sách thắng. Nếu cuối cùng Tiêu Sách
thua, vậy cậu ta sẽ phải làm ăn mày.
“Vượt qua anh ta! Vượt qua anh ta! Anh Sách đang làm gì thế, phóng lên vượt qua tên rùa rụt cổ kia đi!”.
Phương Bác lo lắng lẩm bẩm.
“Đâu có dễ vượt qua như thế. Địa hình đường vịnh Nanni eo hẹp. Đoạn
đường có thể vượt lên không nhiều. Mà tính năng chiếc xe anh Sách đang
lái cũng không bằng chiếc của Quản Trạch Nguyên. Cho nên nói thẳng ra là dường như không có khả năng vượt qua, trừ các khúc cong vào cua! Nhưng
việc vượt lên ở các khúc cong vô cùng nguy hiểm, một khi không cần thận
là cả người và xe đều đi tong...”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt Cổ Minh lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cậu không nghĩ tới, vậy mà Tiêu Sách có thể đuổi kịp Quản Trạch Nguyên. Đã chạy được gần một phần ba lộ trình, vậy mà không để Quản Trạch
Nguyên bỏ xa phía sau.
Nhìn động tác thành thạo của Tiêu Sách.
Lướt đi, tuy rằng tốc độ vào cua không được tốt lắm, nhưng thân xe được khống chế vô cùng ổn định, thậm chí còn ổn định hơn cả Quản Trạch
Nguyên.
“Có lẽ... có thể thắng?”
Phương Bác không có
nhiều hiểu biết với việc đua xe. Cậu chỉ nghĩ thời điểm lên dốc sườn
núi, do công suất của xe không bằng nên không thể đuổi kịp. Nhưng lúc
xuống sườn núi, sự chênh lệch công suất xe cũng không quá quan trọng,
nên có thể vượt qua?
Cậu ta lo lắng nghĩ. Mặt khác những người xem khác lại có phần thiếu hứng thú.
Nghiêm túc mà nói, kỹ thuật của Quản Trạch Nguyên thực không tồi. Địa
hình vịnh Nanni cũng không phải ngày nào cũng có người trình độ như anh
ta tới đua xe.
Nhưng vấn đề là, trình độ trận thi đấu này, cùng với cuộc đua vừa kết thúc kia, chênh lệch có chút quá lớn.
Một hồi vừa rồi, kỷ lục đường đua đã bị phá chỉ trong vài giây, có lẽ
trong vòng mấy tháng nữa bọn họ cũng không thể chạy nhanh như vậy. Bọn
họ vừa nhìn được màn biểu diễn kia, lúc này lại xem tốc độ chạy của Quản Trạch Nguyên, cảm thấy hơi chậm.
Mà lúc này, cô gái suýt chút nữa đã phá được kỷ lục đường đua vẫn ở cách đó không xa.
“Đổi lốp xe đi. Chút nữa tôi muốn chạy vài vòng. Nếu tí nữa không thấy tài xế, tôi chỉ có thể tự mình lên sân khấu...”
Cô gái mở miệng nói, sau đó nhìn thoáng qua màn hình lớn.
Cô không khỏi thở dài một tiếng: “Chẳng lẽ muốn tìm một cao thủ thật sự khó như vậy sao? Đều là trình độ thi đấu loại này, không có ai cao thủ
sao?”.
"Ha?"
Cô gái đang nói chuyện, vừa định rời mắt khỏi màn hình lớn, đột nhiên kêu một tiếng, nhìn chằm chằm vào màn hình,
“Cô chủ, sao vậy?”
“Ai đang chạy trong trận thi đấu này?” Cô gái mở miệng hỏi.
“Em sẽ đi tra... Cô chủ, trận thi đấu này có vấn đề gì sao? Trình độ
này so với chị vẫn còn kém xa, chạy thi đấu cấp hai còn miễn cưỡng, có
gì đáng xem chứ?” Người trợ lý của cô nghi hoặc hỏi.
“Em không hiểu được!” Cô gái lắc đầu không giải thích.
Rất nhanh, người trợ lý đã tìm được thông bảo trận đấu, mở miệng nói:
“Cô chủ, hai người trong trận thi đấu một tên là Quản Trạch Nguyên, là
một tên ăn chơi trác táng tại thành phố Giang Lăng. Anh ta cũng chỉ là
một tay lái nghiệp dư, từng tham gia vài cuộc thi đấu cấp ba, lấy được
một chức quán quân, trình độ rất bình thường. Chiếc GTR kia chính là anh ta lại. Còn người còn lại...”
“Còn người còn lại tên là Tiêu
Sách, trong giới đua xe ngầm không có tư liệu của người này, tuy nhiên
có vẻ như thực lực của anh ta so với Quản Trạch Nguyên cũng chỉ ngang
tầm, hẳn cũng chỉ là một tay lái trình độ nghiệp dư mà thôi.”
Người trợ lý nói xong, cô gái lập tức đáp: “Tiêu Sách? Vậy mà trong giới đua xe ngầm không có tư liệu của cậu ta?”