Tiêu Sách nhìn dáng vẻ lo lắng và hoảng sợ của Thiên Diệp, anh nhịn không được thở dài một tiếng.
Anh cảm thấy suy đoán của mình dường như đã đúng hơn một nửa.
Không cần Thiên Diệp nói, Tiêu Sách cũng nhất định sẽ tìm cách cứu Cao
Cẩn Băng, cô ta đã trúng độc khá lâu, nhưng vẫn còn thở, vì vậy anh vẫn
có thể cứu được.
"Cô yên tâm, tôi sẽ cứu cô ta. Cô đi lấy nước đến đây đi!" Tiêu Sách nói.
Sở dĩ Tiêu Sách yêu cầu Thiên Diệp đi lấy nước chính là muốn cô ta đi khỏi đây.
Tình trạng của Cao Cấn Bằng bây giờ, đưa cô ta ra ngoài để tiêm huyết
thanh giải độc thì đã quá muộn, cho dù cuối cùng có thể sống thì cơ thể
cũng bị tàn phế, để lại di chứng nặng nề.
Hơn nữa, rất có thể Cao Cấn Bằng sẽ chết trước khi đến được bệnh viện.
Vì vậy, Tiêu Sách chỉ có thể dùng khí" để giải độc cho Cao Cấn Băng,
hơn nữa đây lại là bí mật lớn nhất của Tiêu Sách, vì vậy cho dù anh đã
làm chuyện thân mật với Thiên Diệp, anh cũng không muốn để Thiên Diệp
biết bí mật của anh.
Sau khi nghe Tiêu Sách nói xong, Thiên
Diệp cũng không nghi ngờ gì nữa, bối rối nói: "Nước? Được, được! Tôi sẽ
đi tìm nước, Tiêu Sách, anh đợi tôi, tôi sẽ quay lại ngay! Xin anh nhất
định phải cứu Cao Cấn Băng, chờ tôi."
Thiên Diệp nói xong, khập khiễng đi tìm nước.
Nhìn Thiên Diệp khập khiễng nhanh chóng rời đi, cơ thể cô ta khẽ run
lên đau đớn vì tác động đến miệng vết thương, Tiêu Sách có chút đau lòng nhưng vẫn không nói gì, anh chuẩn bị chữa trị cho Cao Cấn Bằng.
Đánh giá từ dấu răng trên vết thương của Cao Cấn Bằng và tình hình xung quanh vết thương, có lẽ Cao Cấn Băng đã bị cắn bởi một con rắn độc
vipe, mà dân gian còn gọi là ngũ bộ xà.
Loại rắn độc này thích ở trong rừng trúc, thường xuất hiện vào ban đêm, hoa văn trên lưng rất
giống với lá rụng, ban ngày cũng rất khó phát hiện, nếu chẳng may giẫm
phải chúng, chúng sẽ hung hăng cắn một cái.
Độc tính của loại
rắn độc này là một trong những loại độc độc nhất nước Hoa, đủ để đứng
trong top 3. Tỉ lệ tử vong và số người chết hàng năm thuộc hàng bậc
nhất, số người tàn tật lại càng nhiều hơn, vô cùng kinh khủng.
Mặc dù không đáng sợ như lời đồn, cũng không phải khi bị loại rắn này
cắn, chưa đi khỏi năm bước đã chết, nhưng nó có độc tính rất cao, lượng
độc lớn, tốc độ phát tán nhanh, quả thật nó là một trong những sát thủ
rừng rậm.
Quả nhiên Cao Cấn Băng đã bị một con rắn độc vipe cắn.
Nhưng Tiêu Sách cảm thấy hơi kỳ lạ, những người bị rắn độc vipe cắn
thường sẽ chảy máu không ngừng, mặc dù trên bắp chân của Cao Cấn Băng có vết máu, nhưng không nhiều lắm.
Tiêu Sách có hơi khó hiểu,
thậm chí có chút nghi ngờ về phán đoán của bản thân, anh cảm thấy có lẽ
Cao Cấn Bằng đã nặn hết độc trước khi cô ta hôn. mê, nếu không cô ta
cũng không thể cầm cự đến bây giờ.
Có lẽ khi Tiêu Sách ở bên cạnh Thiên Diệp, cô ta đã không còn sức.
Vì đề phòng Thiên Diệp quay trở lại, Tiêu Sách lập tức hành động, anh
ấn lòng bàn tay vào miệng vết thương của Cao Cấn Băng và vận "khí" từ
trong cơ thể anh vào cơ thể Cao Cấn Băng, phá hủy các độc tố trong cơ
thể cô ta.
Trong quá trình này, Tiêu Sách đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng cơ thể của Cao Cấn Băng có vẻ hơi khác so với những người
bình thường.
Hệ thống miễn dịch của cô ta dường như cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả khi "khí" của Tiêu Sách xâm nhập vào cơ thể cô ta, cơ thể
cô ta đã kháng cự lại và thậm chí là tấn công...
Điều này khiến Tiêu Sách vô cùng ngạc nhiên, ngay lập tức anh đã hiểu tại sao Cao Cấn
Băng vẫn còn sống đến bây giờ, ngay cả các chức năng của cơ thể cũng
không bị độc tố phá hủy trên diện rộng, không phải vì nguyên nhân khác,
mà bởi vì hệ thống miễn dịch của cô ta vô cùng mạnh mẽ!
Ngay cả nọc độc khủng khiếp của rắn vipe cũng không thể hoàn toàn phá hoại hệ thống miễn dịch của cô ta!
Thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy dù anh không đến kịp thì Cao Cấn Bằng
cũng có thể không chết, hệ thống miễn dịch sẽ dần dần quét sạch nọc rắn, giúp cô ta sống sót.
Tất nhiên, sẽ để lại di chứng.
Nhưng điều này cũng đủ khiến Tiêu Sách ngạc nhiên, anh nghĩ ngay đến
nghiên cứu mà Cao Cấn Băng đang thực hiện, đó không phải là loại thuốc
có thể tăng cường hệ thống miễn dịch sao?