“Sớm biết có ngày này, sao lúc đầu còn làm thế?”
Tiêu Sách cười nhạo một tiếng, trong lòng không hề có sự thương xót. Ngay từ lúc ban
đầu Hoàng Mãnh đã không vừa mắt Tiêu Sách, muốn chứng mình anh ta mạnh
hơn Tiêu Sách. Sau khi bị Tiêu Sách đánh bại hai lần, đã sinh hận trong
lòng.
Lần này, để giết được Tiêu Sách, anh ta đã bán tin tức
của Cao Cẩn Băng cho người Nhật, đưa sát thủ nước Nhật đến giết anh. Nếu như không phải thực lực Tiêu Sách mạnh, e là lúc này xác chết cũng đã
lạnh rồi.
Sao Tiêu Sách có thể bỏ qua cho Hoàng Mãnh được!
Nhưng anh không dùng đinh sắt để kết thúc mạng sống của Hoàng Mãnh, mà
rút một khẩu súng lục chỗ eo ra, chĩa nòng súng vào đầu Hoàng Mãnh.
Bị một nòng súng đen ngòm chĩa vào đầu, khiến Hoàng Mãnh còn sợ hãi hơn cả đinh sắt im hơi lặng tiếng rất nhiều.
Cơ thể Hoàng Mãnh run rẩy kịch liệt, kêu rên thảm thiết. Thấy Tiêu Sách không cử động, nhất thời trong mắt anh ta dâng lên vẻ tuyệt vọng.
Tựa như biết mình khó thoát khỏi kiếp nạn này, anh ta tức giận gào lên: “Tiêu Sách, mày sẽ không chết tử tế, tạo sẽ đợi mày dưới địa ngục. Mày
sẽ không chết tử tế! A!”
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, tất cả đều yên tĩnh lại. Hoàng Mãnh trợn tròn mắt, mang theo một chút
lưu luyến, một chút không cam lòng đối với thế giới này mà dần dần ngã
xuống.
Đến khi chết, mắt anh ta cũng không nhắm lại, chết không nhắm mắt.
“Đáng đời!”
Tiêu Sách thì thào, nhưng lại không nhịn được mà nhíu mày. Anh lại vừa
cảm thấy cơ thể có một chút bất thường, vào khoảnh khắc nổ súng, tay rõ
ràng đã run lên một thoáng.
Anh sẽ run tay?
Tiêu Sách
cảm thấy hơi khó tin, cảm thấy cơ thể mình giống như có hơi mất khống
chế, nếu như không phải kề sông vào đầu Hoàng Mãnh, e là đã bắn trượt
rồi!
Điều này tuyệt đối không bình thường!
Tiêu Sách nhíu mày, cảm thấy trong cơ thể mình, tựa như có một ngọn lửa đang cháy, vả lại còn có xu hướng càng cháy càng lớn.
Giờ phút này, Tiêu Sách đột nhiên nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra giữa anh và Tống Chi Vân tại phòng giam giữ của phân cục khu Tân Hải...
Không đúng không đúng!
Không thích hợp!
Tiêu Sách dùng sức lắc lắc đầu, tự ép mình không nhớ đến những cảnh tượng đó nữa. Giải quyết xong Hoàng Mãnh, anh bước đến bên cạnh Thiên Diệp ở
phía không xa.
Thiên Diệp tựa như không hề có chút phản ứng nào đối với tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài. Cô ta nhắm mắt, nhíu
chặt mày, nắm chặt nắm đấm, cơ thể run rẩy.
Làn da vốn đã trắng nõn, hồng hào của cô ta, lúc này lại càng lộ rõ vẻ xinh đẹp, ướt át.
Trên làn da trơn bóng của cô ta, hiện lên những hạt nhỏ màu hồng dường
như có thể nhỏ ra nước.
Cô ta tựa như đang mạnh mẽ chống cự, khống chế thứ gì đó, nhẫn nhịn vô cùng vất vả.
Còn Tiêu Sách khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, không biết vì sao, đột nhiên lại nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy ham muốn chơi đùa mãnh liệt trong cơ thể anh đang thôi thúc anh, muốn anh đẩy ngã Thiên Diệp.
Sau đó, ra sức thưởng thức đóa hoa xinh đẹp Thiên Diệp này!
Suy nghĩ này mãnh liệt tới mức gần như chiếm lấy ý thức của Tiêu Sách trong nháy mắt.
Sắc mặt Tiêu Sách thay đổi, lập tức biết rằng, mình đã trúng chiêu?
Trạng thái của anh lúc này, tuyệt đối đã xảy ra vấn đề!
Tiêu Sách đột nhiên nhớ đến lọ thủy tinh mà Hoàng Mãnh đã ném về phía
anh. Lúc đó Tiêu Sách còn nghi ngờ, Hoàng Mãnh cũng đã cởi sạch rồi,
súng cũng rơi mất, sao trên tay vẫn còn một lọ thủy tinh.
Mà bây giờ Tiêu Sách đã hiểu, thứ được đựng trong lọ thủy tinh đó, chính là thuốc kích dục!
Mà anh, trong lúc vô tình, đã hít vào không ít. Nhìn tình hình của
Thiên Diệp, rõ ràng cũng bị Hoàng Mãnh bỏ thuốc, đang chống cự lần cuối
cùng với tác dụng của thuốc, chống cự vô cùng vất vả.
“Tên biến thái này!”
Lúc này Tiêu Sách nhịn không được chửi Hoàng Mãnh đã chết một câu. Sau
khi đã biết rõ, anh ngược lại cũng không lo lắng quá nhiều.
Ít nhất, Thiên Diệp không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Mà bản thân anh, hiện giờ còn chưa bị tác dụng của thuốc ăn mòn đầu óc, chiếm mất ý thức, vậy anh không cần phải lo lắng.
Bởi vì, trong