Với bọn họ mà nói, cánh cửa ra vào đang mở của nhà máy lúc này lại giống như miệng của thú dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người khác.
Khủng bố!
Cách thức giết người của Tiêu Sách quá quỷ
dị, ngay lập tức đã khiến đám sát thủ người Nhật vô cùng khiếp sợ, không còn ai dám chủ động bước vào trong phòng nữa.
Đến ngay cả thủ lĩnh của đám sát thủ đó cũng không có động tĩnh gì.
Một lúc sau, ông ta cũng không tiếp tục ra lệnh cho thuộc hạ của mình nộp
mạng thêm nữa. Lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, mục tiêu của bọn họ là
Cao Cấn Băng, không phải là Tiêu Sách.
Mặc dù ông ta đã đồng ý giúp Hoàng Mãnh giết chết Tiêu Sách, lại không ngờ anh lại khủng bố như vậy.
Chuyện đã như này rồi, nếu cử ở đây tốn thời gian với Tiêu Sách thì chính là ngu ngốc.
Ngay lập tức, ông ta để lại đám sát thủ cầm súng, bảo bọn họ canh giữ cửa
nhà máy. Không được vào bên trong, cũng không cho Tiêu Sách ra ngoài,
bản thân mình lại dắt theo một đám sát thủ khác chạy về phía phòng thí
nghiệm.
Tiêu Sách cảm nhận được hành động của bọn họ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Anh không hành động ngay tức khắc, ngoài cửa lúc này đã bị đám sát thủ bao
vây, nếu xông ra vào lúc này thì chỉ có thể ăn đạn. Dù sao anh cũng là
người chứ không phải thần thánh, dù thực lực có cao đi nữa thì cũng
không thể tay không mà đối diện với nhiều nòng súng chĩa vào được.
Cũng may, anh và Thiên Diệp vẫn luôn giữ liên lạc thông qua bộ đàm, tin rằng người bên kia cũng đã nghe cuộc nói chuyện của mình và Hoàng Mãnh khi
nãy, có thể đã thông báo với Cao Cấn Băng chạy trốn rồi.
Nhưng mà Tiêu Sách vẫn không an tâm, cầm lấy bộ đàm nói: "Thiên Diệp, tình hình bên cô sao rồi?"
"Chúng tôi vừa lưu xong dữ liệu, đang ra khỏi phòng thí nghiệm. Anh không sao
chứ? Bên đó có cần tôi tới trợ giúp không?" Thiên Diệp nhanh chóng trả
lời.
"Không cần, chỗ tôi không có vấn đề gì, nhưng mà đám sát
thủ đều đang đi về phía các cô, tạm thời tôi không thể tới hỗ trợ được.
Các cô chạy về phía bắc, chạy tầm vài trăm mét có một ruộng bắp, hai
người trốn ở đó chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết bọn này!"
"Được, vậy anh cẩn thận một chút!"
Sau khi xác định Thiên Diệp và Cao Cấn Băng bên kia vẫn an toàn, Tiêu Sách
cũng an tâm, nhanh chóng nghĩ cách làm thế nào để giải quyết đám sát thủ ngoài kia.
Chỗ nhà máy của anh đang ở chỉ có một tầng cao tới
sáu, bảy mét. Ngoại trừ mấy cái cửa thông gió được đóng kín ra thì chẳng còn đường ra nào cả.
Chỉ có mỗi lối vào ở cửa chính là có thể ra ngoài, còn lại đều không còn đường ra, nóc nhà
cũng không với tới được.
Đừng tưởng rằng đám sát thủ kia hiện tại không thể làm gì được anh, chẳng
qua chỉ là vì bọn họ không có lợi thế về mặt địa hình thôi. Chuyện đó
cũng không có nghĩa là họ yếu, Tiêu Sách lại càng không muốn ngồi chờ
chết ở đây.
Bọn họ đi bắt Thiên Diệp và Cao Cấn Bằng...
Nếu như chỉ là một mình Thiên Diệp thì còn có thể chạy đi xa, nhưng dắt
theo Cao Cấn Băng thì có chút trở ngại, hầu như không thể chạy trốn hoàn toàn được, trừ phi Thiên Diệp bỏ Cao Cẩn Băng ở lại.
Nhưng mà chuyện này sẽ không thể nào xảy ra.
Cho nên, Tiêu Sách nhất định phải lao ra mà gặp mặt đám người Thiên Diệp.
Như thế thì chỉ có thể liều mình xông thẳng ra ngoài thôi!
Ánh mắt của anh ngưng tụ lại, trong lòng đã thầm đưa ra quyết định. Nghe từ trong không khí có thể đoán được, ngoài cửa có năm tên sát thủ mai
phục, tay anh quét qua thắt lưng rút lấy năm cây đinh sắt.
Cả người di chuyển tới phía sau cánh cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT